Chương 34: Cuộc Hôn Nhân Bất Đắc Dĩ - Chương 34: Tiểu Dưa Bở Gặp Nguy Hiểm

Sáng hôm sau, Kỳ Thiên đưa Tiểu dưa bở đến trường học. Đến công ty sau khi nói cho Uyển Nhi biết về sự việc chiếc hộp quà hôm qua thì cô vô cùng lo lắng. Anh phải khuyên nhủ mãi thì cô mới nghĩ thông mà tập trung làm việc được.

*Tại trường học

Tiểu dư bở đang trên đường đi vệ sinh bỗng cảm thấy có tiếng bước chân đi theo mình. Đôi môi nhỏ nhắn khẽ nhếch lên:

“Cuối cùng cũng đến rồi hả?”

Nhóc không gấp gáp, cũng không hề lo sợ cứ bình thản bước đến nhà vệ sinh. Trước khi vào nhà vệ sinh, nhóc bỗng cảm thấy một mùi hương gì đó vô cùng khó chịu xộc thẳng vào mũi, đầu bị ai chèn ép đến đau nhức rồi dần dần mất đi ý thức ngất lịm đi. Khi tỉnh dậy, nhóc mơ màng thấy mình đang trong một căn phòng toàn ánh đèn đỏ, xung quanh là những hình nộm kì dị trông vô cùng đáng sợ. Trên mặt tường đối diện chỗ nhóc đang ngồi xuất hiện biểu tượng hoa bỉ ngạn bị chiếc kiếm sắc nhọn đâm thẳng xuống. Tiểu dưa bở cứ ngồi ngắm nhìn biểu tượng đó mãi, cho đến khi tiếng”két” của cánh cửa sắt vang lên nhóc mới rời sự chú ý. Bước vào là một người đàn ông. Anh ta đeo một chiếc mặt nạ nhìn trông vô cùng kì quái đáng sợ. Giọng nói qua máy biến âm vang lên trong không gian tĩnh mịch:

“Nhóc không sợ sao?”

Tiểu dưa bở cười khẩy một tiếng, ánh mắt có chút dò xét nhìn người đàn ông đáng sợ đứng trước mặt mình đáp:

“Sợ gì chứ? Mẹ và bác tôi đều là chủ tập đoàn Thiên Nhi. Ba tôi là Tổng giám đốc của Dương thị. Hơn nữa bắt tôi về đây mục đích của các người chẳng phải là uy hiếp thôi sao, đâu có giết người. Chú nói xem, tôi phải sợ cái gì?”

Anh ta khi nghe Tiểu dưa bở không sợ hãi mà còn ình tĩnh đáp lại liền bật cười lớn. Tiếng cười lạnh lẽo đó quá máy biến âm lại càng tăng thêm vẻ chết chóc, đáng sợ hơn.

“Nhóc con! Chú thật sự muốn biết Bạch Uyển Nhi mẹ con trong ba năm qua dạy dỗ con thế nào mà con lại có thể có được tinh thần thép như thế này?!”

Anh ta nói xong cũng quay lưng cất bước ra ngoài luôn. Để lại Tiểu dưa bở một mình trong căn phòng. Đến buổi trưa, chiếc cửa sắt lại một lần nữa được mở ra nhưng lần này người vào lại là hai tên thuộc hạ. Hai bọn chúng mang khay cơm với đầy đủ món ăn đến cho Tiểu dưa bở. Khi nhìn thấy khay cơm nhóc liền bĩu môi rồi lên tiếng chê bai:

“Nghèo đến thế cơ à? Khản nào phải bắt cóc tôi!”

Tên thuộc với thân hình cao to vạm vỡ cáu giận xông đến chỗ Tiểu dưa bở dơ năm đấm định đánh thì bị tên thuccoj hạ với thân hình cao nhưng gầy chặn lại. Tên thuộc hạ còn lại có vẻ khá hiểu chuyện mà nhắc nhở:

“Anh bình tĩnh lại đi! Lão đại bảo là không được để thằng bé bị thương cơ mà, nó muốn gì chúng ta chỉ cần thực hiện yêu cầu của nó là được!”

