Chương 45: Lễ Hội Thu Hoạch.

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 45: Lễ Hội Thu Hoạch.

....................

Sau khi hai cha con cố gắng giải quyết vấn đề về nạn dân xong thì cuối cùng đã được thảnh thơi thư giãn, dù gì thì công việc này không phải là ngày một ngày hai là giải quyết hoàn tất được, cộng với việc phải thường xuyên chú ý để tránh những vụ việc lộn xộn xảy ra. Dù gì thì thời này dân trí còn thấp, cho nên phải thường xuyên ổn định dân cư, theo thông thường thì có hai cách, một là dùng bạo lực đê trấn áp, cho người dân biết sợ mà khiêm nhường lại cái bản tính nóng nảy của bản thân; hai là cho bọn họ một số lợi ích nhất định, như là cung cấp thứ gì đó, để cho họ thấy rằng nếu ngoan ngoãn, thì không chỉ bản thân, mà còn cả gia đình họ hàng sẽ được thưởng lợi.

Trong hai cách trên, thì cách nào cũng có điểm mạnh và điểm yếu của nó cả, cách đầu tiên thì chỉ giải quyết được mọi chuyện diễn ra trước mắt, nhưng lại rất dễ để lại mầm móng bạo động sau này; còn cách thứ hai thì bền vững hơn cách thứ nhất nhiều, nhưng phải có đủ nội lực, nếu như đang làm giữa chừng vì thiếu tiền hay vì nhân lực mà đứt giãy giữa chừng thì sẽ là một chuyện không hay, vì thế cho nên vào thời điểm này, người ta cũng chẳng có mặn mà gì khi sử dụng cách này cho lắm, dù gì thì tuy thu thuế cao, nhưng dân lại không phải nơi nào cũng đông đảo, với lại số tiền đó thì một là dùng vào quân đội, hai là xài phun phí vào mục đích gì đó hết rồi, chứ dễ dàng gì mà sử dụng cách thứ hai được.

Vì thế cho nên, trong lúc tái thiết lại thì chọn luôn hai cách một cách lách léo, uyển chuyển, với lại cũng bắt dân bị nạn phải giúp một phần, chứ không cũng khó mà kham nổi được.

Và cứ như thế, thời gian cứ thế mà trôi cho đến khi hết tháng chín, lúc này thì còn khoảng chưa tới năm ngày nữa là tới tháng mười, theo thông lệ của vương quốc này, thì cả gia đình phải lên vương đô để mà làm mấy cái thủ tục phong tước gì đó chẳng hạn, nói chung là rườm rà như bộ phim "cô dâu tám tuổi" vậy.

Lúc này, Hắc Hoàn đang phân công công việc với đám nhân viên dưới trướng của mình, mắc dù mang tiếng là cậu chủ của bọn họ, nhưng người khổ nhất chính là cậu đây, dù gì thì bọn họ cũng có năng lực làm việc ở một mức độ giới hạn, cho nên khi gặp những vụ việc có tính chất phức tạp là sẽ khó mà giải quyết được, vì thế cứ mỗi khi nghĩ tới việc đó thì chỉ biết làm cho cậu thở dài mà thôi. Dù gì thì đó cũng là điều mà Hắc Hoàn cũng phải tạm thời chấp nhận, dù gì thì mọi việc cũng phải từ từ, với lại hiện tại Hắc Hoàn cũng đang nhắm mắt dò đường đây, không thể ép buộc bọn họ làm những công việc mà họ không có khả năng được, thế là cậu chỉ còn cách tự nhủ là cứ từ từ thì mọi việc sẽ ổn lên thôi.

Lúc này, Hắc Hoàn muốn ra ngoài đi dạo để thay đổi bầu không khí vào những ngày gần đây, cậu rủ Stella, hai vợ chồng Aratha và Diva, cô giáo Schnee và cô bạn thân Araya, tổng cộng là sáu người nếu tính thêm cả cậu.

Trên đường xá lúc này, chứng kiến người dân đang đi lại nhộn nhịp như thế, Hắc Hoàn liền biết rằng có thể là bọn họ đang tổ chức một lễ hội gì đó, thế là cậu quay sang hỏi Stella:

- Chị Stella à, người ta tổ chức lễ hội gì thế?

