Ông hai Dư hết cách, đành phải tìm ông ba Dư và ông năm Dư vay. Nhưng ông năm Dư mượn cớ có việc phải ra ngoài, còn ông ba Dư chỉ có vài đồng trong tay, đều đã cho ông hai Dư mượn.
“Hương Hương tỷ, tỷ nói xem tỷ tội gì phải thế?” Dư Quyên vừa đút thuốc vừa nói.
“Hương Hương tỷ, muội nghe nói vài ngày nữa tỷ sẽ thành thân.” Mặc dù Dư Liễu lớn tuổi hơn Dư Quyên, nhưng vẫn còn ngơ ngơ ngác ngác.
Dư Liễu nhớ vài ngày trước nhận được bao lì xì của anh rể thì rất vui. Nếu tỷ tỷ nhà mình thành thân, vậy chẳng phải anh rể nhà mình cho nhiều hơn sao.
Đối với nàng ta, có thể nhận được bao lì xì mới là điều quan trọng nhất.
Thế sao? Các nàng đều là chị em nhà họ Dư, nhưng Dư Đào lại gả đến nhà họ Đường có cấp bậc lễ nghĩa chu toàn. Hơn nữa gia đình người ta còn sung túc như thế, mà nàng ta chỉ có thể gả cho một tên thợ săn.
Có điều đối với Dư Quyên đã đọc tiểu thuyết chủng điền lâu năm, nàng ta thì lại cảm thấy rất tốt. Thợ săn có kỹ thuật săn mồi, không sợ không có thịt ăn.
Dư Hương Hương đã mười bảy mười tám rồi, đầu tóc vẫn còn xơ vàng, thoáng nhìn đã biết là thiếu dinh dưỡng, gả cho thợ săn người ta cũng tốt.
Nhưng thời đại này không xem trọng có đồng ý hay không. Ý cha mẹ, lời mối mai, rồi nhanh chóng định hôn sự. Vương Đại Toàn tự dưng có vợ, vô cùng vui vẻ, không tốn một đồng nào đã cưới được Dư Hương Hương vào cửa.
Dư Hương Hương đi đến phía trước kéo Dư Quyên sang một bên, cẩn thận căn dặn: “Quyên Nhi, muội phải quan tâm bản thân một chút. Tỷ đi rồi chẳng hay lúc nào mới có thể trở về. Chuyện trong nhà muội phải gánh vác chút, Liễu Liễu mặc dù lớn tuổi hơn nhưng vẫn không hiểu chuyện bằng muội.”
Trong lòng Dư Quyên cũng không thoải mái, chi thứ hai các nàng mỗi ngày vừa thức dậy đã phải cho lợn ăn, gặt cỏ lợn, giặt áo quần nấu cơm cơ bản là làm hết việc nhà.
Trước kia vẫn còn có Dư Hương Hương hầu hạ mẹ, sau ngày hôm nay đều đè lên hết trên người nàng ta. Chuyện này khác hẳn truyện điền văn trong tưởng tượng của nàng ta.
Bà cụ Dư có quyền uy tuyệt đối trong nhà. Người mẹ hiền lương thục đức nhà mình, chẳng mạnh mẽ bằng tam thẩm, chi thứ hai là chi không có cảm giác tồn tại nhất. Nàng ta phải nghĩ cách để thay đổi tình cảnh này mới được.
Dư Đào ra khỏi cửa trong tiếng thổi kèn đánh trống. Nàng ấy đi rồi, vài ngày nữa Dư Hương Hương cũng đi. Dư Dung sẽ không chủ động làm bất cứ chuyện gì, trừ khi ngày đó Trương thị phải làm việc thì nàng mới làm giúp.
Lần này không ít việc đều rơi hết lên người Điền thị làm bà oán giận không thôi, nhưng Điền thị nào dám chính diện cãi nhau với Trương thị.
Mặc dù Dư Đào không lại mặt, nhưng lễ vật đưa về rất phong phú, ngoài ra còn tặng năm lượng bạc ròng, xem như tâm ý cho Dư Phụng.
Từng ấy tiền, bà cụ Dư cuối cùng lấy ra hai mươi đồng tiền mua đồ tết, toàn bộ số tiền còn lại đều giữ cho Dư Tần đi học.
“Lạnh quá.” Dư Dung run rẩy, hôm nay Trương thị nấu cơm, Dư Dung muốn dậy giúp đỡ.
Dư Tùng có sức lực lớn, đã bổ củi xong từ lâu. Hơn nữa hắn được Trương thị dặn chỉ bổ củi đủ cho một ngày, nước cũng chỉ đủ dùng trong một ngày.
Ngược lại, Dư Thụ ngồi trước bếp lò sưởi ấm, nghĩ năm sau là có thể đến học đường, cậu bé không khỏi vui mừng.
Dư Dung đang cắt dưa muối ở một bên, cháo trong nồi cũng không ăn nổi, đều là rau xanh và củ cải nấu với vài nắm gạo.
“Ngươi và Điền thị nướng bánh đi, nó còn mang thai trong bụng…” Bà cụ Dư ló đầu vào phòng bếp nói.
Đây chắc chắn là ý của Điền thị. Đúng, thai phụ là phải ăn nhiều. Nhưng lúc Trương thị mang thai đâu có ăn được như thế, đến phiên Điền thị thì lại đặc cách, Trương thị chắc chắn không chịu.
“Nương tự đến nướng bánh đi, ta làm không tốt đâu, hơn nữa ta cũng không phải loại người chỉ biết đợi sinh.” Trương thị đã thật lòng bắt đầu dùng chiêu nàng dâu mẹ chồng bất hòa để phân nhà.
...
Về cuộc đời của vị tiểu thư này, chủ yếu là vào năm Dư Bội được sinh ra, Dư Phụng được trường học đặc cách thu nhận, còn đặc biệt cho thêm năm đấu gạo.
Năm đó nhà họ Dư đã sống sót qua thiên tai, về sau lại bởi bà cụ Dư đưa Dư Bội cùng đi dâng hương gặp được phu nhân của Ngô đại địa chủ, như vậy mới quen biết nhà họ Ngô và mới có thể lấy được năm mẫu ruộng phì nhiêu từ Ngô đại địa chủ.
Về sau bà cụ Dư tìm người xem cho một quẻ, Dư Bội là mệnh tiểu thư, cho nên bà cụ Dư mới nuôi dưỡng Dư Bội như một tiểu thư.
Cũng vì duyên cớ này mà bà cụ Dư vẫn thiên vị nuông chiều riêng mình Dư Bội.
“Tiểu tiện nhân, mẹ chồng giao việc cho ngươi thì ngươi đều ra sức chối đẩy. Cái thứ không biết xấu hổ, đồ bất hiếu...”
Dư Dung dũng cảm đứng ra: “Có hiếu thuận hay không cũng phải xem muốn hiếu thuận như nào chứ? Cớ vì sao thím năm bây giờ còn rất trẻ mà lại bảo chúng ta phải hiếu thuận thím ấy, thím ấy không sợ làm tổn hại phúc phận của mình sao?”