Chương 50: Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Chương 50: “không Kịp Tham Dự Hôn Lễ Rồi, Em Xin Lỗi!”(50)

David khẽ gật đầu rồi khởi động máy phóng đi ngay lập tức. Đến gần chiều tối, Phương Kiều mệt mỏi bước ra khỏi phòng. Uyển Nhi vui mừng chạy tới hỏi han tình hình:

“Thế nào? Thế nào rồi? Em điều tra được gì rồi?”

Phương Kiều mệt mỏi bước đến bên bàn ăn lấy bánh và cốc sữa nhiệt tình ăn. Dạ dày đã được lấp đầy, Phương Kiều mới lên tiếng.

“Gia thế chết tiệt của dòng họ này thật phức tạp, chắc mai mới có kết quả được chị ạ”

Uyển Nhi khẽ thất vọng, thật sự cô không thể chờ đợi được nữa rồi. Uyển Nhi nhìn đồng hồ rồi khẽ lên tiếng:

“Thôi! Mai có cũng được. Em lên thu xếp đi rồi cùng đi đến tiệc rượu. L‎‎‎ý gia có mở tiệc rượu”

Phương Kiều nghe thấy vậy liền hốt hoảng chạy lên tầng thu xếp. Đúng 18:00 Kỳ Thiên và Nhất Hàm đến đón Uyển Nhi và Phương Kiều. Hôm nay Phương Kiều và Uyển Nhi trông vô cùng quyến rũ. Phương Kiều thì diện một bộ váy bó sát màu đen xẻ đù. Mái tóc xám khói được uốn xoăn tự do buông thả. Uyển Nhi thì lại diện một chiếc váy đỏ cúp ngực, được điểm thêm chiếc tà váy dài được đính đằng sau. Mái tóc ép thẳng được búi lên. Nhìn hai cô nàng thật sự như đang muốn câu dẫn Kỳ Thiên và Nhất Hàm. Hai anh đứng lặng nhìn Uyển Nhi và Phương Kiều cho đến khi Uyển Nhi hắng giọng nhăc nhở mới ngại ngùng mà mở cửa cho Uyển Nhi và Phương Kiều lên xe. Nhanh chóng đến bữa tiệc rượu, khung cảnh bên trong huyên náo vô cùng. Khi Nhất Hàm và Kỳ Thiên đồng thời xuất hiện khiến tất cả mọi người đều hướng đến chú ý. Còn có một số vị giám đốc, khẽ chỉ vào Uyển Nhi và Phương Kiều mà quay sang ám hiệu lại với vợ của mình ý muốn phải bắt chuyện được với hai cô. Uyển Nhi nhìn tình cảnh xung quanh, bỗng có cảm giác không an toàn. Không hiểu sao nỗi bất an trong lòng cô cứ ngày một lớn dần. Bữa tiệc rượu này liệu có được thành công mà không xảy ra bất chắc? Liệu đây có chỉ đơn giản là một buổi tiệc rượu? Uyển Nhi thất thần đến khi bên tai có hơi thở ấm nóng và giọng nói trầm ấm của Nhất Hàm nhắc nhở cô, thì Uyển Nhi mới bừng tỉnh:

“Em ngoan ở đây với Phương Kiều nhé! Anh và anh Thiên sang bên kia bàn công việc một chút.”

Uyển Nhi cười ngọt ngào rồi gật đầu, quay sang cũng thấy anh trai mình đang ân cần dặn dò Phương Kiều. Cái tay còn khẽ xoa xoa đầu nữa, tuy cô cũng không độc thân đâu nhưng nhìn cảnh này mà cô cũng cảm thấy tức á. Khi Kỳ Thiên và Nhất Hàm vừa rời khỏi, các phu nhân khác đều đồng loạt chạy tới bắt chuyện hai người. Các phu nhân cứ kẻ họa người xướng mà tâng bốc Uyển Nhi và Phương Kiều lên tận mây xanh. Uyển Nhi và Phương Kiều dù chán ghét nhưng vẫn phải nở nụ cười. Mấy bà này thì khen gì chứ? Trước mặt thì có thể’ ‘Ôi cháu xinh thế!’ ‘Cháu giỏi quá’ ‘Cháu ngoan thật, hay bác nhận cháu làm con gái nuôi nhỉ?’ Thật nực cười, khéo sau lưng lại chưa biết chừng lại ‘nó là cái thá gì chứ. Con gái nuôi? Không phải vì tiền, vì địa vị chắc tao làm thế.’ cũng không biết chừng. Thế nên, đừng có bao giờ tin tưởng người khác vô điều kiện vì khéo mình coi họ là tất cả nhưng khéo họ coi mình chẳng bằng một con kiến. Trên đời này, làm gì có ai tốt quá với ai thế, trừ khi trên người mình có gì để lợi dụng và khai thác. Uyển Nhi và Phương Kiều cứ đứng đó mà đáp lại vài câu lấy lệ. Mãi một lúc sau Lý phu nhân xuất hiện hai người mới được giả thoát khỏi mấy bà muốn làm “mẹ nuôi” đó. Uyển Nhi dẫn Phương Kiều ra chiếc bàn bày đồ ăn và rượu. Đang ăn uống vui vẻ thì điện bỗng chợp tắt. Trong lòng Uyển Nhi khẽ giật thót một cái, cô có linh tính không hề lành! Chẳng lẽ Hắn! Lại đến rồi? Y như cô dự đoán trên màn hình lại phát một đoạn video. Nhưng Uyển Nhi vô cùng bất ngờ vì mở đầu video là hình ảnh Phương Kiều! Phương Kiều không nhận ra mình đang gặp nguy hiểm mà ánh mắt hướng về phía Kỳ Thiên nở nụ cười ngọt ngào. Phương Kiều vô thức bước chầm chậm đến bên Kỳ Thiên. Trên màn hình, đoạn video vẫn tiếp tục chiếu. Dòng chữ đỏ lại xuất hiện nhưng nội dung nó khiến tất cả mọi người vô cùng hoảng sợ

“Phương Kiều, are you ready? Chúng ta đi tham quan xem địa ngục có gì nhé?”

