Chương 3: Chuyến Du Ngoạn Tại Thị Trấn Biển.

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Chương 3: Chuyến Du Ngoạn Tại Thị Trấn Biển.

....................

Thị trấn biển này có tên là thị trấn Hải Đông. Đây là một thị trấn biển đúng nghĩa khi mà trung tâm của nơi đây chính là chợ hải sản. Vì nơi đây giáp biển nên đồ hải sản nơi đây toàn là tươi sống, thậm chí còn có những con còn hấp hối đang chờ bị làm thịt. Đồ hải sản ở đây có số lượng nhiều bởi vì theo Stella, khoảng thời gian này chính là lúc ngoài biển có nhiều cá, cộng thêm với điều kiện tự nhiên tương đối thuận lợi, vì thế cho nên nhiều ngư dân ra biển đánh bắt cá và đem về đây bán. Vì thế, nơi đây mới thấy nhiều hải sản như vậy.

Ở thị trấn biển này, nhất là khu trung tâm. Gọi là khu trung tâm vậy thôi chứ không khác gì cái chợ cá cả. Ở nơi đó, có những sạp hàng bán toàn cá với cá, cá lớn cá bé đều có đủ. Cứ thế người ta reo bán:

- Cá đây, cá tươi ngon bổ rẻ đây! Bà con cô bác nào muốn ăn cá thì cứ ghé qua đây mà mua.

Những tiếng kêu chào mời khách như làm sống động thêm cái thị trấn biển buồn tẻ này. Nhưng mặc dù giáp biển như vậy, nơi đây khiến cậu cảm thấy rằng nó chỉ là phần nổi, thực tế thì nhìn nét mặt của người dân nơi đây thì cũng đủ hiểu, có lẽ họ đã quá mệt mỏi với cuộc sống, nhưng vì mưu sinh, họ vẫn phải gắng sức làm việc để mà sinh tồn.

Trên đường đi, với sức khỏe của một đứa nhóc mười tuổi không đủ để cậu đi một mạch hết thị trấn, cậu bảo với Stella:

- Chị Stella, hay mình ghé quán nước nghỉ ngơi chút đi?

Stella đáp lại với cậu:

- Thưa thiếu... à không, bây giờ ta ghé đại quán nước nào đó rồi ngồi thôi!

Thế là cả hai ghé đại một cái quán nước nào đó rồi ngồi xuống. Stella gọi nước để uống, gọi là quán nước vậy thôi chứ không có gì ngoài mấy bộ bàn ghế cộng với vài bộ ấm nước được bày bán ra ở vỉa hè. Nhưng dù vậy, thu nhập của việc bán nước có vẻ ổn định hơn một chút so với những ngành nghề ở thị trấn biển này, bởi vì nhìn sắc mặt của bà chủ có độ tuổi khoảng tứ tuần, và những quán nước khác trông tươi hơn những người bán cá ở gần đó. Nhưng mà hiện tại, cậu phải ngồi nghỉ ngơi một chút để còn lấy sức để du hành hết thị trấn biển.

Lúc này, trên đường có tiếng quát tháo của đám người, trên tay đều lăm lăm cầm binh khí, thần sắc dữ tợn, trên đường vừa đi chúng vừa quát:

- Bọn dân đen bẩn thỉu các ngươi mau tránh đường cho xe hàng của chúng ta đi qua! Nếu không thì kết cục sẽ như mấy người trên đó.

Đi theo bọn chúng là những chiếc lồng được chở bởi những con ngựa. Bên trong là những người bị xích lại, vẻ mặt của họ đều trở nên vô cảm sau những ngày bị giam cầm, trong đó có cả già, trẻ, gái, trai và mọi chủng loài khác. Ngoài ra, trên chiếc xe còn có mấy bể nước, trong đó có cả những người đang bị trói trong bể nước. Không cần nhìn thấy đuôi cá, chỉ cần nhìn tai của họ là biết ngay họ là loài Thủy Nhân Ngư. Và thế là đoàn người và những đoàn xe chở nô lệ cứ hiên ngang đi trên con phố nhộn nhịp nhất của thị trấn. Chỉ cảm nhận thôi thì nó giống như một luồn sát khí thể tàn sát tất cả những người ở nơi bất cứ lúc nào. Dân chúng thấy vậy liền nhanh chóng xô ra hai bên đường nhưng không may mắn có một ông cụ ăn mặc rách rưới tránh không kịp, thế là một người trong số bọn chúng liền lấy chân đạp tới, khiến cho cụ nằm lăn lóc. Mặc dù bọn chúng cuồng bạo đến vậy, chẳng có một chút lòng thương nào, thì cũng chả ai dám động chạm với chúng vì sợ bị liên lụy. Cậu thấy vậy, định đi tới bọn chúng để nói lí lẽ, nhưng chỉ kịp đi vài bước thì Stella đã nắm giữ cậu lại, điều này khiến cậu nóng giận và quát:

- Stella! Mau buôn em ra...

