Thực ra nhà bà ta cũng bước ra từ nông thôn, có điều sống trong thành nhiều năm, cho nên không quen nhìn cảnh đàn bà phụ nữ la lối om sòm kiểu này.
Tiểu Lý thị lăn một vòng trên đất, sau đó quay sang mắng Điền thị và ông năm Dư: “Thường ngày Bội Bội nhà ngươi ăn gì, chỉ để lại đồ thừa cho Đậu Xanh nhà chúng ta ăn, chúng ta cũng chưa nói gì. Bây giờ nhà này ông bà vẫn đang cai quản, chú năm muốn dọn ra ngoài như chú ba hay sao?”
Dư Đại Lang cũng nói theo vợ mình: “Đúng thế, hàng năm thím năm cho nhà họ Điền bao nhiêu lương thực, chúng ta nào có ai nói gì? Chuyện này sắp xong rồi, hai người các ngươi lại diễn trò này à?” Không thể không nói, Tiểu Lý thị và Dư Đại Lang đúng là hai vợ chồng. Dư Đại Lang cũng thật giỏi quấy nhiễu.
Bà cụ Dư phun một ngụm nước bọt vào Điền thị. Nếu không phải nể Điền thị đang mang thai, có khi bà ta còn định tiến lên đạp cho hai phát. Bà ta chống nạnh chỉ vào Điền thị: “Đồ tiện nhân, muốn đi à. Được, mau cút cho ta. Xem bộ dạng ngươi kìa, ngươi dám đi ra mà không cần thứ gì sao?”
Phải nói bà cụ Dư cũng hơi khâm phục gia đình ông ba Dư, ít nhất người ta còn có khí phách. Người ta cũng chẳng đòi hỏi gì, cứ thế dọn ra ở riêng.
Bà ta cũng dự liệu trước Điền thị không dám đi. Nhà họ Điền đã nghèo đến mức nào, ai mà không biết?
Cuộc cãi vã này nhanh chóng lắng xuống.
Trời đã vào khuya, nhà Dư Dung vẫn còn sáng đèn. Dư Dung ngáp mấy cái, Trương thị bèn giục nàng đi ngủ: “Con còn nhỏ, không chịu nổi đâu, mau đi ngủ đi!”
Dư Dung lắc đầu: “Không sao ạ, biết đâu cha sắp về đến nhà rồi.”
Hai mẹ con các nàng ở cạnh nhau là lại nói không hết chuyện, hơn nữa Trương thị luôn nghiêm túc lắng nghe mọi ý kiến của Dư Dung.
“Nương, con nhớ người ta hay nói môn đăng hộ đối. Hiện giờ chúng ta đang nghèo, hay là chuyên tâm làm việc vài năm. Con cũng sẽ tự tích trữ của hồi môn. Sau này của hồi môn nhiều lên, nhà mình cũng có chỗ nương tựa, người muốn cưới con đương nhiên sẽ không thua kém.”
Đây cũng là ý tưởng của Dư Dung. Dư Dung chưa từng làm công việc đồng áng. Nếu thật sự gả cho một nông dân, chữ nghĩa không biết, nói năng cũng không trôi chảy. Nhưng nếu muốn gả vào trong thành, nhất định phải có tài sản riêng của mình mới được.
Trương thị nghe xong vô cùng tán thành: “Ta cũng nghĩ vậy. Con xem Đường An mà Đào Nhi gả cho đó. Ai cũng nói con bé được gả vào nơi tốt.
Nhưng ngay cả cửa nhà cũng không về, bên nội con lại coi trọng tiền nhất, có tiền rồi thì làm gì quan tâm đến Đào Nhi nữa. Của hồi môn của con bé ít ỏi, nhà mẹ đẻ muốn giúp đỡ, nhưng cũng phải nể mặt mũi người ta kia kìa! Bây giờ phải xem xem Đào Nhi có thể sinh được con trai hay không cơ? Nhưng nếu con xuất giá, nương phải cho con nở mày nở mặt gả đi chứ?”
“Nương, xem người nói kìa...” Dư Dung thẹn thùng cúi đầu.
Bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, giọng của ông ba Dư truyền đến: “Nương Tùng Nhi, mau mở cửa.” Nghe giọng có vẻ khá vui mừng, Trương thị cùng Dư Dung vội vàng ra mở cửa.
Hai người ông ba Dư và Dư Tùng xách theo thứ gì đó về. Tâm trạng Dư Tùng không tồi, trước đây hắn chỉ ra ngoài cùng sư phụ, thực ra cũng có hơi bí bách. Ông ba Dư là người thành thật, may mà Dư Tùng cũng khá nhanh nhẹn. Hai người tìm đến chợ đồ cũ, mua được vài cái bàn cái ghế, chưa tới sáu mươi đồng tiền đã mua được rồi. Ngược lại dầu và bột mì thì đắt, nhưng ông ba Dư là người có kinh nghiệm, bèn đi mua gạo cũ. Chén bát khác ở trấn Thảo Phố cũng rẻ. Hai cha con phải lần mò tìm đường về, nhưng cho dù là mò đường cũng thấy vui vẻ.
“Nương Tùng Nhi, bà xem cái bàn này thế nào? Được làm từ gỗ tốt đấy, chỉ bị mẻ một chút thôi, để Tùng Nhi sửa lại là chúng ta có thể dùng rồi.” Ông ba Dư vô cùng hứng khởi.
...
Trương thị kéo lấy Dư Dung: “Con nói xem ta với cha con tự mở quán có ổn không? Cũng không hẳn là mở quán, chỉ là một cái sạp nhỏ thôi. Đám đại cữu con đi Hứa Xương bán mì vằn thắn rồi, mấy năm trước nghe người trong thôn nhà nương ta nói bọn họ chỉ bày vài cái bàn ở bên ngoài.”
Dư Dung nghe cũng thấy không tồi: “Như vậy cũng tốt, có điều dầm mưa dãi nắng lại hơi vất vả.”
Ông ba Dư vội nói: “Vất vả gì đâu, tốt hơn làm ăn với người ngoài nhiều.” Ông ba Dư nói xong còn sợ Trương thị không đồng ý, bèn kéo kéo Trương thị. Trương thị liền gật đầu: “Vậy thì tốt, nhưng ngày nào cũng chạy qua chạy lại như vậy cũng vất vả, hay là đến trấn Thảo Phố thuê nhà. Chúng ta kiếm tiền mua cho Dung Dung cái khung cửi.”
Trương thị vốn là người có khát vọng, tính tình cũng không cổ hủ. Nghĩ tới chuyện kiếm tiền, cả nhà ai nấy hưng phấn không thôi.
Ngay cả Dư Tùng mọi khi không thích cười cũng cười thành tiếng.