Chương 1: THIÊN SINH MỊ CỐT

“Cô chính là Lâm Mị?”

Tô Trọng Tinh đứng ngoài lương đình, dùng tư thế từ trên cao nhìn xuống nhìn cô gái trẻ ngồi trong đình, giọng điệu nhạt nhẽo, nhãn thần thể hiện sự xem thường không thèm che dấu.

Lâm Mị vốn nhũn như con chi chi ngồi trên ghế đá, thấy có người lên tiếng, liền thẳng lưng, nhủ thầm liên tục: phải thật đoan trang, phải thật đoan trang!

Lâm Mị mặt mày xinh đẹp, cực kỳ động lòng người, nhưng nàng lại có một khuyết điểm chí mạng, đó là xương cốt quá mềm, ngồi không ra ngồi, đứng không ra đứng. Mấy bà dì bên ngoại nàng từng xem qua, nói nàng là thiên sinh mị cốt, không thể đoan trang.

Vì muốn đoan trang, Lâm Mị đã nỗ lực không ít, nhưng hiệu quả rất nhỏ.

Đáng chết là, từ sau khi có nguyệt sự vào năm ngoái, nàng phát hiện khứu giác bản thân trở nên cực kỳ nhạy cảm, không chú ý ngửi được khí tức của đàn ông trẻ tuổi là xương cốt toàn thân liền mềm nhũn, cơ hồ đứng không vững.

Chuyện đáng xấu hổ như vậy, đương nhiên không thể để người khác biết, vì chứng bệnh này mà lòng dạ Lâm Mị rối như tơ vò. Lúc này Tô Trọng Tinh chỉ cách nàng có mấy bước chân, nàng chỉ sợ xương cốt toàn thân sẽ mềm nhũn ngay lập tức, liền nỗ lực thẳng lưng, muốn tạo thành dáng vẻ đoan trang rồi mới lên tiếng trả lời.

Tô Trọng Tinh đợi một hồi lâu, chỉ thấy Lâm Mị ưỡn ngực duỗi cổ, õng à õng ẹo, nhưng không trả lời hắn, không khỏi nhăn mặt nhíu mày, lạnh lùng gằn từng chữ: “Cô muốn thế nào thì mới chịu giải trừ hôn ước?”

Mười tám năm trước, Tô thái gia và Lâm thái gia cùng làm quan ở Dịch Châu. Lúc ấy, mẹ của Tô Trọng Tinh và mẹ của Lâm Mị là bạn thân chí cốt, sau khi một người sinh trai một người sinh gái, thường vụng trộm nói đùa là muốn kết làm thông gia. Những lời này lại truyền đến tai Tô thái gia và Lâm thái gia, trong một lần say rượu, hai người nửa đùa nửa thật gọi nhau là thông gia, ngày hôm sau liền trao đổi tín vật, định hôn ước cho Tô Trọng Tinh và Lâm Mị. Sau đó Tô thái gia quan lộ thênh thang, mấy lần lên chức, cuối cùng trở về kinh thành.

Sự nghiệp của Lâm thái gia không được thuận lợi như thế, con trai duy nhất là Lâm Lỗi lại không nên thân, chỉ biết bài bạc rượu chè, còn chọc nghẹo một cô nương thanh lâu, bỏ ra một số tiền lớn chuộc về làm tiểu thiếp, khiến vợ cả là Cố Khả Nhi tức mà chết. Sau khi Cố Khả Nhi qua đời, Lâm thái gia thấy mất hết thể diện, không bao lâu sau cũng lâm bệnh, được nửa năm thì qua đời. Lúc này Lâm Lỗi mới biết tỉnh ngộ, để tâm sống tử tế qua ngày. Tiếc rằng Lâm gia vốn neo người, tiền bạc không nhiều, bị ông ấy hoang phí mấy năm, cả nhà chẳng còn gì đáng giá, thêm hai lần tang ma, đúng là khó khăn chồng chất khó khăn. May mà còn có bà vú và hai nha hoàn của Cố Khả Nhi ở lại, bọn họ giúp Lâm Mị thêu thùa kiếm sống qua ngày, mới miễn cưỡng sống được đến ngày hôm nay.

