Chương 20: Chương 20

Đồ đạc trong phòng cũng coi như đầy đủ. Hơn nữa nơi này từng có một đôi vợ chồng già ở, hiện đã rời thôn, nửa lượng bạc quá là có lời. Dù sao nơi này cũng có cả vườn rau và phòng ở. Người bán nhà đã lên trấn trên ở, Trương thị lấy được căn nhà rất suôn sẻ. Cho dù nói như nào thì cả nhà ông ba Dư cũng coi như đã sắp xếp yên ổn.

Giờ một nhà năm người đang nghĩ kiếm tiền bằng cách nào. Dư Dung đề xuất: “Con nghe nói có trấn bên cạnh lớn hơn trấn Thảo Phố chúng ta rất nhiều. Hay là con đi mua một bộ khung cửi, đến năm mới còn có thể bán ít vải vóc. Tay nghề của nương rất tốt, mỗi lần họp chợ làm ít bánh bao sủi cảo để bán cũng hay. Mấy ngày này hay là cha quản lý sắp xếp nhà lại một chút, cùng nương làm chút mì sợi gì đó để bán. Con nghĩ ca ca cũng có thể mở một cửa hàng nhỏ trước nhỉ?”

Dư Tùng ngạc nhiên: “Mở cửa hàng ư?”

Trương thị nghe đến đây cũng bắt đầu hứng thú: “Chuyên làm đồ gỗ hay là cái gì?”

Dư Dung đề nghị: “Không bằng chúng ta mở một cửa tiệm tạp hóa ở trấn Thảo Phố. Con có thể chuyên biệt làm ra vài sản phẩm dệt để bán. Về chuyện nguồn hàng hóa thì ca ca có thể đến huyện Hồ Dương nhập hàng. Tiền kiếm được hàng ngày dùng để mua gỗ về, thuận tiện làm ít tủ quầy linh tinh để bán, ca ca thấy thế nào?”

Dư Tùng nghe mà nóng lòng muốn thử: “Huynh thấy có thể đó, nhưng huynh không biết nhiều chữ lắm, việc này cần nhờ Tiểu Thụ giúp.” Trương thị nhìn ba anh em hòa thuận thì rất vui mừng.

Ông ba Dư nói thầm: “Phải kiếm tiền mua ruộng.”

Trương thị nói: “Đương nhiên phải vậy, nhưng hiện tại chúng ta vừa mới ở riêng, kiếm đâu ra tiền chứ?”

Ông ba Dư thở dài một hơi.

“Cha ơi, cha đừng luôn than ngắn thở dài nữa. Cha nghĩ lại xem, sang năm là Tiểu Thụ có thể đi học rồi, con gái cũng có thể kiếm tiền. Như vậy mà cha vẫn chưa vui sao?” Dư Dung cười, ít nhất sau này tiền kiếm được đều là của chính mình.

Mặc dù biết em gái có tiền trong tay nhưng Dư Tùng cũng không chịu ngồi yên. Hắn xách thùng gỗ đi ra sông bắt cá. Cũng bởi vì trời lạnh nên không có ai muốn ra ngoài chịu rét. Lúc Dư Tùng đi gần như không có ai cả, rất nhanh hắn đã bắt được mấy con cá rồi quay về.

“Chú ba, đám người chú tư đã trở lại, bà nội bảo cháu tới gọi mọi người trở về.” Lúc này Dư Quyên chạy đến nói.

Lúc đó Dư Dung đang mổ cá với Trương thị. Ông ba Dư và Dư Tùng đang đập đập gõ gõ đồ đạc. Dư Thụ thì đang quét nhà.

Dư Dung còn tráng thêm một quả trứng, cuộc sống tốt hơn nhiều so với khi ở nhà cũ nhà họ Dư.

Dư Quyên đi vào nhìn thấy bọn họ ăn cơm thì không nhịn được mà nuốt “ực” một ngụm.

Trương thị thấy vậy cũng không nói gì mà quay qua nói với ông ba Dư: “Ông về trước nhìn xem.”

Ông ba Dư cùng Dư Quyên đi về nhà cũ.

Bởi vì Dư Thụ vẫn luôn sinh hoạt ở trong nhà, cho nên quen thuộc với thân thích họ hàng trong nhà nhiều hơn Dư Dung.

Dư Dung hỏi cậu bé: “Năm trước đệ có gặp được chú tư không?”

Dư Thụ lắc đầu, cậu bé ngửi mùi thơm từ món trứng đã thấy thèm rồi. Dư Dung gõ nhẹ đầu cậu bé: “Mau đi xới cơm đến đây.”

Dư Dung cảm thán: “Ca, huynh xem căn phòng này vẫn phải có người ở mới có sức sống.”

Nóc nhà của bọn họ dùng cỏ tranh phủ lên, thực ra cũng không ấm hơn mấy, nhưng cả nhà ở cùng nhau thì trong lòng cũng nóng hầm hập.

Trương thị đi sang nhà khác mua trứng làm giống về, tự tay ấp trứng.

Dư Thụ ở ngay cạnh cùng làm với Trương thị. Dư Dung thấy Dư Tùng đã nhanh chóng đóng chắc lại tủ bát và những thứ khác, Dư Dung cũng đi đến bên cạnh Trương thị học cách ấp trứng.

“Dọn xong nhanh như vậy rồi sao?” Vợ tú tài vừa vào cửa đã nhìn trái ngó phải một hồi.

Trước kia căn nhà này đều sụp lún, nóc nhà cũng bị dột, rêu xanh mọc kín mặt đất, cỏ dại mọc thành từng bụi, vừa nhìn đã thấy ngập tràn cảm giác lụn bại. Nhưng hiện tại vừa vào cửa là thấy cỏ dại đã được làm sạch, rêu xanh cũng được gom lại, cực kỳ sạch sẽ.

Trương thị cười: “Nương tử tú tài qua đây, mấy ngày này nhà ta còn chưa làm xong, hết bận rồi sẽ mời hàng xóm qua ăn một bữa cơm.”

Lúc hết bận này không biết là lúc nào? Nhưng ai cũng hiểu đây đều là những lời nói khách sáo, chứ không có ý là sẽ thực sự mời người ta ăn cơm.

Hơn nữa Trương thị nghe xong những lời con gái Dư Dung nói thì cũng cảm thấy sáng tỏ thông suốt.

Số tiền trong tay họ nhiều nhất chỉ mua được hai mẫu ruộng tốt, vậy thì không bằng đi kiếm tiền trước tiên. Hiện tại chính là thời điểm tích lũy tiền, sao có thể tùy tiện mời người ta ăn cơm được.