Chương 6: Cuộc Sống Cầu Nhỏ Nước Chảy - Chương 6: Kế Hoạch Phát Triển

Ba người ngồi bên bàn, ống kính đưa lại gần, chính giữa là người đứng đầu trong gia đình Liễu Tứ nương, tiểu đệ bảo bối Ngũ lang, thành viên mới Lam Lăng.

Theo yêu cầu mãnh liệt của người đứng đầu gia đình, vứt bỏ xưng hô tiểu thư – ta áp bức người kia. Lam Lăng lớn hơn hai tuổi, là Lăng ca, Lam Lăng sẽ gọi theo cách gọi của mọi người: Tứ nương, Ngũ lang.

Chủ nhà có chuyện cần nói, xin giữ yên lặng.

“Lăng ca, tình huống trong nhà này huynh cũng thấy đấy, chính là không đến nỗi bị đói. Chỉ có hai mẫu, nếu thu hoạch tốt, có thể được khoảng một nghìn cân, hơn nữa khoai lang, ngô quý thứ hai, đậu tương để ép lấy dầu ăn, đủ ăn một năm là không có vấn đề, chỉ là không có dư thừa. Cho nên, bình thường phải vất vả chút, làm vài thứ kiếm chút tiền tiêu vặt.” Nếu quyết định sống cùng nhau, chính là người một nhà, không cần thiết che giấu cái gì, nhìn hoàn cảnh của Lam Lăng, có thể xác định hắn cũng đáng tin.

“Tứ nương, muội quyết định là được rồi, huynh không sợ vất vả. Trước kia huynh từng học thêu, huynh có thể thêu chút đồ thêu đem bán.” Quả nhiên nhặt được báu vật.

“Tỷ, đệ cũng có thể bện vòng tay, còn có khâu túi thơm tỷ dạy đệ nữa.” Ngũ lang cũng rất hưng phấn.

“Tuy rằng hiện giờ chúng ta không có tiền, nhưng cũng không cần phải gấp gáp, cứ từ từ sẽ đến.” Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, ta vẫn hiểu được.

“Ngũ lang đệ còn nhỏ, thân thể chưa trưởng thành đâu, không thể quá mệt nhọc, còn huynh nữa Lăng ca, nhìn xem thân mình gầy như vậy, cũng phải bồi bổ nhiều. Làm việc không vội ở nhất thời, trước làm ít một chút, ba ngày đi trấn trên một lần, bán mấy thứ là được rồi. Hơn nữa, qua một tháng nữa cũng nên thu hoạch lúa mỳ rồi, thu hoạch lúa mỳ xong sau đó lại bắt đầu kiếm tiền đi.”

“Được rồi, nghe lời muội.” Cảm tạ ông trời, để cho ta gặp được Tứ nương, cầu ông trời phù hộ Tứ nương sống lâu trăm tuổi, vô tai vô bệnh, Lam Lăng mặc niệm.

“Dạ, tỷ.” Ngũ lang phụ họa.

“Được rồi, hiện giờ cũng không còn việc gì, không bằng nấu cơm sớm một chút cũng tốt. Hôm nay mua mỡ heo, trước tiên đem thắng lấy mỡ, buổi tối ăn bánh trẻo được không?”

“Được, tỷ, đệ đã rất lâu chưa được ăn rồi.” Thật là một đứa nhỏ dễ dàng thỏa mãn. Không thể trách ta coi hắn giống như nhi tử, ta tuy rằng chiếm cơ thể mười lăm tuổi, nhưng thật ra đã hai mươi lăm rồi, tuy rằng độc thân, nhưng gọi ta là dì vẫn có rất nhiều. Lại nhớ tới lần đầu tiên bị gọi là dì, nước mắt tuôn ra thật lâu, thương tâm đó.

Ta cũng vậy thật lâu chưa ăn qua, từ khi nương bị bệnh, tất cả mọi người đều không cho sắc mặt tốt để nhìn, haizzz. May mắn gặp Tứ nương. Lam Lăng đưa tay vụng trộm lau khóe mắt, may mắn không có người nhìn đến.

“Vậy, hôm nay Lăng ca vừa tới, ta liền ăn ngon một chút.” Ừ, trong nhà còn có cá muối dì cả đưa tới, lại còn là một con lớn, quyết định, làm canh đầu cá muối đậu hủ đi, không biết có đậu hủ không, vẫn xác nhận trước một chút xem, “Ngũ lang, nơi này có bán đậu hũ không?”

“Có ạ, nhà thím Trương trong thôn có bán đậu hủ. Trong thôn đều tới nhà thím ấy mua, có khi thím Trương cũng sẽ sang thôn bên cạnh bán.” A, như vậy bớt việc.