Stella sau khi nghe câu hỏi của cậu thì liền đáp:

- Là lễ hội thu hoạch đó thiếu gia?

Cô giáo Leher Schnee đứng bên cạnh Stella nghe thế thì liền thắc mắc:

- Stella này, lễ hội thu hoạch là gì thế?

Stella sau khi nghe câu hỏi xong thì giải thích:

- Lễ hội thu hoạch là một dịp lễ của địa phương nơi đây, cứ sau một mùa vụ trồng trọt tiếp giáp vào mùa đông thì người dân nơi đây sẽ tổ chức một lễ hội thu hoạch để mong rằng là sau khi vượt qua mùa đông lạnh giá, thì sẽ đến một mùa xuân đầy ấm áp, đất đai màu mỡ, thu hoạch sẽ tốt hơn nhiều so với năm trước.

Lúc này, Stella liền nhận ra một điều và quay sang Hắc Hoàn nói:

- Mà thiếu gia này, có vẻ như là năm nay mọi người làm lễ hội lớn hơn gấp nhiều lần so với năm ngoái thì phải?

Hắc Hoàn nghe thế thì liền ấp úng không thôi, dù gì thì linh hồn thật sự của cơ thể này đã chết từ lúc nào rồi, còn cậu thì mới nhập vào cơ thể này trong năm này, thì làm thế nào mà có kí ức của năm ngoái được cơ chứ?

Thế là cậu đành giả bộ gật đầu để đối phó với Stella:

- Đúng vậy, năm nay mọi người có vẻ là mọi người làm lễ tiệc lớn hơn năm ngoái nhiều!

Đột nhiên lúc này Stella cảm thấy rằng bản thân đã sai ở điểm gì đó, thế là cô hầu gái liền thú nhận:

- Xin lỗi thiếu gia, tôi quên mất rằng là cậu đã từng hôn mê hai năm! Cho nên...

Chưa để cho Stella nói xong, thì cậu hời hợt tiếp lời:

- Chị không cần phải quá lo lắng đâu chị Stella! Dù gì thì dạo gần đây có nhiều chuyện xảy ra, lâu lâu ta nổi hứng quên một điều gì đó thì cũng là điều bình thường mà thôi!

Nghe Hắc Hoàn nói thế thì cô hầu gái cũng thở phào nhẹ nhõm, nếu không thì đến cái lỗ cũng không có để mà chui mất.

Thế là cả đám người sau khi đi bộ được một lúc chán chê thì cùng nhau ghé vào quán ăn nào đó ven đường, đây là một quán ăn nổi tiếng nhất trong thị trấn Cách Tân, có tên là quán Mỹ Vị, chả cần vào quán ăn để cảm nhận những món ăn trong đó rằng nó có vị ngon, mà chỉ đứng bên ngoài nhìn thấy những người đang ăn uống với vẻ mặt đầy thưởng thức bên trong và kết hợp với mùi hương đồ ăn bay la lả trong quán là biết quán này nó ngon cỡ nào rồi!

Quán thì còn có một tầng lầu, bên trên có bán cả mấy vò rượu và còn có cả kỹ nữ hát nữa. Về mấy cái vấn đề này Hắc Hoàn cũng quan tâm tới việc đó, sau khi xem xét thì cậu thấy rằng nó chỉ là trùng tên mà thôi, chưa tới mức bán nghệ rồi còn bán luôn cả thân, chỉ ở mức mà hát để kéo khách và duy trì một lượng khách nhất định mà thôi, ngoài ra thì còn có cả kỹ nam hát nữa, nên cũng kéo cả khách nữ, đúng là tiện cả đôi đường.

Vừa lên tới tầng trên thì cả đám người đều nghe thấy những tiếng hát nơi đây, hầu hết là những bài hát địa phương, kết hợp với vài nhạc cụ ở nơi đây thì giọng hát có một chút phấn khởi hơn mặc dù nó có hơi khô một chút, nhưng chỉ ảnh hưởng tới một phần nào đó chất giọng trời phú của những người đó được.