Không rõ Lâm Lỗi là vì lúc trước đến chốn tường hoa ngõ liễu nhiều, hay còn vì nguyên nhân nào khác, ngoại trừ con gái Lâm Mị do vợ cả Cố Khả Nhi sinh ra, ông ấy không có đứa con nào khác. Sức khỏe Lâm Lỗi bị tửu sắc hủy hoại, thêm được mấy năm cũng ngã bệnh. Trước khi chết dặn dò bà vú già giúp Lâm Mị mang tín vật đính hôn đi kinh thành tìm Tô gia, xác nhận lại hôn sự cho chắc chắn.

Năm nay bà vú già bốn mươi tám tuổi, dáng người mập mạp, khuôn mặt tươi tắn thân thiện. Khi còn ở Cố phủ, cũng là người giỏi giang, sau đó đi theo Cố Khả Nhi đến Lâm gia, trở thành quản gia, cũng có chút kiến thức. Bà vú giúp Lâm Mị lo liệu hậu sự cho Lâm Lỗi xong xuôi, bảo Lâm Mị giả trai, bôi đen mặt mũi, rồi mới thuê xe ngựa đi kinh thành. Đến kinh thành, cũng không vội tìm đến Tô gia, mà trọ lại một khách điếm, nghe ngóng chuyện về Tô gia.

Bà vú nghe ngóng được Tô thái gia đã qua đời, Tô phủ hiện nay do con trai Tô thái gia là Tô Gia Thanh làm chủ. Tô Gia Thanh giữ một chức vụ trong Hàn Lâm Viện, là người vô cùng chính trực, coi danh dự hơn tất cả, bà vú thăm dò được thế mới yên lòng. Nếu Tô gia biết coi trọng danh dự, vậy sẽ không dám chối bỏ hôn sự này.

Lâm Mị cũng thả lỏng tinh thần, từ ngày rời Dịch Châu đến kinh thành đã nửa năm, tiền bạc tốn kém không phải nói cũng biết, giờ đã là mùa xuân, quần áo mùa xuân không được dày dặn, nếu nàng còn giả trai chỉ sợ chẳng giấu diếm được lâu. Chỉ sợ bại lộ thân phận nữ nhi sẽ phát sinh chuyện không hay.

Chủ tớ hai người cao hứng hơn rất nhiều, lại nghe ngóng vể nhân phẩm tướng mạo Tô Trọng Tinh, ai nấy đều nói hắn còn trẻ, hành vi đoan chính, đứng đắn như người cha, đều là những người chính trực.

Nghe được thế Lâm Mị an tâm triệt để, chọn ngày chuẩn bị một phen, cùng bà vú già tìm đến Tô gia.

Khi Tô thái gia quyết định hôn sự cho cháu trai, không thể ngờ Lâm gia lại có ngày sa sút đến nông nỗi này, lại thêm Lâm thái gia tính tình thanh cao, không chịu xin giúp đỡ, Tô thái gia cũng phai nhạt tâm tư. Sau Tô gia đến kinh thành, không hề thấy Lâm gia thư từ gì hết, Tô thái gia liền cho là Lâm gia không có ý định giữ hôn sự này nữa. Liền dặn dò con trai Tô Gia Thanh, nói nếu con gái Lâm gia chưa đi lấy chồng ngày nào, Tô Trọng Tinh không được cưới vợ ngày đấy, tránh người khác dèm pha.

Sau khi Tô thái gia qua đời, Tô gia ngoại trừ Tô Gia Thanh và Tô phu nhân, không còn ai khác nhớ chuyện Tô Trọng Tinh có hôn ước với người khác. Bản thân Tô Trọng Tinh tình đầu ý hợp với biểu muội sống nhờ là La Minh Tú, chỉ chờ La Minh Tú đến tuổi cập kê, hai nhà sẽ bàn chuyện cưới xin.

Đúng lúc đó, Lâm Mị được bà vú già hộ tống, thướt tha duyên dáng xuất hiện trước mặt người nhà họ Tô.

Tô gia nổi danh thư hương, coi thanh danh hơn tất cả, bảo chối bỏ hôn sự này đương nhiên là không làm được. Tô phu nhân thấy mặt mũi Lâm Mị tựa như Cố Khả Nhi, tất nhiên là khiến bà nhớ tới tình bạn với Cố Khả Nhi năm xưa, lập tức an bài cho Lâm Mị vào ở trong mé tây Tô gia, chọn ngày thành hôn.

