“Này? Này anh?” Cô chọc nhẹ người đang nằm trên mặt đất: “Anh không sao chứ, này?”
Người áo đen lại không có chút phản ứng nào.
Nguyễn Khanh không thể không ôm vai anh, dùng sức xoay người đối phương lại.
Cổ tay lại đột nhiên bị nắm lấy! Lực của người áo đen mạnh như gọng kìm sắt!
Trong một khoảnh khắc Nguyễn Khanh gần như nghĩ rằng xương của mình sắp bị nghiền nát mất.
Trong bóng tối, cô nhìn thấy đôi mắt phát sáng của đối phương, sao mắt của anh ta có thể sáng như vậy.
Người đàn ông đeo bịt mặt bằng vải đen nhìn thấy người trước mắt không phải kẻ truy đuổi mà chỉ là một người phụ nữ thì nhất thời nhẹ nhõm.
Sau một phút, hắn nhắm mắt lại, nắm cổ tay Nguyễn Khanh không buông, sau đó ngã xuống đất.
Tình cảnh này rất giống với một cảnh tượng trong phim truyền hình, sau khi nói ra lời cuối cùng liền nhắm mắt xuôi tay, Nguyễn Khanh xém chút nữa còn tưởng rằng hắn đã chết.
Cô run rẩy sờ sờ để kiểm tra hơi thở, xác nhận được đối phương còn sống, Nguyễn Khanh vội vàng lấy điện thoại di động ra để gọi cho xe cấp cứu.
Sau khi giải thích rõ ràng vị trí, cô cúp điện thoại, nhìn người đàn ông bất tỉnh trước mặt mình.
Người này có vóc dáng mảnh khảnh và mặc đồ đen…Đây là Hán phục sao? Dù sao nhìn kiểu gì cũng giống đồ cổ trang. Toàn thân từ đầu đến chân đều là màu đen. Trông như trang phục dạ hành trong phim truyền hình.
Không, không phải giống, hắn còn đeo cả khăn bịt mặt, đây chắc chắn là trang phục dạ hành rồi!
Nhìn kĩ lại thấy ngoài trang phục này thì đối phương còn búi cả tóc.
Là búi tóc mà đàn ông cổ đại hay búi.
Tim Nguyễn Khanh bỗng nhiên đập thình thịch, cô mơ hồ cảm giác được mình vừa gặp phải chuyện lớn. Đã vậy còn là chuyện chỉ xảy ra trong tiểu thuyết.
Cô đứng lên đến bên cạnh xe nhìn, đỉnh xe cũng bị biến dạng. Đây là tác động do vật từ trên cao rơi xuống.
Nhưng hôm nay là một đêm mùa hè quang đãng, trăng sáng ít sao, trên trời cũng không có gì cả.
Lại nhìn xung quanh, đây là bờ sông hoang vu bởi vì nó ở vùng ngoại ô, cũng không có cây xanh nhân tạo. Vẫn còn một số bùn và cỏ mọc gần đường, gần sông cũng có không ít đá cuội.
Một cái cây cũng không có.
Khả năng anh ta nhảy từ trên cây xuống là 0%.
Không có chiếc máy bay nào vừa bay qua. Máy bay đang chở khách cũng không thể thả người xuống được, với lại tiếng máy bay rất lớn. Máy bay chiến đấu…máy bay chiến đấu cũng không phải.
Loại trừ hết mọi khả năng, chỉ còn một đáp án duy nhất, người đàn ông cổ trang này…thật sự xuất hiện từ hư không!
Nguyễn Khanh không khỏi hít sâu một hơi, đồng thời lui về phía sau một bước. Đột nhiên chân của cô giẫm lên một thứ gì đó.
Cô nhìn xuống, cúi xuống rồi nhặt nó lên.
Món đồ này dài và hẹp như một thanh kiếm?
Không, kiếm sẽ thẳng và được mài bén hai cạnh. Thứ này lại có độ cong và được mài sắc ở một bên.
Đây là một thanh đao.
Đúng vậy, Nguyễn Khanh biết những thanh đao cổ thực sự không giống như mấy thanh đao ở trên phim ảnh, mà chúng trông như thế này.
Trên thân đao còn dính vết máu.
Tay cầm đao của Nguyễn Khanh có chút run.
Cô nhìn lướt qua người mặc đồ đen ở trên mặt đất, mím môi, mở cốp xe ra, đem thanh đao kia nhét vào.
Xong xuôi lại ngồi xổm xuống, kéo khăn che mặt màu đen của người kia, lộ ra một khuôn mặt ưa nhìn. Lông mày anh ta thật dài, sống mũi cao thẳng, các đường nét trên khuôn mặt cũng rất góc cạnh và tinh xảo.
Xuất hiện từ hư không, mặc đồ cổ trang, đầu búi tóc, cầm thanh đao.
Nguyễn Khanh hít vào một hơi thật sâu.
Đây có phải là điều mà cô đang nghĩ đến không?