Chương 1: Hệ thống mô phỏng nhân sinh

Sáng sớm, hạt mưa rơi xuống tí tách, khiến cả Lưu gia thôn bị bao phủ trong màn mưa.

Dưới mái hiên trước cửa, Nhị Nha ngồi trên một cái ghế trúc, hai tay chống cằm, mắt nhìn chằm chằm về hướng cửa ngõ.

Cuối cùng cũng thấy một bóng người cao lớn xuất hiện.

Nhị Nha mắt sáng lên, nhảy khỏi ghế, kêu lên giòn giã, “Cố Dương ca ca, hôm nay trời mưa chắc huynh không lên núi phải không. Kể tiếp cho ta chuyện Tôn hầu tử đi, sau khi hắn bị dưới Ngũ Chỉ Sơn thì thế nào rồi.”

Nam tử Cố Dương kia ngẩng đầu, cười cười, lộ ra hàm răng trắng noãn, “Để lần sau rảnh sẽ kể cho muội, thương đội bên kia đến rồi, ta phải mang sản vật đi bán.”

Nhị Nha nhìn theo thân ảnh rời đi, có chút nóng mặt, mơ màng nói, “Cố Dương ca ca thật tuấn tú, nếu sau này có thể gả cho hắn thì tốt quá……”

Nghĩ tới đây, vừa ngượng ngùng vừa vui vẻ.

Nàng năm nay mười một tuổi, theo như lệ thường trong thôn, chừng hai năm nữa là có thể lập gia đình.

......

Cố Dương đi không lâu, lại gặp một đại thẩm, nhiệt tình hỏi han hắn, “Cố Dương, vị cô nương lần trước ta nói ấy, ngươi đã nghĩ xong chưa?”

“Ta nói cho ngươi biết, đó là cô nương xuất sắc nhất mười dặm quanh đây, vừa xinh đẹp lại vừa hiền lành. Người tới nhà nàng cầu hôn nhiều tới mức đạp hỏng cả bậc cửa. Người ta lại nhìn trúng ngươi, nàng nói không cần lễ hỏi gì cả, xách mấy cân thịt khô cho có ý là được……”

Cố Dương nhìn vị đại thẩm nhiệt tình này, cười khổ nói, “Cửu thẩm, tính ta quen một mình rồi, không thể làm chậm trễ con gái nhà người ta. Thẩm cự tuyệt giúp ta. Ta còn phải đi bán đồ nữa……”

Nói xong, tranh thủ thời gian chuồn đi.

"Này này, ta còn chưa nói xong mà…….”

......

............

Cố Dương sau khi thoát khỏi Cửu thẩm, mới thở dài một hơi.

Cái vị cô nương được nói đến kia, mới mười bốn tuổi, vậy mà còn cao lớn vạm vỡ, hắn không tiếp thu nổi.

Đột nhiên, hắn cười khổ một tiếng, "Kẻ xuyên việt sống như ta thế này, hẳn là chẳng có ai.”

Trong lòng hắn cất giấu một bí mật vô cùng lớn, thực ra hắn không phải là người của thế giới này, mà là đến từ Địa Cầu, hai năm trước xuyên tới đây.

Hơn nữa, còn là kiểu ‘thân xuyên’ hiếm thấy.

Hai năm này, hắn chưa từng rời khỏi Tân Thủ thôn.

Thông này gọi là Lưu gia thôn, ở trong một ngọn núi lớn. Vắng vẻ tới mức nào ư? Để tới phiên chợ gần nhất cũng phải mất một ngày một đêm.

Người Lưu gia thôn cũng vì tránh sưu cao thuế nặng với lao dịch, mới phải dời đến ngọn núi lớn mênh mông này.

Hai năm trước, Cố Dương xuyên tới gần rừng cây, suýt nữa thì chết đói, may mà có người Lưu gia thôn thu lưu.

Hắn ở đây hai năm, vừa học ngôn ngữ, vừa học cách đi săn, trồng trọt, để dung nhập vào thế giới này.