Dù gì thì ở kiếp Hắc Hoàn cũng nghe thể loại nhạc trẻ khá nhiều, phần âm thanh được xử lí đến mức hoàn hảo, cho nên khi nghe người ta hát trực tiếp như thế, lại là giọng địa phương, nên khiến cho cậu nghe không thấy quen, với lại thì dù gì cậu cũng chả biết người ta nói gì vì có liên quan đến từ láy, vì thế cho nên cậu chỉ thưởng thức nổi cái giai điệu mà thôi, còn họ hát cái gì thì chắc là đến gặp họ rồi xin lời bài hát, sau đó thì ngẫm qua ngẫm lại vài ba lần thì mới nắm được nội dung bài hát.

Sau khi kiếm chỗ trống ngồi thì cả đám người chọn bàn ăn ở gần lan can, đứng ở trên đó có thể dễ dàng nhìn xuống con phố đông đúc kia, nhìn thấy vậy thì Hắc Hoàn ngẫm rằng là phải làm lại một đợt đều tra dân số thì mới được, chứ nhìn thấy tình cảnh này mà bảo thị trấn chỉ có khoảng năm ngàn dân thì chắc chả có ai thèm tin.

Dù gì thì đây cũng là quán ăn bình dân, nên đừng có mà trông chờ vào bữa ăn quý tộc nào cả, nên cũng tạo cho đoàn người đây một cảm giác thoải mái, đó cũng là lúc khi mà không bị gò bó vào những lễ nghi.

Lúc này, có một người bồi bàn tiến đến và nói:

- Các vị đây là muốn dùng món gì ạ?

Aratha nghe thế thì liền đáp:

- Thế quán này có món gì thì nói hết cho tụi tôi nghe đi!

Tên bồi bàn nghe thế thì liền liệt kê những ra món ăn cho mọi người cùng nghe, trong đó có bao gồm cơm cà ri, cơm sườn, mì ống xào xúc xích sốt cà chua, và cơm trứng là bốn món chủ đạo. Ngoài ra thì còn có vài món phụ lặt vặt và vài thức uống nữa.

Thế là cả nhóm sáu người cứ thế mà gọi các món ăn yêu thích của mình, trong đó thì Hắc Hoàn và Araya gọi cơm cà ri; Stella, Schnee và Aratha gọi món mì xào xúc xích sốt cà chua, còn Diva thì gọi cơm sườn và một bình rượu với một vài đồ nhắm.

Tên phục vụ bàn nghe thế thì liền đáp:

- Vậy các vị chịu khó đợi một chút! Khi nào chuẩn bị món mà các vị kêu xong thì chúng tôi sẽ đem ra liền ngay!

Thế là sau một lúc ngồi chờ đợi thì cuối cùng cũng có người đem các món ăn đó và đặt lên trên bàn ăn, sau khi bày ra trên bàn ăn xong xuôi thì mọi người liền cầm lấy đồ muỗng dĩa múc đồ ăn lên miệng và thưởng thức.

Trong lúc ăn cơm cà ri thì Hắc Hoàn cảm thấy nó ngon, mặc dù nó có hơi cay cay một chút, nhưng lại được gia vị của món ăn bù lại được phần nhiều, làm cho cậu đây không vì mà quá cay mà từ bỏ món ăn này.

Tất nhiên là vì ăn cay như thế làm cho Hắc Hoàn đây nóng hết cả người, đổ mồ hôi hột liên tục, làm cho cậu đây muốn cởi trần ra cho mát, nhưng ngẫm nghĩ lại vì sỹ diện của bản thân nên lại thôi.

Lúc này, cậu quay sang Araya thì cũng thấy rằng cô ta cũng đồng cảnh ngộ như cậu, thế là cậu liền hỏi:

- Thế nào? Món ăn có cay không Araya?

Nhìn Araya lúc này cũng đang đổ mồi hôi hột vì ăn món cay, nhưng vẫn cố gắng gượng để mà trả lời cậu một câu:

- Không có cay lắm đâu!

Hắc Hoàn thấy thế thì liền chọc cô gái này một cái:

- Cậu bớt xạo lại đi! Nhìn cậu đỏ mặt và chảy mồ hôi đến như thế mà bảo không có cay thì ai mà tin cho được cơ chứ?

Araya lúc này nhịn không nổi liền kêu cậu một câu:

- Hắc Hoàn à, cậu mau rót nước trà cho mình uống đi!

Hắc Hoàn thấy cô bạn thân của mình tội nghiệp quá thì đành cười trừ, thế là cậu định liền làm theo, nhưng chưa kịp gì thì Stella đứng lên và nói với cậu:

- Thiếu gia, để tôi rót nước cho!

