Chương 1: Bi kịch

Hành Trình Của Son

Chương 1: Bi kịch!

Lục Địa Redawn

Vào khoảng một ngàn năm trước vùng đất này từng thuộc về một hành tinh nằm trong hệ mặt trời, có tên là "Trái Đất"

Nhưng chợt một ngày, nó bỗng nhiên bị nhấc bổng bay lên trên không trung và bay vào khoảng không gian vô định.

Và cuối cùng nó lại đáp xuống và một vùng đất xa lạ, và nó đã đè lên trên một mảnh lục địa khác, vô số thương vong đã xảy ra giữa bên.

Và điều đó dẫn đến cư dân bản xứ rất căm thù người từ địa cầu đến, vì đã làm thương vong vô số cư dân của họ và chiếm đoạt đất đai của họ.

Từ đó 2 phe bắt đầu xảy ra nhiều xung đột lớn nhỏ khác nhau, cư dân của lục địa cũ được gọi là

[ Phe Liên Minh Liên Chủng Tộc ]

Gọi tắt là "Phe Liên Minh"

Phe Địa Cầu cũng không yếu thế, liền lập ra một liên minh với tên gọi

[ Phe Đồng Minh Hiệp Ước Nhân Loại ]

Gọi tắt là "Phe Đồng Minh"

Ban đầu phe Liên Minh chiếm lợi thế hơn về mặt quân số và sức mạnh. Vì bên họ có những chủng tộc khác nhau trợ giúp.

Như là, Thú Nhân Tộc, Tộc Người Lùn và Tinh Linh Tộc.

Khi Phe Đồng Minh đang nằm ở thế yếu và sắp thất bại… thì rốt cuộc đã xuất hiện một nhà khoa học tài ba được gọi là… Tiến Sĩ N.Z

Nhờ những phát minh vĩ đại đó mà Phe Đồng Minh đã có thể bắt đầu phản công trở lại

Ông đã giúp cho loài người tiến bộ vượt bậc bằng cách nghiên cứu và chế tạo ra những thứ như, Vũ Khí Năng Lượng và cải tạo Gen

Nhờ có những phát minh vĩ đại đó của ông mà Phe Đồng Minh đã có thể ngang cơ với Phe Liên Minh và cứ thế cuộc chiến giằng co suốt hàng trăm năm.

[ THÀNH PHỐ MONDON ]

[ Khu ổ chuột, đường số 13 ]

Tại một con hẻm nhỏ phát ra một

giọng cười nham hiểm và đắc ý

một tên mập đang đứng cùng 2 tên gầy khác đi cùng với hắn ta.

Hắn cười khoái chí và nhìn xuống phía dưới chân của mình là một cậu nhóc khoảng chừng 13-14 tuổi tóc tai bù xù ăn mặc rách rưới. Hắn nhếch mép liền quay đầu nhìn sang 2 tên đồng bọn và cất lời

"Hahahahahahaa"

"Thằng nhãi này chết chưa nhỉ?"

"Hahaha… chắc chưa đâu, nhưng nếu nó mà chết thật thì cũng chả sao cả!"

"Hahaha!"

Một tên trong số chúng nở một nụ cười bỉ ổi vừa cười vừa nói, tên mập nghe vậy gương mặt liền giãn ra và nhếch mép cười

"Đúng rồi nhỉ!"

"Hahahahahaha!"

"Loại rác rưởi như nó mỗi ngày đều chết cả ngàn đứa, hơi đâu mà ai để ý"

"hahahahahaa!"

Nói xong cả đám cười phá lên liền quay đầu vừa cười vừa bỏ đi, bóng dáng của bọn chúng càng ngày càng khuất dần và cuối cùng là biến mất.

Lúc này cậu nhóc tóc tai bù xù kia cố gắng lê lết thân thể tàn tạ của mình đứng dậy và nhìn vào khoảng không, hướng bọn loèn kia vừa bỏ đi. Với ánh mắt đầy thù hận như muốn ăn tươi nuốt sống làm làm gỏi

tụi kia luôn vậy.

Cậu bé nghiến răng ken két và nắm chặt đôi bàn tay máu không ngừng rỉ ra từ tay cậu, vì những móng tay đang cắm thẳng trực tiếp vào lòng bàn tay của cậu ta.