Trong núi, tin tức không thông. Đến bây giờ hắn cũng chỉ biết quốc gia này gọi là Đại Chu.

Lưu gia thôn thuộc khu Giang Châu, ở trong sơn mạch sát núi.

Hơn nữa, thế giới này còn có cả cường giả.

Thợ săn lợi hại nhất thôn, chính là người đã cứu hắn Lưu Thạch Đầu,một quyền có thể đánh chết một con báo.

Theo như cách nói của Lưu Thạch Đầu, công phu của hắn chỉ là loại thô thiển, so với các cao thủ chân chính thì còn chưa tính là nhập lưu.

Cố Dương liên tục khẩn cầu, Lưu Thạch Đầu cuối cùng cũng đồng ý truyền công phu gia truyền cho hắn.

Luyện qua hai năm, thân thể của hắn cũng rắn chắc hơn, khí lực lớn hơn một chút. Cái khí cảm mà Lưu Thạch Đầu có nói tới, thì tới bây giờ hắn vẫn không cảm giác được gì.

Lưu Thạch Đầu an ủi hắn, nói do tuổi hắn quá lớn, đã bỏ lỡ thời kỳ tốt nhất để luyện công, nên tiến bộ mới chậm như vậy.

Cố Dương thì biết rõ, đây chẳng qua chỉ là một phần mà thôi. Tư chất của hắn khẳng định cũng kém vô cùng.

Nếu như không có kỳ tích gì, đời này cũng đừng mong trở thành võ giả.

Bất quá, Cố Dương cũng không hoàn toàn hết hy vọng.

Hắn còn có một át chủ bài.

Vào lúc xuyên qua, trước mắt hắn có thêm một thứ, gọi là "Hệ thống mô phỏng nhân sinh".

Đây chính là bàn tay vàng của hắn.

Chẳng qua là, cái bàn tay vàng này còn chưa thể sử dụng, mỗi lần mở ra, đều có một cái nhắc nhở hiện lên, "Số dư còn lại không đủ, vui lòng nạp thêm tiền."

Hắn đã thử đủ kiểu, chỉ có tiền ở thế giới này mới có thể nạp vào.

Cho tới nay, hắn đã nạp hơn tám nghìn văn tiền, cũng chính là hơn tám lượng bạc.

Cố Dương tin tưởng, chỉ cần cứ tiếp tục nạp, một ngày nào đó sẽ tích đủ số tiền để dùng bàn tay vàng.

Lúc này, hắn đã về tới nhà.

......

Lưu gia thôn vắng vẻ như vậy, nên cứ cách mấy tháng, mới có thương đội tới đây, chủ yếu là mua các loại hàng da, dược liệu.

Cố Dương lấy mấy đồ vật tích góp được mấy tháng nay ra, cái quý giá nhất là một bộ lông chồn còn nguyên.

Sau một hồi cò kè mặc cả, tổng cộng bán được hơn hai lượng bạc.

Giá cả như vậy, khẳng định là đã bị thiệt.

Nhưng không có cách nào, đây là thị trường do người mua quyết định.

Không bán cho bọn hắn, đợi tới phiên chợ gần nhất, chỉ có thể lấy vật đổi vật. Ở nơi núi lớn này, không ai cần dùng tới mấy thứ như ngân lượng. Những thứ này là sau khi hắn cố ý dặn dò các thương nhân vân du khắp nơi, họ mới đem ngân lượng theo.

Cố Dương bán xong đồ vật liền trở về nhà đóng cửa lại.

Hắn mở ra hệ thống, hít sâu một hơi, lựa chọn "Nạp tiền".

Hai mươi hai lượng bạc trong tay lập tức biến mất.

【 Nạp tiền thành công, số dư hiện tại là 10.3. 】

【 Có muốn sử dụng hệ thống mô phỏng nhân sinh không? Mỗi lần sử dụng mất phí 10 điểm tiền tài. 】

Cố Dương khi nhìn thấy thông báo này, đôi mắt liền ẩm ướt.