Chuyện Tô Trọng Tinh và La Minh Tú có tình cảm với nhau, đương nhiên là Tô phu nhân biết rõ, nhưng bà không tán thành chút nào, hiềm một nỗi phải nể mặt Tô lão phu nhân, không có cách nào để phản đối.

Tô phu nhân tính tình dịu dàng, người xưa nói, giặc bên Ngô không bằng bà cô bên chồng, năm đó em chồng là Tô Gia Tuệ hành bà lên bờ xuống ruộng, khiến bà ấm ức không thôi, sau Tô Gia Tuệ qua đời, Tô lão phu nhân liền đón con gái Tô Gia Tuệ là La Minh Tú về nuôi dưỡng, tất lẽ dĩ ngẫu là Tô phu nhân không thân thiết gì với La Minh Tú.

La Minh Tú người cũng như tên, thanh tú bẩm sinh, chỉ có điều tính tình giống mẹ, tự phụ vào dung mạo và tài hoa của bản thân, không coi ai ra gì. Đối với bà mợ là Tô phu nhân cũng không cung kính. Vì mấy lẽ đó, trong lòng Tô phu nhân đương nhiên là thích Lâm Mị làm con dâu mình hơn.

La Minh Tú đột ngột nghe được tin Tô Trọng Tinh có vị hôn thê, thật không khác nào sét đánh giữa trời quang, khóc suốt mấy ngày, Tô Trọng Tinh dỗ dành thế nào cũng không nín, không chịu hồi tâm chuyển ý.

Mẹ La Minh Tú mất sớm, phụ thân làm quan bên ngoài, tuy là ở nhờ Tô phủ, nhưng có Tô lão phu nhân thương yêu, nên không khác gì tiểu thư chân chính của nhà họ Tô, không ai dám khinh thường. Huống hồ cô ta và Tô Trọng Tinh lớn lên bên nhau, thanh mai trúc mã, người lớn cũng công nhận hai người là một đôi từ lâu. Đột nhiên rơi xuống một Lâm Mị, bảo cô ta nuốt trôi thế nào?

Từ sau khi Lâm Mị vào phủ, La Minh Tú một mực tránh mặt Tô Trọng Tinh, Tô Trọng Tinh mất ngủ mấy đêm, sáng sớm ra vườn dạo bước, lại thấy xa xa, có một cô gái trẻ lạ mặt đang ngồi trong lương đình, đoán cô gái đó là Lâm Mị, hắn mới nói mấy câu này.

Lúc này, đôi môi đỏ tươi ướt át của Lâm Mị mở tròn, thở ra một câu: “Huynh là Tô Trọng Tinh?”

Tô Trọng Tinh cực kỳ chán ghét câu hỏi lạc đề này, cao giọng hơn: “Cô muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu đi?”

“Cái gì?” Lâm Mị mím môi, lòng bùng lửa giận, vẫn giữ thẳng lưng, gồng cột sống, nheo mắt nhìn Tô Trọng Tinh nói: “Thì ra hôn ước mà ông nội ta và ông nội ngươi định ra, ở trong mắt ngươi, chỉ cần có tiền là có thể bội ước.”

Giọng nữ điệu đà ngọt ngào có chút chói lói, đi vào tai cũng thật động lòng người. Tô Trọng Tinh không nói không rằng, vào đình, tiến lên phía trước hai bước, nhìn Lâm Mị nói: “Cho dù cô gả cho ta, cũng sẽ không hạnh phúc, cố để làm gì?”

Khí tức đàn ông đập vào mặt, lỗ mũi Lâm Mị ngưa ngứa, cột sống không gồng được nữa, chỉ có thể lui về sau một bước, dựa lưng vào cây cột, khép mắt nói: “Theo ta thấy, đàn ông chả khác nhau là mấy, vô luận là gả cho ai cũng có nguy cơ bất hạnh.”