Uyển Nhi đọc xong dòng chữ đó, với tay ra đằng sau để tìm kiếm hình bóng của Phương Kiều. Nhưng không thấy cô nàng đâu nữa rồi, Uyển Nhi sợ hãi hoảng hốt đưa mắt tìm kiếm. Cô hét to:

“Phương Kiều!”

“Kiều Kiều!”

Tiếng của Uyển Nhi và Kỳ Thiên phát ra cùng một lúc. Vì chiếc đèn chùm trên trần nhà đang tự do tuột hỏi và rơi xuống. Kỳ Thiên chạy nhanh đến bên Phương Kiều miệng hét to:

“Kiều Kiều! Cẩn thận!”

Phương Kiều nhận ra điều kì lạ liền đứng lại, ngước mặt lên trần nhà thấy chiếc đèn chùm đang rơi xuống cô sợ hãi ngồi sụp xuống đất ôm đầu. Uyển Nhi vội vàng lên tiếng thúc giục:

“Phương Kiều đứng dậy chạy đi!”

Đúng! Cô không thể ngồi đây chờ chết được. Chạy đi có thể còn cơ hội sống chỉ là có thể bị thương thôi. Phương Kiều đứng dậy định bước đi nhưng đôi chân cô không thể bước đi được nữa. Ha! Cô đã biết đây là một cái bẫy, cô là một con mồi. Ngay từ đầu đã nằm trong kế hoạch và dự liệu của hắn rồi. Phương Kiều nhìn Kỳ Thiên nở nụ cười chua chát, nước mắt lặng lẽ rơi. Cô không thể bên anh, không thể sinh cho anh những đứa con rồi! Cô không thể nữa rồi! Cô thật sự không cam tâm mà! Phương Kiều từ từ nhắm mắt đón nhận, ngay thời khắc này chân cô như được nới lỏng, một cánh tay thanh mảnh nắm lấy tay cô kéo mạnh ra. Lực kéo không hề nhẹ nhưng người đó lại không đỡ cô, đầu cô đập mạnh xuống nền nhà. Phương Kiều vừa ngã xuống, tiếng âm thanh đổ vỡ chói tai vang lên, cô cảm nhận được đôi chân và cả vùng bụng của cô như bị những mảnh thủy tinh sắc nhọn đâm phải. Tất cả những kí ức về gia đình, về Kỳ Thiên, Uyển Nhi cứ ùa về trong trí óc cô. Cô sắp rời khỏi người đàn ông cô yêu và muốn gắn bó cả đời. Sắp rời khỏi người cha mẹ già mà vẫn chưa có cơ hội phục dưỡng chăm sóc rồi. Sắp rời khỏi người chị mà luôn bên cô, chăm sóc cô lúc khó khăn rồi. Mọi thứ sắp chấm dứt rồi. Ánh đèn lại được sáng lên, thân thể Phương Kiều nằm trong vũng máu, khiến mọi người phải kinh ngạc mà sợ hãi thốt lên. Uyển Nhi chết lặng đứng nhìn Phương Kiều đang nằm dưới đất, cơ thể có nhiều chỗ bị những mảnh thủy tinh vỡ bắn ra đâm phải. Kỳ Thiên nhanh chân bước đến ôm Phương Kiều vào lòng. Phương Kiều dơ cánh tay lên vuốt ve khuôn mặt của Kỳ Thiên lau đi những giọt nước mắt trên khuôn mặt anh thều thào nói:

“Chồng! Em xin lỗi! Em không thể kịp tham dự hôn lễ của chúng ta rồi, em không thể sinh con cho anh rồi! Đừng trách em nhé! Anh phải sống thật tốt đó, không được bỏ bê bản thân mình đâu đó. Anh đừng buồn, em không thể dự hôn lễ, không thể sinh con cho anh nhưng em vẫn luôn bên anh mà. Kỳ Thiên, em yêu anh. Anh cũng yêu em chứ?”

Kỳ Thiên càng rơi nước mắt nhiều hơn, ôm chặt cô hơn nghẹn ngào nói:

“Kiều Kiều, anh yêu em!”

Kỳ Thiên vừa dứt lời, Phương Kiều liền nở nụ cười ngọt ngào, đẹp đẽ nhất rồi cánh tay đặt trên mặt anh cũng buông thõng xuống. Đôi mắt nhắm nghiền lại, giọt lệ từ trong khóe mắt liền chảy dọc gò má xinh đẹp của cô. Kỳ Thiên đặt một nụ hôn lên giọt lệ đó rồi thê lương mà gào to trong tiếng khóc khiến cả hội trường im lặng lại, một số người còn phải rơi nước mắt trước câu nói đáng thương của Kỳ Thiên:

“Phương Kiều! Em đừng đi! Kiều Kiều! Anh xin em đấy”