Chương 27: Chương 27

Hai người ghép đôi lịch sử lại, hóa ra công tử Phù Tô không có tự sát mà lên ngôi kế vị.

Bên cạnh ông ta có một người kỳ lạ, trước khi thánh chỉ giả tới, người này đã dựa vào quan sát tinh tượng “dự đoán” được sắp sửa có thánh chỉ xuất hiện.

Sau khi thánh chỉ giả đến, công tử Phù Tô vừa nhìn thấy thánh chỉ liền biết đây đúng là đồ giả mạo, vì vậy lập tức rút kiếm chém đầu sứ thần.

Diễn biến lịch sử tiếp theo như ngựa hoang chạy loạn.

Đại Tần hùng mạnh ba trăm năm, ảnh hưởng hết thảy lịch sử phía sau. Rất nhiều vị hoàng đế sáng lập đều sinh ra trong thời đại thái bình thịnh thế, có người trở thành đại thần nổi danh hoặc danh nhân, có vài người ngay cả cái tên cũng không có, bị nhấn chìm trong lịch sử, thậm chí có thể chưa được sinh ra.

Toàn bộ dòng lịch sử khác với dòng lịch sử bên này mà Nguyễn Khanh biết.

Tính thời gian, có lẽ Niệm Thất đến từ khoảng một ngàn năm trước, chắc là vào khoảng giai đoạn từ thời kỳ Ngũ Đại Thập Quốc (3) đến thời Tống. Nhưng Vương triều Đại Mục của anh vừa mới được khoảng trăm năm, chính là giai đoạn một vương triều phát triển thành thái bình thịnh thế.

(3) Thời kỳ phân chia lớn trong lịch sử Trung Quốc.

“Một ngàn năm.” Nguyễn Khanh hít sâu một hơi, run rẩy duỗi ra một ngón tay: “Này….Tôi…Tôi có thể chạm vào anh được không?”

Ngón tay đó căn bản không có bất kỳ lực uy hiếp nào cả, cả đoạn đường đến đây, Niệm Thất đã nhìn ra được Nguyễn Khanh hoàn toàn không biết võ công, cả nội công lẫn ngoại công cũng không có.

Anh hơi nhíu mày, không nhúc nhích mà để im cho cô chạm.

Ngón tay Nguyễn Khanh từ từ duỗi ra, chọt vào trên đầu vai anh, dừng lại một chút rồi lại chọt chọt.

Niệm Thất: “...”

“Oh my god.” Nguyễn Khanh nắm lấy ngón tay chạm vào “người ngàn năm tuổi” của cô. Cô kích động nói: “Một ngàn năm.”

Mình đã chạm vào người xưa của một ngàn năm trước rồi đấy.

Niệm Thất hồi lâu không nói nên lời, anh hỏi: “Cô Nguyễn, sao cô kích động dữ vậy?”

Đôi mắt đó đều sáng ngời, cứ như là cô nhặt được bảo vật gì đó vậy

Nguyễn Khanh nói: “Anh không hiểu, anh không hiểu đâu.”

Cô trấn tĩnh lại và nói: "Ở đây chúng tôi có một loại tiểu thuyết. Tiểu thuyết là một dạng như thoại bản ấy, là một câu chuyện bịa ra để mọi người đọc."

Niệm Thất gật đầu.

Nguyễn Khanh tiếp tục nói: "Chúng tôi có một loại tiểu thuyết đặc biệt gọi là tiểu thuyết xuyên thời gian, kể về người hiện đại xuyên không về thời cổ đại, hoặc người cổ đại như anh xuyên không đến thời hiện đại. Từ hồi tôi học cấp hai thì đã bắt đầu xem loại tiểu thuyết này, tôi đọc được hơn mười năm rồi đó, có khi được một ngàn bản rồi cũng nên.”

Nguyễn Khanh chưa từng xấu hổ khi nói rằng từ khi cô còn học năm hai trung học, cô đã mơ ước mình được xuyên không. Thậm chí cô còn biên soạn một bộ tài liệu cần thiết cho việc xuyên không nữa cơ.

Ví dụ như tỷ lệ thuốc súng, phương pháp sản xuất xà phòng, thủy tinh và allicin, ghi nhớ nhiều bài thơ cổ và kinh điển. Cô thậm chí còn cố gắng tự mình học cách lai tạo giống lúa, sau lại cô phát hiện nó quá khó khăn nên đã bỏ cuộc.

Dù sao, trên thực tế ngay cả cây lúa mì và tỏi tây cô còn không phân biệt được, cho nên việc làm ruộng có vẻ hơi khó khăn đối với cô.

"Tôi vẫn luôn mơ ước được xuyên không." Cô nói: "Mặc dù bây giờ không phải là tôi xuyên qua mà là anh. Đây chính là duyên phận rồi còn gì! Nếu không tại sao anh không rơi xuống xe của người khác, mà lại rơi trúng xe của tôi chứ, đúng không?”