Chương 30: Cha Con Hợp Tác.

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 30: Cha Con Hợp Tác.

....................

Trong sân tập ở lâu đài của vị bá tước đại nhân Ngô Cao Đoàn. Lúc này, một con rồng đang tiến lại gần và đáp trên đó. Sau khi con rồng đáp xuống, thì tên lính nhảy xuống.

Nhìn thấy con rồng, Ngô Cao Đoàn đi tới chỗ tên lính và hỏi:

- Như thế nào rồi? Có được quốc vương chấp nhận không?

Tên lính liền đáp:

- Thưa ngài, đề nghị của ngài đã được chấp nhận.

Sau đó, tên lính đưa cho Cao Đoàn lá thư. Thấy thế, hắn liền cầm lấy và mở lá thư ra xem. Lật bức thư ra, Cao Đoàn cầm một tờ giấy chứng nhận và hài lòng, ngoài ra thì trong đó còn có một tờ giấy khác bảo rằng cỡ một tháng sau thì đi tới thủ đô vương quốc nhận sắc phong lên làm hầu tước.

Khi đọc xong, Cao Đoàn liền cảm thấy rạo rực trong lòng. Nếu mà hắn lên làm hầu tước, thì chẳng phải ở miền đông của vương quốc này, hắn sẽ làm chủ một phương sao? Nếu như vậy thì các thế lực cạnh tranh ở đây dù muốn hay không thì cũng phải quy phục và gọi hắn là đại ca một tiếng rồi.

Khụ! Khụ! Cái này thì phải để sau đã, dù sao thì chắc chắn cũng không yên lành gì đâu. Kiểu gì thì cũng chả bem nhau một trận sóng mái. Nghĩ tới đây, Ngô Cao Đoàn liền thở dài, dù sao thì về diện tích và dân số thì hắn lớn nhất trong các vị lãnh chúa ở phần lãnh thổ phía đông, thế nhưng cũng chỉ chiếm tới một phần mười lăm của phần lãnh thổ phía đông hợp lại. Nghĩa là nếu bị bọn chúng kiếm cớ liên kết và tập hợp tấn công thì lãnh địa sẽ gặp nguy mất.

Và theo suy đoán của hắn, địa điểm đầu tiên bị tấn công không phải là thành trấn Hải Đông mà chính là thị trấn Cách Tân. Dù sao thì nơi đó cũng mới được thành lập cách đây mấy tháng, cho nên lực lượng phòng thủ cũng không được quá chú trọng, với lại với sự phát triển gần đây, thì thị trấn Cách Tân không khác gì một con dê béo, sẵn sàng bị làm các món ăn như cà ri dê, thịt dê xào, thịt dê nướng chao, đùi dê nướng, thịt dê nướng mọi, thịt dê nướng tảng, thịt dê hấp tía tô, thịt dê hấp sả, thịt dê hầm thuốc bắc và ngải cứu, thịt dê tái chanh, cháo thịt dê, cơm cháy thịt dê Ninh Bình và lẩu dê thuốc bắc bất cứ lúc nào. Nếu vậy thì rất nguy hiểm, hắn đành phải tạm chia binh lực ra để giải quyết tình hình trước mắt thôi.

Lúc này, hắn nhớ tới một tên tiểu tướng dưới tay mình, tuy yếu hơn Diva nhưng lại hơn nhau ở tài sử dụng chiến thuật. Người này không ai khác chính là vợ của Diva. Dù sao thì cả hai cũng đã xa nhau mấy tháng rồi, cho nên Cao Đoàn cũng cho họ hội ngộ luôn.

Vừa nghĩ xong, lúc này có một tên quản gia đến trước mặt hắn rồi thông báo:

- Thưa ngài, thiếu gia đã đến rồi ạ!

Cao Đoàn nghe vậy thì liền cảm thấy đúng lúc, thế là liền nói:

- Vậy thì ngươi mau ra mở cửa đi!

Tên quản gia liền đáp:

- Vâng, tôi sẽ đi liền ngay.

Tên quản gia liền đi ra ngoài, sau đó thì chiếc xe ngựa của Hắc Hoàn liền chạy vào. Đến nơi, Hắc Hoàn liền nhảy xuống khỏi xe. Lúc này, cậu nhìn thấy Cao Đoàn thì chào hỏi:

- Ba, con đến thăm rồi đây.