Cậu ta hơi thở yếu ớt cố gắng cất giọng nói chứa đầy sự căm phẫn của mình. Cậu nhìn về hướng bọn kia vừa rời đi, cậu gằn từng câu từng chữ

"Tất cả… tụi mày… đều phải… chết!"

Nói xong cậu liền đi về hướng một căn chòi xập xệ, trước khi vào cậu cố hít một hơi thật sâu, rồi ráng nặn ra một một nụ cười rất tươi, liền không ngần ngại đẩy cửa tiến vào.

"Thưa mẹ con về rồi, xin lỗi… nhưng con lại làm rơi mất tiền rồi…"

Lúc này một người phụ nữ mù ốm yếu với gương mặt tiều tụy nằm trên chiếc giường cũ nát đầy bụi bặm, khi nghe thấy giọng của cậu ta liền từ từ ngồi dậy và nở một nụ cười hiền hậu

"Khụ khụ… con… con về rồi đó à?"

"Không… không sao đâu Son… con về là tốt rồi"

Son cố gắng kìm nén cảm xúc của mình đôi mắt cậu lúc này đã đỏ hoe rưng rưng nước mắt, cậu liền nhanh chóng lấy tay áo lau đi những giọt nước mắt ấy đi và nhanh chóng chạy đến bên cạnh mẹ

"Con xin lỗi! Tại vì con bất cẩn mà hôm nay phải để mẹ chịu đói với con…"

"Con trai ngốc! Có gì đâu đừng có xem thường sức chịu đựng của mẹ quá! Mẹ không ăn một tháng vẫn khỏe như trâu nhá"

"Kakakakakaaa!"

Và thế là cả 2 mẹ con cùng nhau cười phá lên và nói rất nhiều chuyện nào là ông hàng xóm xxx với con heo ở trang trại thế nào, nào là ông bán thịt heo nghỉ bán thịt heo đi bán thịt lợn.

Có thể họ làm như vậy để quên đi cơn đói cồn cào đang không ngừng kêu réo hành hạ 2 mẹ con lúc này, không biết đã trôi qua bao lâu

"Mẹ ơi… vùng đất này có thật sự là quê hương của chúng ta nơi chúng ta sinh ra không ạ?"

Mẹ cậu nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng đầy cưng chiều, bà nở một nụ cười xinh đẹp nhẹ nhàng cất lời

"Đúng vậy con trai, nơi này không phải là quê nhà thật sự của chúng ta… quê nhà thật sự của chúng ta là một nơi rất đẹp"

"Nơi đó có những ngọn núi hùng vĩ, những bãi biển đầy thơ mộng, những cảnh quan thiên nhiên tuyệt đẹp và những tòa nhà chọc trời"

"Wow, vậy thì… vào một ngày nào đó… con nhất định sẽ mang tất cả chúng ta trở về nơi đó!"

"Thoát khỏi cái chốn địa ngục trần gian này, đưa chúng ta đến một thế giới mà ta có thể sống một cuộc đời tự do tự tại!"

Cậu nhìn thẳng vào mẹ mình và nói với một giọng nói đầy kiên định và ánh mắt chứa đầy sự kiên quyết, mẹ cậu không nói gì cả chỉ lặng im nhìn cậu và mỉm cười dịu dàng với cậu.

MỘT THÁNG SAU

"Chạy đi!"

"Chạy ngay đi! trước khi mọi chuyện dần tồi tệ hơn"

"Phe Liên Minh đột kích thành phố rồi, mọi người nhanh chạy xuống hầm trú ẩn mau!"

Khu phố sầm uất chật kín người thường ngày mua sắm bây giờ cực kỳ hỗn loạn người chạy tán loạn khắp nơi, trên bầu trời khắp nơi đều là những ma cụ bay lượn và những chiếc khí cầu không ngừng trút mưa tên bão đạn xuống dưới mặt đất

Những quả cầu lửa và những trận mưa đạn không ngừng trút xuống thành phố. Lúc này có một cậu nhóc liều mạng xông qua đám khói lửa tiến về phía trước.