Hai năm, hắn cuối cùng cũng tích luỹ đủ, đã có thể sử dụng bàn tay vàng rồi.

Hắn ngay lập tức trả lời, "Đồng ý!"

Lập tức, trước mắt xuất hiện một đoạn chữ.

【 Hai mươi tuổi, ngươi lưu lạc ở Lưu gia thôn, được thôn dân Lưu Thạch Đầu thu lưu. 】

【 Hai mươi hai tuổi, ngươi quyết định đi theo thương đội ra ngoài lưu lạc, trên đường gặp được một đội săn bắn, lọt vào săn giết. Ngươi nhảy xuống sông, may mắn nhặt về một mạng. 】

【 Ngươi bản thân bị trọng thương, được một thương nhân họ Vương cứu. Vì đền ơn cứu mạng, người tới tiệm của hắn là tiên sinh phòng thu chi năm năm. 】

【 27 tuổi, ngươi tích lũy đủ rồi tiền, mua một quyển《 Huyền Nguyên công》, bước vào con đường tu luyện. 】

【 37 tuổi, ngươi bỏ ra mười năm, cuối cùng luyện thành đệ nhất trọng, trở thành võ giả cửu phẩm. 】

【 40 tuổi, đông gia của ngươi chọc phải một vị võ giả thất phẩm, bị người giết đến tận cửa. Ngươi liều mạng chống cự, bị đánh chết tại chỗ, kết thúc một đời này.】

......

Thế này đã hết rồi sao?

Cố Dương sau khi xem xong, có chút im lặng.

Bỏ ra vài chục năm, mới trở thành võ giả phẩm thấp nhất. Cái này tư chất, quả thực kém đến mức làm cho người ta tức lộn ruột.

Nói cách khác, nếu không có bàn tay vàng thì cả đời này của hắn cũng chỉ như vậy.

Có tính là kẻ xuyên việt kém cỏi nhất không?

【 Mô phỏng thúc, vui lòng chọn giữ lại một trong những cái sau."】

【 1, cảnh giới võ đạo lúc 40 tuổi.】

【 2, kinh nghiệm võ đạo lúc 40 tuổi. 】

【 3, trí tuệ nhân sinh lúc 40 tuổi. 】

Cố Dương nhìn đến đây, trong lòng cuồng hỉ.

Nói cách khác, hắn có thể lập tức có được cảnh giới ở tuổi 40 trong cuộc đời đã mô phỏng, hoặc là kinh nghiệm võ đạo, hoặc là trí tuệ nhân sinh. Ba chọn một.

Còn có chuyện tốt như vậy!

Cố Dương không chút do dự, lựa chọn một.

Đối với hiện tại hắn mà nói, cái quan trọng nhất đương nhiên chính là Võ Đạo cảnh giới.

Tục ngữ nói rất đúng, luyện võ mà không luyện công, thì chỉ là công dã tràng.

Công lực, mới là vương đạo.

Sau một khắc, Cố Dương cũng cảm giác được trong cơ thể một cỗ nhiệt khí lưu chuyển toàn thân, trong đầu, tự nhiên mà vậy mà hiện lên một số công pháp khẩu quyết, đúng là pháp môn《 Huyền Nguyên công》 tầng thứ nhất.

Hắn có thể dễ dàng vận chuyển chân chí trong cơ thể, như là đã luyện tập mười năm.

Hắn đã bước vào hàng ngũ võ giả cửu phẩm.

"Đã thành công rồi sao? "

Cố Dương còn có chút không thể tưởng tượng nổi, đột nhiên một quyền oanh về phía khung cửa, đang lúc vận chuyển chân khí, chỉ nghe phịch một tiếng, quả đám của hắn xuyên thấu qua khung cửa luôn.

Hắn nhìn bàn tay không chút thương tổn của mình, cũng cái lỗ to bị phá ra kia, cảm xúc sôi trào.

Hắn biết, từ lúc này trở đi, những cái khổ bức trong quá khứ, đã một đi không trở lại.