Cao Đoàn liền đáp và bảo cậu:

- Con đến thăm là tốt. À mà ta đi vào trong nói chuyện một chút đi!

Hắc Hoàn nghe vậy liền gật đầu, dù sao thì cậu biết rằng việc xin phép công nhận sự tồn tại của thị trấn là một việc hệ trọng, nó liên quan đến cả tương lai sau này của cậu, nếu thành công thì tốt, còn nếu thất bại thì tính sau. Sau đó, cả hai đi vào phòng làm việc và đóng cửa lại. Sau khi đảm bảo chung quanh đây không có ai, Cao Đoàn liền nghiêm túc nói:

- Hắc Hoàn, ba có hai tin, đó là một tin tốt và một tin xấu. Con muốn nghe tin nào trước tiên?

Hắc Hoàn nghe vậy thì liền cảm thấy không ổn, nhưng cậu muốn nghe tin xấu để sau để dễ tập chung hơn giải quyết vấn đề. Thế là cậu liền nói:

- Vậy ba nói cho con tin tốt trước đi!

Cao Đoàn nghe sự lựa chọn của con mình thì liền nói:

- Thôi được, tin tốt chính là thị trấn đã được quốc vương chấp nhận?

Hắc Hoàn nghe vậy thì liền vui mừng:

- Nếu vậy thì tốt quá rồi.

Cao Đoàn nhìn thấy con mình thì cũng vui lây. Sau đó thì cầm lấy lá thư chấp nhận đưa cho Hắc Hoàn nói:

- Cái này ba đưa cho con. Dù sao thì con cũng là chủ của thị trấn.

Cầm lấy lá thư chấp nhận và xem qua, sau đó Hắc Hoàn hỏi:

- Thế còn tin xấu thì sao?

Cao Đoàn nghe thế thì liền thở dài, sau đó rồi nói:

- Chính vì việc này, tên quốc vương đã đẩy chúng ta sâu vào cuộc chiến đấu giữa các thế lực gia tộc.

Hắc Hoàn nghe thấy thế thì tiềm thức có hơi ngưng đọng lại một chút. Lúc này, điều khiến cho cậu lo lắng nhất cũng đã đến, nếu mà dính vào chuyện này thì muốn kết thúc chuyện đó thì chỉ có một cách duy nhất, đó chính là tìm đủ mọi cách tiêu diệt sạch sẽ đối phương, nếu không thì chính bản thân sẽ bị đối phương tiêu diệt lại.

Cao Đoàn thấy vậy thì cũng an ủi cậu:

- Hắc Hoàn, con không cần phải quá lo lắng về chuyện này đâu! Khi mà sau khi ba được tên vua đó phong lên đến chức vị hầu tước, thì chỉ cần chúng ta hành động một cách cẩn thận nhất có thể, thì họ cũng không có cớ gì để mà làm hại chúng ta một cách công khai được.

Hắc Hoàn lúc này nghe hai từ "hầu tước" thì liền cảm thấy có hứng thú:

- Nếu ba lên chức hầu tước, thì ba có thể lôi kéo nhiều tên lãnh chúa quý tộc theo phe ba được đấy! Chỉ cần chúng ta tìm đủ mọi cách, thì chúng ta có thể nắm được một phần không nhỏ lực lượng ở khu vực phía đông của vương quốc này rồi.

Cao Đoàn nghe vậy thì cũng ngạc nhiên về con mình. Hắn không ngờ rằng Hắc Hoàn mặc dù còn nhỏ, thế nhưng lại có sự cảm nhận chính trị ở một mức độ nhất định đến như vậy. Thế nhưng, hắn cảm thấy phiền lòng khi mà con trai mình lại dính phải chuyện này sớm đến như vậy. Thế là Cao Đoàn liền quyết tâm là sẽ giải quyết chuyện này nhanh nhất có thể. Nếu được, thì sẽ thu phục cả một vùng lãnh thổ phía đông với ba trăm ngàn dân.