Bởi vì hướng đó chính là nhà của cậu ta, không sai cậu ta chính là Son, vừa lúc nãy thôi. Cậu vẫn còn lang thang xin tiền người đi đường trên phố.

Bỗng trên trời xuất hiện hàng nghìn quả cầu lửa như mưa không ngừng trút xuống nơi cậu đang đứng.

Người dân chạy tán loạn khắp nơi, cậu cũng chạy theo dòng người, nhưng chợt cậu nhớ ra là mẹ cậu vẫn còn ở trong nhà và hướng đó bây giờ dường như đã là biển lửa.

Nhưng cậu vẫn không hề do dự chạy trở về hướng đó, nên mới có khung cảnh lúc nãy.

"Mẹ à… nhất định phải bình an đó!"

Cậu vừa chạy qua biển lửa vừa không ngừng cầu nguyện, vô số người xung quanh cậu đang không ngừng nằm xuống. Cậu cũng đã bị thương rất nặng

Máu me đầy người những vết bỏng to bằng cả một bàn tay, nhưng cậu vẫn không hề chùn bước vẫn tiếp tục tiến về phía trước

Rốt cuộc cậu dừng lại ở trước một đống đổ nát và không ngừng thở dốc, cậu nhìn về phía đổ nát đó có một cái xác bị cháy khét đen xì không thể nhận dạng đang nằm một chỗ thoi thóp. Nhưng cậu biết rằng đó là ai.

Những giọt nước mắt luôn được cậu kìm nén bấy lâu nay đang không ngừng chảy ra vì cậu không hề muốn mẹ mình nhìn thấy mình rơi lệ chút nào cả

Nhưng ngay lúc này thế giới nội tâm của cậu, bức tường thành cuối cùng trong lòng cậu đã hoàn toàn sụp đổ, từ trong đôi mắt của cậu 2 dòng lệ không ngừng tuôn rơi chảy xuống cả khuôn mặt

Cậu điên cuồng chạy đến bên cạnh cái xác và ôm chặt vào lòng. Lúc này đôi mắt của cậu đỏ như máu, những mạch máu trong tròng mắt cậu dường như có thể nổ tung bất cứ lúc nào vậy.

Giờ đây cậu đã không thể kìm nén được cảm xúc của mình nữa rồi

Cậu gào khóc trong tuyệt vọng…

"Huhuhahahihihuhuhaha… Mẹ à…

hahaha… Mẹ sao vậy?... huhuhu… hãy nói với con gì đi ạ!"

"Cái gì cũng được hết mẹ ơi!... Hahahaa!"

Giờ đây cậu đã không biết mình đang cười hay đang khóc nữa rồi, cậu cứ gào thét trong tiếng mưa đạn không ngừng dội xuống.

Lúc này đột nhiên mẹ cậu cất lên một âm thanh cực kỳ yếu ớt…

"Hãy hứa… khụ khụ… hứa với mẹ… con hãy sống thật tốt!... "

Vừa dứt câu âm thanh xung quanh rơi vào khoảng không vô tận, không còn bất kỳ thanh âm nào phát ra ngoài tiếng mưa đạn nữa cả

Son ngồi bần thần như người mất hồn ở đó như pho tượng vậy, không biết đã trải qua bao lâu.

cậu lúc này đã ngừng khóc từ từ ngước nhìn lên bầu trời. Lúc này cuộc chiến đã dần đi đến hồi kết.

bầu trời âm u khói lửa bao trùm bắt đầu tan dần.

Ánh mặt trời bắt đầu ló dạng, xuyên qua tầng tầng lớp lớp các tầng mây chiếu trực tiếp vào gương mặt vô hồn của Son

Lúc này trên bầu trời đã xuất hiện rất nhiều phi cơ của Phe Đồng Minh đang không ngừng bắn hạ những người của Phe Liên Minh.

Sau một thời gian ngắn tất cả Phe Liên Minh đều bị quét sạch phần còn lại thì đều đã rút lui, lúc này một chiếc phi cơ đang từ từ đạp xuống chỗ của Son, lúc này cậu vẫn chưa chú ý đến nó.

Cậu vẫn ngước nhìn bầu trời một cách thoải mái.

"Sống… thật tốt sao!?"

Hết chương 1