“Ngũ lang à, đệ đi mua miếng đậu hủ được không?” Ta còn không nhìn nhiều, không biết đường, Lam Lăng thì càng không được.

“Được, đệ biết ở đâu, tỷ chờ, đệ lập tức sẽ trở lại.” Đứa nhỏ này, ha ha.

Biết Lam Lăng rất biết nấu cơm, liền để cho hắn đi nấu chút nước ấm, rửa sạch mỡ heo, lại cắt thành miếng, để ráo nước, một lát lại thắng lấy mỡ. Ta nhặt sạch sẽ rau hẹ mới mua, rửa sạch, lại lấy ra hai quả trứng gà, thỉnh thoảng xa xỉ một chút vẫn có thể.

Tục ngữ nói: ăn ngon nhất trên đời là bánh trẻo. Thơm nhất đương nhiên là nhân rau hẹ rồi, mà rau hẹ trứng gà lại là mỹ vị trong mỹ vị! Xin cho phép ta chảy nước miếng trước.

Ngũ lang rất nhanh cầm đậu hũ trở lại, nhìn xem sắc trời, có thể bắt đầu.

Ngũ lang nhóm lửa, Lam Lăng thỉnh thoảng nhìn xuống xem độ lửa, bắt đầu thắng mỡ, ta đó, đương nhiên là nhào bột mì. Đợi cho mùi bay đầy phòng, bột mỳ của ta cũng được rồi, để ở bên cạnh ủ. Bắt đầu cắt rau hẹ rồi, cắt thật nhỏ. Bên kia Lam Lăng múc dầu sôi vào trong chiếc bình sạch sẽ, đợi cho mỡ ra hết rồi, kêu Ngũ lang tắt lửa, lại rắc một chút muối lên tóp mỡ, tóp mỡ ăn thật ngon.

Thừa dịp chảo nóng, nhanh chóng đánh trứng gà, tráng mỏng ra, vàng óng, đổ ra để nguội, cắt thêm rau hẹ băm nhỏ vào. Lấy một nắm tóp mỡ, băm nhỏ, bỏ thêm vào, như vậy sẽ ăn ngon hơn. Lại thêm chút muối và đồ gia vị như hành gừng băm nhỏ bột hồi hương đều bỏ vào trộn đều. Lấy bột mỳ tới, cắt thành đoạn ngắn, Lam Lăng cán vỏ bánh, Ngũ lang bỏ thêm muối vào, bắt đầu gói bánh trẻo.

Mà ta, thu dọn xong, sẵn sàng làm nhân vật chính ngày hôm nay.

Múc dầu nành vào trong nồi, chậm rãi chiên đầu cá muối đã rửa sạch hong khô trước đó, đến khi hơi vàng thì bỏ vào chút gừng, thêm nước, đậy vung lên, dùng lửa lớn hầm. Ước chừng qua một khắc đồng hồ, canh đã có màu trắng ngà rồi, hương vị thơm ngon phả vào mặt, thêm vào đậu hũ cắt thành miếng, chuyển sang lửa vừa, tiếp tục hầm.

Bên kia, Lam Lăng và Ngũ lang cũng đã gói xong bánh trẻo.

Rửa sạch một cái nồi khác, thêm nước, đốt lửa lớn, chờ nước sôi rồi, thả bánh trẻo vào. Nước sôi lần đầu liền thêm nửa muôi nước lạnh, chờ nước sôi ba lượt, liền chín.

Vớt bánh trẻo ra, canh cá cũng hầm xong rồi, thơm quá! Đây là bữa ăn phong phú nhất từ khi ta đến nơi này. Nhìn Ngũ lang và Lam Lăng miệng nhỏ uống canh, ăn bánh trẻo, cảm thấy cuộc sống cứ trôi qua như vậy cũng không tồi.

Cơm nước xong, trời đã rất tối rồi, biết Lam Lăng sẽ tự mình làm quần áo, ta tìm ra hai bộ xiêm y cũ, để cho hắn sửa một chút mặc tạm trước, lần sau đi trấn trên lại làm mới cho hắn, cũng làm hai bộ cho mình và Ngũ lang. Châm ngọn đèn, Lam Lăng ngồi sửa quần áo, Ngũ lang bện vòng tay, ta làm túi thơm, rất đơn giản cũng thật ấm áp. Hạnh phúc, không phải có quá nhiều, mà là quá ít tính toán so đo.

“Được rồi, hôm nay đi ngủ sớm một chút đi, đều thật mệt mỏi.” Bất tri bất giác đêm đã khuya, đứng lên đấm bóp eo.

