Chương 28: Chương 28

Lý thị rất quan tâm tới danh tiếng. Vốn bởi vì chuyện phân nhà, chi thứ ba, chi thứ tư tách khỏi hộ, khó tránh khỏi bị người khác lời ra tiếng vào. Nói chi trưởng bọn họ không được dung thứ được người khác, đuổi mấy người em trai ra ngoài.

Ông cả Dư nói: “Việc này ta đã biết, đợi lát nữa ta sẽ nói với cha nương.” Con người ai cũng có chỗ khó xử. Ông cả Dư đương nhiên cũng muốn chăm sóc em trai, em gái một chút, thế nhưng ông cả Dư còn có gia đình nhỏ của mình cần lo lắng. Nếu Dư Phụng thực sự có tiền đồ, vậy gia đình của bọn họ mới thực sự phát đạt.

Triệu thị vốn sắp sinh, không nghe nổi chuyện này. Ông hai Dư cũng là một người nhu nhược. Nhưng ông hai Dư lại càng ngu hiếu hơn, mà Triệu thị cũng là người hiếu thuận. Hai vợ chồng nghe xong như cảm thấy như sấm sét giữa trời quang. Mà hai chị em Dư Quyên lại vui vẻ. Nhất là Dư Quyên, nàng ta thấy người của chi thứ ba có cuộc sống tốt như vậy, nàng ta vô cùng hâm mộ. Nếu có thể phân nhà, vậy phân nhà đi.

“Lão nhị, đừng nói người làm nương như ta bất công, con cũng biết tình cảnh hiện tại trong nhà. Vừa mới bán được mười mẫu đất, tiền đóng học của Phụng Nhi còn chưa có, bây giờ là lúc rất cần tiền. Tam đệ con còn không có một tấc đất đâu. Nương chia sương phòng và căn phòng nhỏ đó cho các con, các ngươi cũng không cần dọn nhà đi đâu.”

Ông hai Dư cảm ơn mẹ, nhưng bệnh của Triệu thị cũng cần phải đi thăm khám. Dư Quyên bèn nói: “Cha, không bằng vay tiền chỗ tam thúc, mấy ngày nay nhà tam thúc đều đi họp chợ, con thấy đều bán hết hàng.”

Ông hai Dư chần chờ một chút: “Đừng, Quyên Nhi, tiền chúng ta vay tam thúc con lần trước còn chưa trả được. Lần này vay nữa, e là không vay được.” Ông hai Dư cũng không có mặt mũi mà đi vay nữa.

Nhưng Dư Quyên lại không đồng ý: “Cha, không sao cả đâu, chỉ cần có thể vay được tiền, sau này con sẽ có cách trả lại được.”

Chi thứ ba nhà họ Dư bận rộn suốt sáng sớm, hiện đang ngủ say. Chỉ có nhóc con Dư Thụ không ngủ thêm được, nghe thấy tiếng đập cửa mới bật dậy đi mở.

...

Dư Thụ nghi ngờ hỏi: “Nhị bá? Quyên Nhi? Mọi người có chuyện gì không?”

Dư Thụ là người lanh lợi nhất trong nhà, hơn nữa thời gian thằng bé ở nhà còn lâu hơn cả Dư Dung và Dư Tùng, đương nhiên thằng bé biết ông hai Dư là ai.

Từ thành thật, vô dụng chính là từ dành cho ông ta. Ông ta chỉ biết ngốc nghếch thành thật làm việc. Mà Dư Quyên, từ sau lần bị ngã trước đây đã hoàn toàn đổi khác, giống như biến thành một người khác.

Ông hai Dư ngập ngừng nói: “Tiểu Thụ, cha con có nhà không? Nhị bá tới tìm cha con có việc?”

Dư Thụ vừa nghe thấy tìm cha, bèn nói: “Mọi người trong nhà con phải đi lên trấn từ sớm, bây giờ đều đang nghỉ ngơi. Nếu không gấp, chờ chút nữa mọi người tỉnh, con nói cha đi tìm nhị bá.”

Nhưng bệnh tình của Triệu thị không chậm trễ được, Dư Quyên lập tức kéo tay Dư Thụ: “Sức khỏe của nương ta không tốt rồi, nhờ Lục ca gọi tam thúc ra đi!”

Nói xong, nàng ta chuẩn bị quỳ xuống đất. Dư Thụ còn chưa kịp nói gì, Lâm Tử Du sát vách đã đi tới: “Quyên Nhi, muội đang làm gì?”

Nói xong, hắn ta lại tức giận nhìn Dư Thụ: “Dư lục lang, làm sao ngươi có thể nhẫn tâm khoanh tay đứng nhìn bá mẫu nhà mình bị bệnh liệt giường được?”

Dù sao Dư Thụ cũng chỉ là một đứa bé, bình thường còn nghe lời của Trương thị, rất tôn kính gia đình nhà Lâm tú tài, nghĩ cả nhà bọn họ đều là người đọc sách. Bây giờ, cậu bé sợ quá khóc lên: “Ta không phải...”

Dư Thụ mở cửa ra. Lâm Tử Du sợ mấy người Dư Quyên bị thiệt thòi, cũng đi vào theo. Dư Thụ vào trong phòng đánh thức ông ba Dư. Trương thị cũng tỉnh lại. Vốn mới ngủ không được bao lâu, tất cả mọi người đều buồn ngủ, vô duyên vô cớ bị lôi đầu dậy thì trào lên ngọn lửa tức giận.

Ông ba Dư vuốt mắt thấy bọn họ, không khỏi hô một tiếng: “Sao nhị ca lại tới?”

Trương thị ngáp một cái, nhìn thấy Dư Thụ nước mắt lưng tròng, lập tức gặng hỏi: “Con làm sao vậy?” Dư Thụ không trả lời.

Ông hai Dư ngượng ngùng nói: “Chuyện là nương Quyên Nhi ngất xỉu rồi, ta cũng không có tiền, cho nên muốn tới xem nhà đệ có hay không?”

Lại thế nữa rồi, Trương thị biết, chỉ cần trong tay có tiền bọn họ sẽ không buông tha, nhưng cho nhiều hay ít còn phải dựa vào tấm lòng. Ông ba Dư cũng nhìn Trương thị, Trương thị gật đầu: “Tiền dư thừa thì không có, nhị ca cũng biết tình hình nhà chúng ta thế nào rồi, không tốt hơn nhà các ngươi.”

Ông hai Dư vừa nghe thấy có hi vọng, thuận miệng khen ngợi ông ba Dư: “Lão tam, đệ giỏi hơn ta nhiều, bây giờ còn biết kinh doanh, không giống ca ca ta chỉ biết làm cu li. Ta ở đây thay nương Quyên Nhi cảm ơn đệ cùng đệ muội.”

Hắn nghĩ tới lời Quyên Nhi nói đều đúng, cho nên dứt khoát nói theo lời Dư Quyê:, “Không biết đệ có một trăm đồng không?”

Đừng nói Trương thị vừa nghe xong đã tức giận, ngay cả Dư Tùng cũng thấy khó chịu. Năm sau nhà mình có bao nhiêu chuyện cần dùng tiền. Nhị bá gặp khó khăn không phải giả, nhưng trước đây đã vay tiền rồi, mà Triệu thị cũng không phải là bệnh nặng.