Tên thuộc hạ với thân hình to lớn gần như phát điên cáu giận gầm lên:

“Mẹ nó! Không phải lão đãi khoan dung với mày thì từ lâu tao đập chết mày rồi. Muốn ăn gì?”

Tiểu dưa bở tặc tặc lưỡi, nhìn tên thuộc hạ to lớn mà lắc lắc đầu tỏ vẻ chán chường. Nhóc với khuôn mặt mang đầy đủ tố chất của hội chứng thích ăn đòn đáp lại:

“Nhưng rất tiếc là chú không thể. Haizzz...tôi thông cảm cho chú! Tôi thì yêu cầu không quá khắt khe đâu, sơn hào hải vị thì không có nhã hứng thế nên chỉ muốn một đĩa sườn xào chu ngọt, một bát mì tương đen, năm chiếc phô mai que, một chiếc hamberger. À chú ơi... mua thêm một gói kẹo marsmallow nữa nha. Cảm ơn!”

Cả hai tên thuộc hạ đều há hốc mồm trước yêu cầu của nhóc. Tên thuộc hạ thân hình to lớn to tiếng:

“Mày là lợn sao? Ăn lắm thế? Rốt mày bị bắt đến đây là mày bị ngược đãi hay bọn tao vậy hả?”

Tiểu dưa bở không thèm để ý đến thái độ bất bình của hắn mà chỉ thúc giục về miếng cơm của mình:

“Nhanh nhanh đi chú. Tôi đói lắm rồi!”

Hai tên thuộc hạ tuy cực kì tức giận nhưng cũng phải lui đi chuẩn bị đồ ăn cho nhóc. Nhóc ngồi lại trong căn phòng, ngáp ngủ một cái rồi không thèm lo lắng gì nữa mà lập tức chìm vào giấc ngủ.

*Tại phòng tổng giám đốc của Dương thị.

Nhất Hàm đang ngồi trước bàn làm việc chăm chú xem xét những bản hợp đồng làm ăn quan trọng. Tiếng chuông điện thoại reo vang, anh nhíu mày lấy chiếc điện thoại rồi nghe máy.

“Alo, ai đấy?”

Giọng nói đàn ông qua máy biến âm lại một lần nữa vang lên đáp lời của Nhất Hàm:

“Anh là Dương Nhất Hàm?”

“Đúng! Tôi là Dương Nhất Hàm, có việc gì?”

Nhất Hàm trả lời với giọng điệu nghi hoặc trong lòng anh bỗng nhiên xoẹt qua tia bất an.

“Dương tổng, con trai anh Bạch Thuần Vũ đã bị bắt cóc. Việc anh cần làm bây giờ là phải nghe theo sự phân phó của tôi!”

Nhất hàm nghe đến đây giật mình đứng bật dậy giọng nói đầy phẫn nộ vang lên uy hiếp:

“Anh muốn làm gì? Con tôi nó mà xảy ra chuyện gì là tôi sẽ không để yên cho anh đâu!”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng cười, giọn nói có chút đùa bỡn, cợt nhả:

“Không để yên? Anh định là gì? Anh nên nhớ đứa con trai đầu lòng của anh đang ở trong tay tôi, tuy anh không tự tay nuôi nấng nó nhưng nó cũng là đứa con trai của anh. Chẳng lẽ anh lại nhẫn tâm để con mình chết sao Dương tổng?”

“Tên khốn nạn! Anh muốn cái gì? Tiền? Tôi có thể cho anh!”

Đối diện với lời chửi mắng có pha một chút thỏa thuận của Nhất Hàm, người đàn ông chỉ nhẹ nhàng cười nhạt:

“Chậc chậc... xem anh nóng vội chưa kìa. Tôi chỉ muốn chơi với mọi người một chút thôi mà. Anh chỉ cần dẫn Uyển Nhi người vợ yêu dáu của anh đến đón con trai hai người về thôi. Nhớ là duy nhất hai người thôi, đừng có giở trò với tôi không thì hạu quả hơi lớn đó!”