Chương 11: Chương 11

Năm sau con trai bà ta cũng có thể mua được thêm mấy cuốn sách.

Dư Dung nhìn thấy Lý thị xấu hổ, trong lòng cười lạnh, trên mặt lại mỉm cười nói: “Ta là tỷ tỷ, lớn lên ở phủ Bình Giang, không bằng được tứ muội từ nhỏ đã được đại bá mẫu dạy dỗ.

Nhị ca lại là học trò, cũng được xem là con nhà thư hương. Nếu là ta thì cũng thôi đi, dù sao cũng cách phòng ở cạnh nhau, nhưng sau này nếu người ngoài nói muội muội của nhà họ Dư mậu tài* có phẩm hạnh như vậy thì sẽ thành một vết nhơ khó xoá…”

*Đồng nghĩa với tú tài

Bây giờ Dư nhị lang chỉ là học trò nhỏ, nói là mậu tài chính là đang khen ngợi hắn ta.

Lý thị hay tự xưng thanh cao, cha bà ta chỉ đi học được vài năm trong trường tư thục lại hay đóng giả thành con nhà thư hương, đương nhiên bà ta biết ý nghĩa của mậu tài.

“Mai Mai, Dung Dung tỷ của con nói rất đúng, con cũng không được làm ca con mất mặt.”

Trong lòng Lý thị, con gái quan trọng, nhưng con trai còn quan trọng hơn.

Dư Mai là người mềm nắm rắn buông, nàng ta dám hung hãn với Dư Quyên như vậy cũng là bởi vì Dư Quyên còn nhỏ.

Hơn nữa Triệu thị là một ma ốm vô dụng, nhưng tam phòng lại không giống như thế. Trương thị lúc cãi nhau rất hay dùng tay dùng chân, Dư Tùng thì to cao mạnh mẽ, mà Dư Dung cũng rất khỏe mạnh.

Nàng ta không nói câu nào nữa rời đi ngay cùng với Lý thị.

Bởi vì là thú săn là do Dư Tùng săn được nên Trương thị có quyền phân chia. Hơn một nửa chân thỏ kho tàu đều cho mấy đứa nhỏ của tam phòng.

Lúc này tiểu Lý thị mới nhìn ra tam phòng đang có cuộc sống tốt đẹp. Trước đây tam phòng chỉ có hai người Trương thị và ông ba Dư ở nhà, không có tiền thu nhập gì nên cuộc sống nghèo khổ, tiểu Lý thị còn từng cười chê người nhà tam phòng.

Nhưng hôm nay Dư Tùng và Dư Dung đều trở về, không cần nhắc tới Dư Tùng có tay nghề mộc, thân thể cao to uy mãnh.

Dư Dung cũng vừa trở về từ phủ Bình Giang, nhìn hoa văn trên những khăn tay bình thường đã biết tay nghề của Dư Dung không tầm thường, chí ít cũng tốt hơn em chồng nhà mình rất nhiều.

Tuy nói Dư Mai cũng là thợ thêu thùa có tiếng, nhưng quan hệ giữa tiểu Lý thị và Dư Mai vừa là em chồng và chị dâu, vừa là chị em họ, đương nhiên hiểu Dư Mai rất rõ.

Con người Dư Mai hư vinh sĩ diện, đừng nói thêu thùa, ngay cả dệt vải bông cũng chỉ tàm tạm.

Ban đầu lúc lên trên trấn học thêu thùa, nàng ta đòi mua sắm đồ nghề, tính tình lại thích chiếm lợi của người khác.

Mẹ chồng Lý thị đã trợ cấp cho con gái nhỏ rất nhiều, thế nhưng nàng ta còn cảm thấy chưa đủ. Khi ở trên trấn Dư Mai còn nhìn trúng người khác, xà bông, cao thơm nàng ta dùng thường ngày đều là chàng trai kia đưa cho, tiểu Lý thị vừa ao ước lại vừa coi thường.

Dư Hương Hương bưng một chén canh hươu vào trong phòng, Dư Liễu không cướp được thịt nên mất hứng ngồi bên cạnh.

Dư Quyên kéo kéo Dư Liễu, Dư Liễu nghi ngờ nói: “Sao vậy, Quyên Quyên?”

“Tỷ xem đây là cái gì?” Dư Quyên như làm xiếc lấy một cục đường mạch nha ra.

Dư Liễu cướp lấy: “Muội lấy ở đâu ra thế?”

Dư Quyên thầm lắc đầu, ở hiện đại nàng ta món ngon gì nàng chưa từng được ăn chứ, cũng chỉ là một cục đường mạch nha mà Dư Liễu giống như nhìn thấy báu vật hiếm có. Nàng ta rất muốn thay đổi sự nghèo khó của cái nhà này.

“Nương tử của tú tài cho.”

Dư Liễu hâm mộ nói: “Quyên nhi, vẫn là muội biết nói chuyện hơn tỷ, cũng làm cho người khác thích, ngay cả nương tử của tú tài cũng thích muội.”

Tuy rằng Dư Liễu trông xinh xắn, nhưng tính tình mềm yếu. Dư Quyên tuổi còn nhỏ nhưng quỷ quái, rất thông minh lanh lợi, làm cho người khác yêu thích.

Dư Hương Dương tiết kiệm được lương thực trong khẩu phần của mình, dùng chén nhỏ múc một chén canh đưa cho Dư Quyên và Dư Liễu: “Nè, ăn đi.”

Triệu thị ăn một chén đầy từ tay con gái lớn, sau đó vỗ vỗ tay của Dư Hương Hương: “Khổ cho con, chờ mấy ngày nữa bà ngoại và mợ con đến, nương nhờ bọn họ giúp nương lưu ý, chỉ tiếc tại nương vô dụng.”

Nhà mẹ đẻ Triệu thị không tính là nghèo, nhưng không hề giàu. Song thịt muỗi nhỏ thế nào cũng là thịt.

Tuy rằng Triệu thị không muốn nhận tiền nhà mẹ đẻ mình dấm dúi đưa, nhưng không còn cách nào khác, ai bảo số bà ta không tốt chứ.

Dư Hương Hương đỏ mặt, nàng ta âm thầm hy vọng được gả vào nhà mẹ đẻ.

Bà ngoại và mợ đều rất tốt bụng, anh họ cũng khỏe mạnh vạm vỡ, sau này nàng ta gả vào chắc chắn không chịu thiệt thòi.

Chờ ăn cơm xong, tiểu Lý thị dọn dẹp chén đũa, Dư Dung cũng theo sau giúp đỡ, Dư Dung hỏi tiểu Lý thị: “Đại tẩu biết vì sao ông bà còn chưa về nhà không? Năm nay nhà đại cô cũng sẽ tới, lại nói cũng nhiều năm không gặp rồi. Còn có ngũ thẩm cũng không biết khi nào trở về?”