Sau đó, Cao Đoàn liền nhớ tới chuyện binh lực khi nãy thì liền nói:

- À đúng rồi. Về việc quân đội, ba sẽ bổ sung cho thị trấn thêm hai trăm quân, ngoài ra thì ta cũng sẽ bổ sung thêm một người nữa. Đó là Aretha, người đó chính là vợ của Diva. Cô ta có thể giúp con xử lí một chút chuyện chính vụ của thị trấn đấy.

Hắc Hoàn nghe vậy thì cảm ơn Cao Đoàn một tiếng. Sau đó thì ở lại trong lâu đài tới tận đêm để bàn bạc về tình thế trước mắt để tìm ra con đường giải quyết phù hợp nhất có thể.

....................

Ngày hôm sau, Aretha đến lâu đài. Lúc này, cô gặp Hắc Hoàn và lịch sự chào hỏi một tiếng:

- Chào thiếu gia, rất vui được gặp cậu!

Sau đó, Aretha cùng leo lên xe ngựa với cậu và đi đến thị trấn. Một lát sau thì xe ngựa đến nhà làng... à không, là tòa thị chính. Đến nơi, Hắc Hoàn liền nói:

- Chúng ta tới nơi rồi.

Nói xong, cả hai người cùng với cô hầu gái xuống xe ngựa. Xuống nơi, Aretha thấy cảnh tượng nơi đây trông tốt hơn so với thành trấn Hải Đông. Thế là Aretha liền cảm thán nói:

- Oa! Ở nơi đây thoải mái thật đấy! Cuộc sống ở đây không bị áp lực quá nhỉ?

Hắc Hoàn nghe vậy thì giải thích:

- Là do trước mắt cháu đã giải quyết tiền thuế đấy cô Aretha. Sau một vài cố gắng, thì số tiền thuế đã được giảm khoảng bớt hai phần ba so với bình thường. Cho nên người dân giữ được nhiều tiền hơn, khiến cho cuộc sống của họ đã gỡ bớt được gánh nặng được phần nào.

Thật ra là do có hai cái công xưởng, cho nên thu nhập của Hắc Hoàn cũng không đến nổi tệ, vì thế cậu quyết định xóa bỏ cái đống thuế vô lí luôn, cho nên giờ chỉ còn duy nhất một thứ thuế, đó chính là thuế nộp cho vương quốc. Thuế đó chiếm khoảng từ một đến hai phần thu nhập mỗi cá nhân, cho nên cũng coi là có thể chống đỡ được. Với lại, do không cần phải trả phí cho lãnh chúa, họ cũng cảm thấy đỡ được cái gánh nặng về kinh tế, từ đó cũng chăm chút cho cuộc sống nhiều hơn, dẫn đến chất lượng cuộc sống của người dân được nâng cao một bậc.

Aretha nghe vậy thì cảm thấy hứng thú, thế là liền nói:

- Nếu vậy thì tốt quá rồi. Dù sao thì nguyện ước của tôi là muốn thấy mọi người có một cuộc sống tốt hơn mà.

Hắc Hoàn cũng đồng tình với nguyện ước trên, rồi đáp:

- Đó cũng chính là mục tiêu mà cháu đang thực hiện. Khi mà đời sống được cải thiện về vật chất lẫn tinh thần, thì năng suất lao động tạo ra giá trị kinh tế sẽ cao hơn. Nói tóm lại nếu cơ thể và tinh thần ở trạng thái tốt thì người ta sẽ luôn làm việc tốt hơn một con người mệt mỏi, không biết ngày mai sẽ sống như thế nào. Cho nên, tuy việc cải tạo chất lượng cuộc sống có khó khăn và hao tốn rất nhiều kinh phí, nhưng nếu chú tâm làm thì kết quả nhận lại sẽ là một cấp số nhân, nhiều không đếm xuể.

Aretha nghe vậy thì não bộ của cô cũng đang cố gắng nhai ngấu nghiến lượng thông tin mà Hắc Hoàn cung cấp cho cô khi nãy. Ngoài ra thì Stella cũng hơi hiểu đôi chút vì cô hầu gái đã có kinh nghiệm làm việc chung với Hắc Hoàn, nhưng vẫn khó hình dung được cái đó. Thế nhưng mặc dù là như vậy, một hồi sau khi suy nghĩ thì hai người họ nhận ra những điều mà Hắc Hoàn nói là cực kì thuyết phục.