“Cái kia, Lăng ca huynh và Ngũ lang ngủ ở phòng này đi, muội đến ngủ trong sương phòng.”

“Không được, Tứ nương, huynh đi sương phòng đi.” Lam Lăng vội từ chối.

“Không cần, Ngũ lang cũng không nhỏ, lúc trước sợ đệ ấy sợ hãi mới ngủ với đệ ấy. Về sau hai người liền ở chung, được rồi, không được phản đối.” Lúc cần thiết vẫn nên lấy quyền uy của chủ gia đình ra, ha ha. Quyền lợi này phải xem ngươi dùng như thế nào, chỉ cần dùng vào thời điểm thích hợp, sẽ không bị người khác làm cho mệt mỏi.

Ôm chăn đệm từ trong tủ quần áo ra, nương ánh trăng, ta đến sương phòng. Để chăn xuống, tùy tiện sửa sang lại, rất nhanh liền ngủ mất. Cuộc sống đơn giản một chút, không có tật xấu mất ngủ, cũng không liên tục gặp ác mộng, đối với người quái gở không đáng yêu như ta mà nói, có lẽ cuộc sống như thế mới là thích hợp nhất với ta.

Duỗi thắt lưng mỏi nhừ, sảng khoái a! Ủa, mùi khoai lang thơm quá, ở đâu ra? Đẩy cửa ra, ống khói đang bốc lên, “Lăng ca, là huynh sao? Đang nấu cơm, sao không ngủ thêm một lát, cơm để muội làm là được rồi.”

“Tứ nương, muội đã dậy rồi. Huynh đã dậy từ sớm, liền làm cơm, huynh đã thành thói quen, hơn nữa những việc này đều là nam nhi trong nhà làm, sao có thể để cho muội làm.” Giọng của Lam Lăng từ trong phòng bếp truyền tới.

“Lăng ca, chúng ta có không quy củ nhiều như vậy, ai làm mà không được, chẳng lẽ còn phạm pháp sao?” Ta chính là người ủng hộ nam nữ bình quyền.

“Tứ nương, muội trước đi rửa mặt đi, cũng sắp xong rồi, cũng gọi là Ngũ lang dậy đi.” Giọng nói thật vui vẻ, nghe ra tâm tình Lam Lăng rất không tồi.

Gọi Ngũ lang dậy, rất nhanh được ăn điểm tâm, làm sạch cỏ đất trồng rau và sân viện, bắt sâu, tiếp tục lấy đồ thủ công mỹ nghệ ra, trước mắt đây là cách duy nhất có thể kiếm tiền rồi, huống chi ngày hôm qua còn đáp ứng ba ngày sau đi bán túi thơm. Vẫn phân công hợp tác nhanh chút, Ngũ lang vẫn đang bện vòng tay đơn giản, Lam Lăng sẽ thêu, may búp bê hẳn tốt hơn ta một chút. Ta vừa làm búp bê nhỏ, vừ dạy Lam Lăng, chờ hắn quen tay, liền kêu hắn làm búp bê lớn. Búp bê nhỏ chung quy cũng bán không được bao lâu, sẽ có hàng nhái tàn sát bừa bãi, phải sớm tính toán mới tốt, thừa dịp hiện giờ còn chưa lưu hành, làm nhiều vài cái để kiếm nhiều chút mới được.

Bất tri bất giác đã đến buổi trưa rồi, ta nấu  cháo gạo khoai lang rất thơm rất thơm, Lam Lăng làm đồ ăn. Sau khi ăn xong, ngủ một lát, hiện giờ, chính là còn nhiều thời gian mà.

“Ngũ lang, gần đây có sông không?” Trong tình hình chung, nữ chủ xuyên qua đều đã đánh chủ ý đến trong sông.

“Có ạ, ở cửa thôn có, làm sao vậy?” Ngũ lang rất kỳ quái  hỏi.

“Ủa, Tứ nương muội…” Lam Lăng cũng rất kỳ quái, sao dáng vẻ Tứ nương giống như cái gì cũng không quen thuộc.

“A, Lăng ca, có phải huynh định hỏi muội sao cái gì cũng không rõ ràng đúng không?” Nhìn đầu óc ta này, thật sự là ngã hỏng rồi, sớm nên nói với hắn, đều là vội vàng nên quên mất.

“Là như vậy, hôm kia muội không cẩn thận té ngã, này, cục u vẫn còn ở đây này, nên có nhiều chuyện không nhớ rõ.”

