Cửa khoa cấp cứu mở ra hướng về đường cái. Lúc này trên đường không có nhiều xe, nhưng thỉnh thoảng vẫn có xe chạy qua. Tia sáng lóe qua một hồi rồi lại biến mất.
Khi những chiếc xe đó biến mất ở ngã tư, Niệm Thất chuyển sự chú ý của mình sang Nguyễn Khanh.
Thật ra, vừa rồi khi anh nhìn thấy tấm bảng kỳ lạ trên hành lang, Niệm Thất đã lờ mờ nhận ra có gì đó không ổn.
Trong cái thứ như tấm bảng kia có người sống, có chữ, có núi, có sông, còn có rất nhiều thứ mà anh không hiểu.
Lúc đó anh tự nhủ với mình rằng đây có thể là một ảo ảnh được tạo ra bởi một loại phép thuật nào đó.
Nhưng bây giờ, những tòa nhà cao tầng và những thứ kỳ lạ đang chạy trên mặt đất đã từng xuất hiện trong tấm bảng lúc này đây đang xuất hiện trước mắt anh, anh hiểu ra được rằng những thứ này không phải ảo giác mà là chúng có thật.
Niệm Thất đi tới bên cạnh Nguyễn Khanh, giọng nói có hơi khàn khàn, hỏi cô: "Nơi này là thiên đường ở trần gian sao?”
Nguyễn Khanh chờ cả đêm, chính là muốn chờ khoảnh khắc này đây.
...
Quả thực giống tình tiết trong tiểu thuyết ghê.
Nguyễn Khanh cố gắng kìm nén kích động, cô cố gắng bình tĩnh nói với Niệm Thất: “Đây chính là nhân gian đó.”
"Đây là nhân gian sao?" Niệm Thất hỏi: "Sao nó lạ vậy?"
Bất kể anh nhìn thế nào đi nữa, cũng không thấy nó có chỗ nào giống nhân gian hết.
Nguyễn Khanh suy nghĩ một chút rồi nói: “Vừa rồi anh hỏi tôi nơi này là nơi nào, hiện tại tôi có thể trả lời cho anh biết. Chẳng qua khi anh nghe xong thì bình tĩnh một chút nha.”
"Nếu tôi không bình tĩnh, thì sớm đã bị những thứ trước mắt làm cho kinh hồn bạt vía rồi.” Niệm Thất bình tĩnh nói: "Cô Nguyễn cứ việc nói đi.”
Có thể sử dụng hai thành ngữ liên tiếp như thế, Nguyễn Khanh cảm thấy Niệm Thất không chỉ là đơn giản “biết chữ” thôi đâu, mà anh còn phải được giáo dục tốt nữa là đằng khác.
Điều này rất tốt nha.
Dưới ánh đèn đường, cô liếc nhìn anh. Chiếc mũi cao thẳng của chàng thanh niên tạo thành một cái bóng nghiêng trên khuôn mặt, khiến khuôn mặt anh càng thêm góc cạnh và trở nên điềm tĩnh hơn.
Nguyễn Khanh rốt cuộc cũng lên tiếng, nói với anh: “Đây chính là Giang Thành mà anh nhắc đến.”
Cô dậm chân, bước trên đường nhựa: “Mặt đất bây giờ anh đang đứng chính là Giang Thành đó.”
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, Nguyễn Khanh cảm thấy Niệm Thất dường như bị đóng băng, giống như một bức tượng.
Chắc là anh đang tiếp thu cùng với tiêu hóa tin tức rồi nè.
Lúc này, cuối cùng Nguyễn Khanh cũng nhận ra mình kích động như vậy là không ổn, theo như cô thấy, nếu Niệm Thất gặp phải chuyện tương tự như thế, chắc chắn anh sẽ rất đau khổ và sợ hãi mới phải.
Người thân ly tán, trên người không xu dính túi, con đường phía trước thì lại vô cùng mờ mịt.
Nhưng anh lại không giống cô, cô đã đọc qua hàng trăm cuốn tiểu thuyết xuyên thời không rồi, cho nên sẽ rất dễ dàng tiếp nhận những chuyện trước mắt.
“Khụ.” Cô chỉ chỉ bên cạnh, nói nhỏ: “Xe của tôi ở đằng kia.”
Niệm Thất đứng dưới ánh đèn đường, anh im lặng một lúc, rồi bước lên hai bước, đi theo cô.
Nguyễn Khanh xoay người lại vừa dẫn anh đi, vừa lo lắng nhìn anh, nhưng Niệm Thất rất im lặng, vẻ mặt anh rất bình tĩnh, không nhìn ra bất kỳ manh mối nào.
Đi tới bên cạnh xe, Nguyễn Khanh chỉ vào xe nói: "Đây là xe của tôi. Nó có bốn bánh xe, có thể chạy trên mặt đất.”
Giọng điệu cứ như là cô giáo mẫu giáo đang dạy cho các bạn nhỏ nhận biết về thế giới vậy.