Chương 4: Đến Nơi

Vĩnh Hằng...! Ừ Cảnh giới có thể trường tồn với quy tắc Vũ Trụ Bất chấp tất cả kể cả thọ mệnh. Sư phụ! thế tu vi của con là gì thế ! Lão già bèn nói Tu vi ngươi rất quái không giống người khác, ngươi không chịu Thiên Phạt ta cũng không biết là tốt hay xấu nữa.

Ngươi tu Đạo nay đã bốn năm cảnh giới của ngươi hẳn là Kết Đan Kỳ. Cơ mà ngươi không hứng Lôi Kiếp cũng thật là khó hiểu a..! Lão chợt thở dài không biết là phúc hay hoạ nữa, thôi kệ vậy là "Phúc" tất có hậu báo là "Hoạ" thì gánh vậy.

Hai thầy trò chạy "Băng băng " trên ngọn cây tầm 'Mười Lăm Ngày' thường thì sáng đi tối lại ăn uống đều do Lý Bạch tự lực gánh sinh. Lão già tối đến thì thấp Dạ Minh Châu đọc Sách thiếu nhi không nên xem. Lý Bạch bèn gọi, Sư Phụ a thịt thỏ nướng chín rồi người không ăn à toàn xem mấy cuốn sách Quả Phụ Đấy, Quả Phụ trong sách ăn được à.

Hừ..! Nhóc con ngươi thì hiểu gì Vi sư đang tu luyện, Nhóc con miệng còn hôi sữa bắt bẽ Vi sư à. Lý bạch ngoài miệng cười cho qua còn trong bụng mắng thầm "Lão Sư Phụ vô sỉ đọc sách thiếu thi không nên xem mà còn bảo tu luyện".

Sư phụ còn bao nhiêu ngày nữa tới Vong Xuyên Chi Hải thế ạ, Hmm.. lão ngẫm nghĩ rồi cất tiếng nói, còn tầm khoảng hay ngày chúng ta đến bến cảng Phía Tây rồi chúng ta lại đi thuyền sang phía Đông Tây tầm một tháng là tới. Lý Bạch ngẫm nghỉ rồi lại hỏi Sư phụ, chúng ta ngự kiếm phi hành được sao còn phải đi thuyền lão già bảo, với một chút Tiên Lực của ngươi phi hành 2 ngày chắc là rớt xuống Vong Xuyên Chi Hải rồi bị "Hải Thú" ăn mất...!

Phía Đông Tây không phải là Quy Khư à Sư Phụ, đúng là Quy Khư nhưng chia làm Trung tâm Quy Khư và rìa ngoài Quy Khư là bán đảo, chúng ta đi rìa ngoài Quy Khư nơi đó tụ hợp đủ các loại chủng tộc khác nhau, lão già nhìn Lý Bạch rồi cười ha..hả nhóc con người sợ chết à vi sư không để ngươi chết yểu thế đâu, với nhan sắc phi giới tính của ngươi thì lớn lên mê hoặc được nhiều Quả Phụ a.

Phi..Phi..! Ai đi dụ dỗ Quả Phụ chứ...Ha..ha..ha lão rất thích chọc thằng nhóc lão nuôi lớn tám năm này..!

Bạch Nhi ngươi nhớ mẫu thân ngươi không? Lý Bạch trả lời rất nhanh, không phải Sư phụ bảo nhặt được đồ nhi trong miếu hoang sao ! Lão già ấm úng trả lời ờ...ờ ta già cả quên mất ngươi là ta nhặt được..! Thôi ăn nhanh đi ngủ sáng mai khởi hành. Lão bèn thở dài một tiếng, đợi tới lúc nó lớn nói cho nó cũng không muộn..!

Hai ngày sau. Bến cảng phía tây người đi lại tấp nập Ngư Long Hỗn Tạp, Bạch Nhi đi thôi! lão dẫn theo Lý Bạch lên thuyền, trước mắt Lý Bạch một chiếc thuyền Chiều dài tầm Trăm thước cao 20 thước được đúc từ Huyền Thiết đen bóng, phía bên mạn thuyền lòi ra khoảng 20 khẩu pháo đèn sì nhìn vào muốn nuốt trọn Linh Hồn vậy.

Lão thấy thế bèn nói khẽ đây là "Oanh Sa Pháo" 1 phát có thể giết chết Hải Thú Hợp Thể Kỳ. Oh..! Mạnh thế sao Sư Phụ. Hừ..! Tôm tép thôi vi sư một tay cũng đè bẹp được nó ha...hả. Lý Bạch không nói gì chỉ khinh thường trong lòng "Lão sư phụ tự kỹ"

-Một tháng sau.

