Niệm Thất đã chuẩn bị sẵn tinh thần để gặp ba mẹ chồng của Nguyễn Khanh, ai ngờ sau khi Nguyễn Khanh nói câu “Đi theo tôi”, cô vừa muốn xoay người để dẫn anh vào trong thì đột nhiên loạng choạng, suýt nữa thì đã ngã như chó ăn bùn rồi.
Cũng may mà Niệm Thất đã nhanh tay lẹ mắt chụp lấy cánh tay của cô, sau đó kéo cô lại.
Trong tay cô còn ôm một cây đao đấy, đúng là hù chết người ta mà.
Anh vội vàng buông cánh tay trơn mềm kia ra, cảm thấy tội lỗi nói: "Xin lỗi, mạo phạm đến cô rồi.”
Nguyễn Khanh vốn định nói lời cảm ơn, nhưng cô nghe thấy anh nói vậy thì lại sửng sốt. Nhiều năm đọc tiểu thuyết cũng có chỗ tốt, làm cho Nguyễn Khanh hiểu rất rõ, cô liếc nhìn phần da thịt nơi cánh tay lộ ra của mình, rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Niệm Thất lại nói “mạo phạm” chỉ vì sự đụng chạm như thế này.
Sau này cô phải dạy cho anh biết, nhà Thanh đã diệt vong mấy trăm năm rồi mới được.
“Không sao, là tôi nên cảm ơn anh mới phải.” Cô nói tiếp: “Suýt nữa thì tôi bị ngã rồi.”
Mặc dù cô không cười, nhưng Niệm Thất cảm giác được cô cùng với những người trong bệnh viện giống nhau, khi nghe anh nói chuyện thì lộ ra một chút ý cười. Niệm Thất không biết mình lại nói sai chỗ nào nữa.
Anh cúi đầu nhìn xuống, rồi lại giương mắt lên nhìn Nguyễn Khanh.
Thì ra có một đống quần áo lộn xộn, vương vãi đầy trên sàn nhà, tràn cả vào trong phòng.
Nguyễn Khanh vội vàng khom người vơ quần áo của bạn trai cũ chất thành một đống rồi ôm lên, dẫn Niệm Thất đi vào trong: "Tới đây, tới chỗ phòng khách đi.”
Sàn phòng khách cũng bừa bộn y như vậy.
Nói thật, Nguyễn Khanh trước giờ chưa từng chật vật như vậy, lần này bị Niệm Thất bắt gặp, làm cô có chút xấu hổ.
Ưu thế về cảm giác vượt trội mà cô có trước đó. lúc này đối mặt với Niệm Thất đã không còn nữa rồi.
Cô nhanh chóng gom hết quần áo dưới đất lại, nhét vào một góc ghế sô pha dài, đặt cây đao lên bàn cà phê, rồi chỉ vào chỗ trống trên ghế sô pha: “Anh ngồi trước đi!”
Niệm Thất không ngồi xuống, anh nhìn quanh phòng khách, nói: "Xin lỗi, cô có thể cho tôi một chén nước được không?”
Anh đã chiến đấu một trận đẫm máu, thể lực bị tiêu hao rất nhiều. Lúc trong bệnh viện lại bị mấy thứ kỳ lạ cùng với hoàn cảnh làm cho khiếp sợ, bởi vậy cũng đã quên xin y tá miếng nước để uống. Bây giờ miệng lưỡi và cổ họng anh đang rất khô khốc.
Nguyễn Khanh đưa cho anh một ly nước.
Niệm Thất quan sát thao tác vận hành máy lọc nước của cô. Cái này thì đơn giản thôi, nên Nguyễn Khanh không cần phải đặc biệt giải thích.
Chỉ là khi Niệm Thất đưa ly nước đến bên môi, không ngờ lại là nước đá. Máy uống nước của Nguyễn Khanh có hai chế độ là nước lạnh và nước nóng. Cô hay nóng trong người, mùa hè nếu không uống nước đá sẽ chịu không nổi.
Sau khi Niệm Thất uống hết ly nước đá này, anh cảm thấy bụng thật là dễ chịu. Cảm giác nóng rát nơi cổ họng và nội tạng đều đã được xoa dịu.
Anh cầm cái ly, lại liếc nhìn máy uống nước, rõ ràng trong cái thùng trong suốt đó không có đá, nhưng nước chảy ra lại lạnh như vậy. Nơi này có quá nhiều điều kỳ lạ, hoàn toàn nằm ngoài sự hiểu biết của anh rồi.
Có điều, một số thứ nằm ngoài hiểu biết của anh như thế này dường như cũng khá là tốt.
Ví dụ như chiếc xe sắt phóng như bay kia, đèn thì sáng như ban ngày, còn cả nước đá khiến nội tạng dễ chịu nữa.
Sau khi uống liên tiếp ba ly, cả hai cuối cùng cũng ngồi xuống.
Ghế sô pha của Nguyễn Khanh không có chỗ ngồi ngồi phụ, là dạng ghế sô pha thẳng. Hai người, mỗi người ngồi ở một đầu, ở giữa là một khoảng trống, phải hơi xoay xoay người mới có thể đối mặt nói chuyện.