Sau đó, Aretha nhớ ra điều gì đó và nói:

- Thiếu gia, xin phép cậu cho tôi đi gặp Diva một chút!

Hắc Hoàn liền biết rằng đó là chuyện của hai vợ chồng họ, thế là gật đầu:

- Được, cô muốn đi bao lâu cũng được hết. Thế nhưng, sáng sớm ngày mai cô nhớ phải quay lại tòa thị chính để làm việc đấy!

Aretha nghe vậy thì liền vui vẻ làm lễ đáp:

- Cảm ơn thiếu gia!

Hắc Hoàn lúc này liền nói với Aretha:

- À quên nữa .Cô cứ dùng xe ngựa này đến chỗ của Diva đi! Thăm xong rồi dùng xe ngựa này về đây lúc nào cũng được.

Aretha liền đáp:

- Vậy tôi đi đây thiếu gia!

Nói xong, Aretha liền bước lên xe ngựa, sau đó thì chiếc xe ngựa rời đi! Một lát sau, chiếc xe ngựa liền quay trở lại, cậu thấy thế thì liền thắc mắc:

- Chú à, sao mà không có cô Aretha ở trên xe vậy?

Tên lái xe liền đáp:

- Thưa thiếu gia, cô Aretha nói rằng sẽ ở chung phòng với ngài Diva đến tận sáng ngày mai mới quay trở lại.

Khi nghe thấy điều này, trong đầu của cậu ngay lập tức nghĩ đến cảnh tượng... E hèm! À mà thôi! Sau đó thì cậu liền nói:

- Vậy thì phiền chú ngày mai rước cô Aretha trở về đây rồi.

Và tối hôm đó, hai vợ chồng người họ đã âu yếm nhau rất nhiều, đến nỗi sập cả giường vì hai người bọn họ là người gấu.

....................

Sáng ngày hôm sau, trong phòng làm việc quản lý ngân sách của thị trấn, Hắc Hoàn liền nói với năm mươi nhân viên:

- Chào mọi người, từ hôm nay chúng ta sẽ có một trưởng ban ngân sách.

Nói xong, cậu hướng ra ngoài vọng nói:

- Cô Aretha bước vào đây đi!

Aretha nghe vậy thì liền bước vào, sau đó thì cúi đầu chào những nhân viên trong đây một cái, rồi giới thiệu:

- Chào mọi người, tôi là Aretha, sau này tôi sẽ là trưởng ban quản lý ngân sách của thị trấn này.

Năm mươi nhân viên nghe vậy thì liền làm lễ đồng thanh nói:

- Chào cô Aretha, sau này chúng ta sẽ luôn nghe lời những gì cô bảo.

Aretha nghe vậy thì liền gật đầu khen tốt, sau đó thì quay sang Hắc Hoàn đề nghị một câu:

- Thiếu gia à, lát nữa cậu cho phép tôi xem xét những số liệu liên quan ở thị trấn Cách Tân này có được không?

Hắc Hoàn nghe vậy thì gật đầu, rồi đáp:

- Được, vậy thì cô cùng với cháu vào phòng làm việc để xem danh sách viết về những số liệu của thị trấn này đi!

Cậu nói xong thì cả hai vào phòng. Ở đó, Hắc Hoàn bắc ghế lên đứng lấy những cuốn sách tài liệu rồi đưa cho Aretha và nói:

- Cô Aretha cứ cầm lấy những cuốn sách và xem xét những số liệu ở trong sách đi! Nếu có gì thì cứ đến gặp cháu rồi bàn bạc nói chuyện sau.

Aretha cầm lấy và lật ra xem. Cô không ngờ rằng số liệu ở đây lại nhiều và chi tiết đến như vậy, thế là Aretha liền nói:

- Thiếu gia cho tôi vài ngày để xem xét số liệu, xem xong thì tôi sẽ bàn bạc với cậu sau!

Hắc Hoàn nghe vậy thì liền gật đầu đáp:

- Vậy thì tùy theo ý của cô Aretha vậy.