Bờ biển cách rìa ngoài bán đảo Quy Khư chiếc thuyền cũng đến nơi, một đường an toàn không nguy hiểm. Vừa xuống thuyền lão dắt tay Lý Bạch, Bạch Nhi đi thôi vi sư dẫn ngươi đi một nơi, lão đi lòng vòng kiếm một nơi vắng vẻ lão nhìn xung quanh không có ai rồi, chỉ thấy lão đằng không lấy ra hai lá Phù, Lý Bạch chỉ thấy trên tấm phù có màu Xanh nồng đậm sinh cơ, rồi lão niệm tụng vài câu phù văn trên tấm phù bao bọc lấy lão và Lý Bạch.

Vèo... một tiếng Lý Bạch cảm thấy hoa mắt, mở mắt ra thấy mình và Sư phụ ở một nơi xa lạ, khắp nơi toàn cây cối xanh tươi nhà cửa được xây trên cây, ở giữa Trung Tâm một cây Đại Thụ cao ngàn thước ở dưới gốc cây Đại Thụ có một Cung Điện Tráng lệ Nguy Nga. Lý Bạch định thần nhìn lại xung quanh khắp nơi là nam Thanh nữ Tú qua lại tắp nập, Mắt xanh Da trắng Tai dày Tóc cũng màu xanh biếc, đây là đâu thế sư phụ.

Khà Khà.. đây là "Tinh Linh Tộc" để vi sư dẫn ngươi đi gặp Quốc Vương Tinh Linh Tộc, hai thầy trò đang định đi về hướng Vương Cung thì chợt có một đội binh mã quân giáp sáng loáng bao vây hai người lại.

Một trung niên nam tử tay cầm Thương dài hai thước tóc trắng bước lên hỏi, các ngươi là ai sao giám xong vào Tinh Linh Tộc?.

Chỉ thấy Lão già mỉm cười rồi cất tiếng lên nói, lên báo cho Tinh Linh Vương các ngươi có "Thanh Vân Đạo Nhân" đến thăm.

Trung niên nọ tỏ vẽ nghi ngờ rồi hỏi? Ngươi có gì để chứng minh mình quen biết Tinh Linh Vương, lão già đó không đáp mà tay phải đằng không đột nhiên xuất hiên một tấm lệnh bài vuông vức màu xanh biếc trên đó có khắc bốn chữ "Như Trẫm Tự Thân" trung niên nam tử cầm lấy lệnh bài xem xét kỹ rồi đứng sang một bên.

Xin thứ lỗi khách quý mời theo thuộc hạ đến Vương Cung. Đoàn người đi một đường đến Vương Cung xung quanh hai bên đường là dân chúng buôn bán các thứ trong rất náo nhiệt, dân chúng đều nhìn đến hai người Nhân Tộc cả ngàn năm rồi, mới có Nhân Tộc đến Tinh Linh Tộc ai nấy đều soi từ trên xuống dưới hai thầy trò, Lý Bạch cảm giác như đang trần truồng vậy.

Đi tầm mười phút đoàn người cũng đứng trước cửa Vương Cung, trung niên nam tử kia nói với lão giã, mong "Thanh Vân Đạo Nhân" chờ một lát thuộc hạ bẫm báo với Bệ Hạ, nói xong cầm lệnh rồi quay người vào Vương Cung. Tầm nữa chén trà trong Vương Cung đi ra một nam hai nữ trong đó Nam tóc vàng dung mạo cương nghị được xoã ngang vay, Nữ Tóc trắng Mắt Phượng, Mày Liễu Mũi Cao đặc biệt là đôi Tai dày rất bắt mắt. Phía sau còn có một nữ nhi tầm chín mười tuổi Tóc Vàng Mắt To lấp lánh nhìn như Thiên Sứ vậy rất đáng yêu.

Đôi Nam Nữ vừa ra khỏi Vương Cung liền bắt gặp Thanh Vân trong mắt không giấu được niềm vui, liền mở miệng kêu 'Đại Ca' rồi chạy lại ôm chầm lấy Lão Già Thanh Vân. Lão Thanh Vân bèn mở miệng cười Ha...ha..rồi bảo "Á Hi Long" ngươi là Vua một nước mà vẫn như trẻ con vậy.

Á Hi Long bèn mở miệng oán trách, Đại Ca ngươi đi một lần là Ngàn Năm biểu đệ trong ngóng ngày đêm chờ Đại Ca về.

Lão chỉ cười ha..ha không nói gì, Rồi bèn lão nói 'ta giới thiệu với các ngươi Đồ Đệ của ta nói rồi chỉ tay về phía Lý Bạch ở sau lưng. Lý Bạch thấy thế bèn bước lên hành lễ, Lý Bạch bái kiến Quốc Vương Điện Hạ, Hoàng Hậu Điện Hạ, Công Chúa Điện Hạ.

Lão Sư Phụ Ha..ha cười khoái trá. Các Ngươi thấy đồ đệ ta thế nào, hai người định thần nhìn thiếu niên tám chín tuổi trước mặt. Rồi Hoàng Hậu lên tiếng bảo "Dung mạo như Hoa Như Ngọc" thật xinh đẹp. Lớn lên chắc là đại "Mỹ Nhân Khuynh Quốc Khuynh Thành". Lý Bạch Á Khẩu Mỹ Nhân???...