Hắc Hoàn thấy thế thì đành gật đầu, dù gì thì cậu vẫn còn là một đứa con của quý tộc, nên vừa phải giữ sĩ diện của bạn thân, vừa phải giữ danh dự cho cả nhà nữa, nên vẫn chưa phải lúc làm việc này được.

Thế là sau khi Stella rót một ly nước và đưa cho cô bạn tóc vàng đang khát nước uống xong, thì Araya cảm thấy là bản thân đã giải thoát được phần nào đó khỏi vị cay của cà ri này được.

Mà nhìn phần cà ri này thì Hắc Hoàn mới nhớ ra một điều rằng, đó chính là tại sao lại có cà ri chứ? Đây là một điều trùng hợp sao?

Những câu hỏi này cứ thế mà in sâu vào trong tâm trí của cậu, khiến cho cậu đây không biết phải làm sao để mà giải đáp, dù gì thì những món ăn này có phần giống với Trái Đất, như vậy thì chỉ có hai câu trả lời, một là trùng hợp, hai là có liên quan tới một người nào đó ở Địa Cầu. Mà nghĩ qua nghĩ lại thì không biết là nên làm thế nào để biết câu trả lời thì cậu cũng thôi. Dù gì thì có gặp đồng hương thì chưa chắc người đó biết tiếng Việt, thậm chí là còn không biết ngôn ngữ của đất nước này thì đây chắc chắn là một điều không hề dễ dàng gì.

Thế là cậu đành tự quyết định một điều là khi nào gặp lại vị nữ thần tai mèo thì sẽ hỏi vài câu vậy.

Trong lúc hưởng thức thì có người nghe hát, có người ngắm cảnh đường phố, có người thì thích tán chuyện trên trời dưới đất, ai ai cũng có những việc mình làm miễn là cảm thấy thích thú. Thế là không biết thời gian trôi qua được bao lâu, thì cả một đám sáu người này cuối cùng cũng dùng bữa ở quán ăn bình dân xong thì họ liền trả tiền và đứng lên rời khỏi quán.

So với sau khi bữa ăn thì đường phố trở nên tấp nập hơn nhiều, nhiều hàng hóa được bày bán, người dân hứng thú vui đùa trước không khí của lễ hội thu hoạch này.

Trong lúc đi dọc đường thì Hắc Hoàn thấy một gian hàng thì liền tạm lén lút tách khỏi đoàn người một lát và tiến đến gian hàng. Vừa nhìn thấy cậu bé ăn bận trông giống như là một vị công tử đang hướng đến đây, thì tên chủ tiệm thấy rằng đây một miếng mồi ngon. Thế là hắn liền mặc sức mời chào:

- Vị thiếu gia này, cậu đến đây là để mua gì thế?

Hắc Hoàn nhanh chóng liếc qua một vòng các món đồ trưng bày nơi đây thì thấy một cái ưng ý, thế là cậu liền nói:

- Vậy chú lấy giùm cái băng đô này đi!

Cái mà Hắc Hoàn chỉ chính là cái băng đô làm bằng vải lụa, đó chính là mặc hàng có giá trị ở nơi đây. Tên chủ tiệm thấy thế thì liền vui mừng nói:

- Vậy thì tôi sẽ đưa nó cho thiếu gia ngay!

Trong lúc tên chủ tiệm cầm lấy cái băng đô đó chuẩn bị đưa cho cậu thì Hắc Hoàn hỏi:

- Mà cái băng đô này bao nhiêu tiền vậy chú?

Tên chủ tiệm nghe thế thì liền trả lời:

- Cái băng đô này có giá khoảng một tiền bạc (một triệu Việt Nam đồng)!

Hắc Hoàn nghe thế thì thấy rằng có hơi kinh hãi, không ngờ một cái băng đô làm bằng vải lụa thôi lại đắt đến như vậy. Tên chủ tiệm kia thấy thế thì liền giải thích với cậu:

- Có vẻ như là thiếu gia đây vẫn không biết, dù gì thì cái băng đô này được làm bằng vải lụa, một loại vải mềm mại, cao cấp, quý hiếm đến từ phương Đông xa xôi. Nên để may được cái băng đô này và len lỏi vào tới đây là cả một quá trình lâu dài. Nên giá cả mới bị dồn lên tới mức như vậy. Mong cậu thông cảm cho!