Sau đó, Aretha cầm đống sách đó và quay trở về chỗ của Diva, dù sao thì cả hai ngườ bọn họ cũng là vợ chồng cơ mà, nên ngủ chung với nhau là một điều bình thường. Nghĩ đến đây, Hắc Hoàn liền cho rằng là nên xây một căn nhà cho họ. À quên nữa, nếu được thì xây nguyên một khu ở tập thể cho tất cả nhân viên hành chính luôn. Dù sao thì trong số họ không phải ai cũng sống ở gần đây, thế là họ buộc phải thuê trọ hoặc là tự tiết kiệm tiền để mua đất, mua nhà. Đây cũng là một trong những lí do tại sao vẫn còn người có năng suất lao động không đạt ở trên mức trung bình, cho nên nếu giải quyết được việc đó thì sẽ khiến cho họ bớt lo lắng hơn về chuyện nhà cửa, dẫn đến công việc được tập trung nhiều hơn.

Nghĩ là làm, Hắc Hoàn liền lấy từ trong ngăn bàn ra một tấm bản đồ làm bằng da thú để tìm kiếm một khu đất trống gần nhà thị chính để xây một khu nhà tập thể. Hiện giờ sau khi xem đi xem lại thì Hắc Hoàn thấy rằng chỉ còn khu vực an sinh công cộng là còn đất trống nhiều. Thế là cậu liền dứt khoát cắt đi một phần sáu của khu đất đó để làm khu nhà tập thể cho nhân viên, có sức chứa khoảng trên một ngàn người. Khu nhà tập thể sẽ được xây ba tầng, chất liệu chính là xi măng. À mà nhắc tới xi măng thì Hắc Hoàn liền nhớ là chưa làm nữa. Dù sao thì cậu chỉ có trong tay mỏ đất sét, còn mỏ đá vôi thì để sau, dù sao thì vẫn cần phải có thời gian để tập trung nhân lực, dù sao thì vấn đề nhân lực không phải cứ hô biến một cái là có ngay, phải cần một khoảng thời gian để sắp xếp, phân bổ và bổ sung.

Lúc này thì sắc trời cũng đã tới giữa trưa, Hắc Hoàn lúc này cảm thấy đói bụng, thế là cậu liền mò vào phòng bếp. Ở phòng bếp, cậu nhìn thấy cô hầu gái tai mèo đó đang hì hục nấu ăn. Thấy Stella mới bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, nếu giờ mà nấu thì cũng phải mất hơn nửa tiếng đồng hồ mới làm xong bữa ăn. Thế là vì chịu hết nổi khi mà cái bụng đang trở nên đánh trống tưng bừng như vậy, cho nên cậu cũng nhảy vào giúp luôn.

Khác với mọi lần, Katze Stella thay vì nghĩ mọi lí do để từ chối thì cô gái lại thôi. Dù sao thì Stella đã khá hiểu tính cách của Hắc Hoàn, cho nên cũng không còn những hành động chống cự như những lần trước nữa.

Lúc này, Hắc Hoàn liền cầm lấy một cây dao bếp được sản xuất từ công xưởng ra và thái rau. Dù sao thì cậu cũng đã từng học xa nhà vài năm rồi mà, không biết nấu nướng thì chỉ có nước mà chết đói. Với những kinh nghiệm nấu ăn từ kiếp trước, Hắc Hoàn cầm lấy dao và sử dụng rất là thuần thục. Stella thấy thế thì thấy thích thú với tay nghề điêu luyện của cậu thì liền nói:

- Thiếu gia giỏi thật đấy! Mà thiếu gia có thể dạy cho tôi được không?

Hắc Hoàn gật đầu đáp:

- Được chứ! Chị lại đây đi! Để em chỉ cho.

Sau đó, Stella được cậu dạy suốt một tiếng đồng hồ. Dạy xong, cả hai đều cảm thấy đói bụng, thế là Hắc Hoàn liền nói:

- Em đói quá rồi, chúng ta dọn bữa trưa ra ăn thôi nào!

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ năm, ngày 16/12/2021.)

Kỷ niệm 75 năm Ngày Toàn quốc kháng chiến 19/12/1946-19/12/2021.

Kỷ niệm 77 năm Ngày thành lập Quân đội Nhân dân Việt Nam 22/12/1944 - 22/12/2021.

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Từ chương 13 đến chương 28.

- Tập 3: Thị Trấn Cách Tân.

Chương 29: Lên Cấp Thị Trấn Và Ô Ăn Quan.

Chương 30: Cha Con Hợp Tác.