“Đúng vậy đó, Lăng ca ca, ngày đó làm đệ sợ muốn chết, khóc rất lâu tỷ mới tỉnh, nên cái gì cũng đều quên.” Ha ha, Ngũ lang này.

“Không có việc gì rồi, không nói chuyện này nữa, chúng ta tự mình biết là được. Chúng ta đi bắt cá được không? Cũng có thêm đồ ăn.” Thiếu chút nữa quên mất chính sự.

Vì vậy, một tổ ba người cầm chậu, thùng, còn có lưới đánh cá nhỏ liền hướng cửa thôn chạy đi, mục tiêu: sông nhỏ ở cửa thôn — cá bên trong.

Đi tới bờ sông, nước sông ước chừng sâu tới đầu gối, ta xắn ống quần lên rồi xuống nước. Ôi, xã hội phong kiến vạn ác, lại còn là ta đi xuống. Ngũ lang cầm chậu đi dọc bờ sông, nhặt con trai, ốc nước ngọt ta thỉnh thoảng ném lên, ngẫu nhiên còn bắt được vài con cua gì đó. Lam Lăng đâu, sẽ cầm lưới nhỏ, đứng ở bên bờ, thời điểm vận khí tốt cũng có thể mò được vài con tôm hùm. Không bao lâu, liền bắt được rất nhiều, kêu hai người bọn hắn nghỉ ngơi, ta tiếp tục ở trong sông tìm kiếm.

“A, ủa, đừng chạy!” Lại là con cá, lấy tay nắm chặt, ném lên trên bờ.

“Làm sao vậy, làm sao vậy?” Ngũ lang cuống quít hỏi, “A, tỷ…”

Một con cá rơi vào trong lòng Ngũ lang, ha ha, mắt thoáng nhìn thấy Lam Lăng cũng cười, không tệ không tệ, rốt cục cũng đã nở nụ cười. Một người từ nhỏ đã nhận hết xem thường, trong lòng có bao nhiêu tổn thương, chỉ mong thời gian có thể làm cho hắn phai nhạt hết thảy những chuyện không vui. Ngũ lang còn đang giậm chân, ha ha ha…

“Tứ nương, bắt cá hả, nghe nha đầu Lý gia nói, cháu dẫn theo sao chổi về?” Dì cả đã tới, nhìn về phía Lam Lăng, “Không phải là hắn chứ, cháu còn thật sự mang về đây? Mau để cho hắn đi, điềm xấu …”

“Dì cả, nói cái gì đó? Hắn không phải sao chổi, đều là những người đó nói bừa.” Thấy Lam Lăng cúi đầu, mặt buồn bực, thật sự là phiền toái, vừa mới tốt một chút lại…

“Tứ nương cháu đừng không thèm để ý, xảy ra chuyện gì thì muộn rồi, cháu vẫn nên…” Dì cả có lòng tốt, nhưng mà ta sẽ không làm như vậy, đây không phải là xát muối cào miệng vết thương của hắn sao.

“Dì cả, thật không có việc gì, cháu không tin những chuyện kia. Dì đây là đang đi đâu?” Nói sang chuyện khác, nói sang chuyện khác.

“A, dì đến nhà dì hai cháu ở trấn trên, vừa trở về.” Dì cả lắc đầu, “Dì đi về đây, trong nhà vẫn đang chờ! Cháu đứa nhỏ này, cũng không nghe khuyên nhủ.”

Dì cả đi xa. Haizzz, không có tâm trạng tốt, mặc dù biết mang Lam Lăng về, nhất định phải đối diện với mấy chuyện này, ta không quan tâm, nhưng mà hắn… Thôi. Thu dọn đồ đạc về nhà.

“Sao chổi, sao chổi…” Mấy tiểu hài tử ở phía sau kêu, còn có vài lưỡi dài công khai nghị luận.

“Lăng ca, đừng để ý bọn họ, chúng ta…” Thật sự là rất đáng ghét những người này.

“Không có chuyện gì, Tứ nương, huynh cũng đã quen rồi, muội đừng tức giận, chỉ có điều liên lụy muội bị nói.” Có lẽ thật sự là nhìn quen, Lam Lăng thật ra cũng không tức giận như vậy.

“Không có gì liên lụy, nếu mang huynh về, chính là người một nhà.” Ta thật lương thiện nói.

“Ừ, chúng ta là người một nhà.” Ngũ lang cũng đi theo nói. Ha ha, mà quản bọn họ làm gì đâu, chính mình cảm thấy đúng là được.

Về đến nhà, thả ốc nước ngọt và trai sông vào trong nước nuôi, tôm và cua, cá nhỏ thu thập sạch sẽ, dùng muối ướp, buổi tối làm canh cá tạp là được.