Hắc Hoàn nghe thế thì cũng đành gật đầu, dù gì thì thời này giao thông kém phát triển, nên một cái băng đô làm bằng vải lụa lọt được tới đây đã là một kỳ tích rồi, cho nên giá cả như vậy thì cũng xem như là tạm chấp nhận được.

Sau khi đưa tiền cho chủ tiệm và nhận lấy cái băng đô này xong, thì Hắc Hoàn liền cầm lên xem xét:

“Công nhận cái băng đô làm bằng vải lụa nên nó mềm mại thật, với lại cái băng đô này có một mùi hương đặc trưng với một nền vải màu xanh ngọc bích, và được may thêm họa tiết của những tơ chỉ màu đỏ, màu vàng làm cho cái băng đô này trong rất là sống động.”

Thế là sau khi xem xét xong thì Hắc Hoàn liền rời đo, lúc này chủ tiệm cũng nói:

- Khi nào nếu rảnh thì nhớ ghé qua tiệm này đấy thiếu gia!

Thế là sau khi mua cái băng đô xong thì cậu liền hòa nhập vào dòng người để tìm kiếm bọn họ, thế nhưng lại bị lạc mất rồi, thế là cậu đành phải đi tìm bọn họ vậy.

Sau một lúc tìm kiếm thì đột nhiên có người gọi tên cậu:

- Thiếu gia à!

Hắc Hoàn nghe thế thì liền quay người lại sang phía sau. Lúc này cậu chỉ thấy có mỗi một mình Stella, lúc này cậu liền hỏi:

- Chị Stella này, mọi người đâu hết rồi?

Stella nghe thế thì liền trả lời:

- Những người khác cũng đang tìm kiếm cậu đấy thiếu gia!

Lúc này, đột nhiên trên trời nổ một tiếng lớn chói vang và chiếu sáng cả một khu vực. Cả hai người thấy thế thì liền hướng mắt lên nơi phát tiếng nổ đó.

Lúc này Hắc Hoàn liền nhận ra nó:

- Đây chính là pháo hoa!

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ bảy, ngày 21/5/2022.)

1/6/2022 Ngày Quốc tế thiếu nhi.

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Từ chương 13 đến chương 28.

- Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 29: Lên Cấp Thị Trấn Và Ô Ăn Quan.

Chương 30: Cha Con Hợp Tác.

Chương 31: Tìm Người Khai Thác Đá Vôi.

Chương 32: Làng Bị Cướp Phục Kích.

Chương 33: Trận Chiến Nhàn Hạ Với Sự Giúp Sức Của Cây Nỏ Đặc Chế.

Chương 34: Mở Rộng Thị Trấn Cách Tân Về Phía Tây Nam, Xe Đạp Thồ, Xe Rùa, Khai Thác Đá Vôi Và Làm Ra Bao Xi Măng Đầu Tiên.

Chương 35: Kế Hoạch Xây Dựng Lại Các Hạng Mục Công Trình, Làm Món Ăn Quen Thuộc, Nước Chấm, Tâm Trạng Đơn Côi Và Máy Trộn Bê Tông.

Chương 36: Đi Thị Sát Ở Khu Vực Mới Thành Lập Và Làm Chai Dầu Gió.

Chương 37: Suy Nghĩ Về Nâng Giá Trị Sản Phẩm Thành Hàng Cao Cấp Và Cùng Với Stella Tập Luyện.

Chương 38: Giáo Viên Mới.

Chương 39: Bồn Tắm Thảo Dược Và Tin Tức Về Một Vụ Tấn Công Ngoài Biển Khơi.

Chương 40: Cô Giáo Đi Thăm Quan Thị Trấn Và Làng Chài Có Nguy Cơ Bị Cướp Bóc.

Chương 41: Làng Chài Bị Tấn Công.

Chương 42: Ngọn Lửa Sống Và Đánh Đuổi Hải Tặc Ra Khỏi Làng Chài.

Chương 43: Hải Tặc Chạy Thoát Và Làng Chài Sau Một Đêm.

Chương 44: Uống Trà Đàm Đạo.

Chương 45: Lễ Hội Thu Hoạch.