Vì dàn xếp cho di nương và chuẩn bị phí tổn lên kinh, nhà cửa đất đai tại Dịch Châu đã bán hết, không còn đường lui. Huống hồ nếu giải trừ hôn ước với Tô Trọng Tinh, có hạ thấp tiêu chuẩn để tìm một hôn sự khác chỉ sợ cũng không dễ dàng. Điều cuối cùng là, bản thân nàng mắc chứng ngửi được khí tức đàn ông trẻ tuổi liền đứng không vững, nếu bị kẻ xấu bụng biết được, hậu quả không thể tưởng tượng nổi. Kế duy nhất cho lúc này, chỉ có nhanh chóng thành hôn, mới có thể giữ được trong sạch.

Thấy Lâm Mị mềm mại dựa vào thân cột, dáng vẻ như có thể ngã xuống bất cứ lúc nào, Tô Trọng Tinh nhíu chặt lông mày: trách không được con nha hoàn Thu Trúc nói thầm, nói Lâm tiểu thư rất biết nói chuyện, luôn có dáng vẻ nhu nhược khiến người khác cảm thấy xót thương, phu nhân bị dỗ dành đến mức Lâm tiểu thư nói gì cũng nghe. Quả nhiên là thế!

Tô Trọng Tinh quyết định nói chuyện rõ ràng một lần, miễn cho Lâm Mị lằng nhằng, hắn nhấc chân, ý định ngồi xuống ghế đá bên cạnh, không ngờ hắn mới nhấc chân lên, đã thấy Lâm Mị lên tiếng bằng chất giọng ướt át quyến rũ mê người: “Đừng tới đây!”

Ô ô, rốt cục là xảy ra chuyện gì đây? Lâm Mị khóc không ra nước mắt. Vì biết bản thân mắc chứng này, trước đây nàng tận lực tránh mặt đàn ông, vạn nhất phải gặp, cũng tận lực giữ khoảng cách, chưa từng xảy ra chuyện gì quá giới hạn. Hiện tại Tô Trọng Tinh mới nhấc bước, xương cốt toàn thân nàng mềm nhũn không nói làm gì, tim còn đập thình thịch, gò má đỏ bừng, bất đắc dĩ mới lên tiếng bảo Tô Trọng Tinh đừng tới đây. Ai biết được mới mở miệng thì … thì cả giọng nói cũng khác, chẳng khác gì tình nhân nỉ non. Để người khác nghe được, không ai có khả năng liên tưởng đứng đắn.

Tô Trọng Tinh cũng ngẩn ra, ngừng bước, bỗng nhiên thấy bùng lửa giận. Thế này là muốn câu dẫn hắn sao? Quá vô sỉ!

Ban ngày ban mặt, lương đình không cửa nẻo gì, vốn là chỗ gặp gỡ quang minh chính đại nhất, bị cô nàng này bầy ra dáng vẻ và giọng nói ướt át này, khác nào nói hắn và cô ta hẹn nhau ra đây yêu đương lén lút.

Lâm Mị không dám ngẩng đầu nhìn Tô Trọng Tinh, chỉ liều mạng cổ vũ bản thân: phải thật đoan trang, phải thật đoan trang! Mị thái cái gì chứ, không được! Nàng vừa cổ vũ bản thân, vừa xòe tay bấu vào thân cột, hy vọng ổn định được tấm thân đã mềm nhũn, lê sang phía kia.

Tô Trọng Tinh bực tức không ít, đưa mắt nhìn lại thấy Lâm Mị dựa vào thân cột, mặt ửng đỏ, môi hồng đào khép hờ, hai tay bắt chéo ra sau lưng vòng qua thân cột, vì vươn tay về phía sau, tấm áo xuân hơi mỏng bị kéo căng, tất cả dáng người thon thả quyến rũ phơi bày: cần cổ trắng nõn, bộ ngực mượt mà, eo nhỏ bó chặt. Hỏa khí trong lồng ngực càng bùng phát hơn, hắn nắm tay thành nắm đấm, cắn răng nói: “Lâm Mị, cô muốn làm cái gì đấy?”

“Huynh đừng tới đây!” Lâm Mị rơm rớm nước mắt, giọng nói càng thêm ngọt ngào nỉ non, lại như mời mọc đối phương nhanh chóng tới đây.

“Hai người đang làm cái gì đấy?” Một giọng nói phẫn nộ vang lên.

Tô Trọng Tinh quay đầu nhìn lại, La Minh Tú đang đứng cách đó không xa, đồng tử hừng hực lửa giận.