Nhưng chưa kịp nói hết câu, Stella lấy tay bịt miệng ngăn lại. Stella cố gắng trấn tĩnh cơn nóng giận bộc phát trong người cậu:

- Thiếu gia! Cậu mau bình tĩnh lại. Hiện giờ thì cậu không giúp được ai cả, nếu bây giờ thiếu gia xông vào đám người này, thì không chỉ thiếu gia, mà cả những người xung quanh sẽ bị liên lụy mất.

Lúc này, bà chủ quán cũng nói với cậu với giọng xì xầm:

- Trông như nhóc mới từ phương Đông ra nên chưa biết. Bọn chúng chính là bọn chuyên buôn bán nô lệ, đi theo bọn chúng chính là đám lính đánh thuê hùng tộc khéc tiếng, coi chuyện đồ sát như cơm bữa. Đến cả những tên tướng tá trong kinh còn phải nể mặt chúng vài phần, thì chúng chả xem cái thị trấn biển nhỏ bé này ra gì đâu! Cũng may là bọn chúng không nhìn thấy cậu, nếu không thì số phận của cậu sẽ trở ...

Cậu thở dài và cắt ngang lời của bà chủ quán nước:

- Con đã hiểu rồi. Bà chủ này, cho con thêm một bát nước nữa rồi tính tiền luôn một thể.

Cậu ngồi trên chiếc bàn gỗ và bình tĩnh suy nghĩ về những gì đã xảy ra khi nãy. Rõ ràng, nếu như mà cứ xông vào, thì không khác gì đâm đầu vào rọ cả. Nếu như bị bọn chúng bắt, hoặc tệ hơn là giết luôn thì cái nhiệm vụ mà nữ thần ban cho coi như là thất bại. Ngoài ra, cuộc sống trước đây của cậu là một vùng đất yên bình, luôn dùng pháp luật để giải quyết. Vì thế, khi chứng kiến việc này đã khiến cậu bộc phát, chút nữa thì kế hoạch tìm hiểu cơ cấu xã hội ở thế giới này xem như đổ bể.

Thấy cậu đang ngồi suy tư. Stella lo lắng hỏi cậu:

- Thiếu gia, ngài có sao không?

Cậu giằng giọng một chút và nhắc nhở Stella:

- Chị Stella, không phải chúng ta đã bàn về cách xưng hô rồi sao? Nếu chị cứ sử dụng cách xưng hô như vậy, thì thân phận của chúng ta có thể bị bại lộ mất.

Stella nhớ ra và nói với cậu:

- Chị xin lỗi, chị bất cẩn quá! Vậy bây giờ em còn muốn đi đâu thăm quan?

Tôi nói với Stella:

- Vậy thì bây giờ, chúng ta đi biển đi!

...................

Sau một khoảng thời gian đi bộ cỡ mười lăm phút. Cả hai đi dọc theo con đường đầy sỏi đá ở ven sông để ra biển. Lúc này đây, cậu mới nhận ra rằng, thị trấn này không có giáp biển, nó chỉ cách biển khoảng hơn bốn, năm cây số. Đi bộ có thể mệt một chút, nhưng may mắn thị trấn này có con sông chảy qua và nối ra thẳng biển. Cho nên, đường thủy cũng được phát triển ở một mức độ nhất định. Đó là lý do vì sao cậu thấy ở thị trấn có nhiều tàu vừa và nhỏ, ở trên những con tàu đó toàn là những mặc hàng dùng để trao đổi, buôn bán, và thủy sản. Có một điều khiến cậu bực bội, đó chính là dù có nhiều tàu đến vậy, nhưng lại không có chiếc tàu nào có dịch vụ chở khách cả, còn những người chở khách thì khi nghe thấy việc ra biển thì tất cả bọn điều lắc đầu từ chối, điều này khiến cho hai người phải đi bộ ra biển. Bây giờ, ca hai đang ở bờ biển, ở đó có một khu nhà nằm sát nhau giáp bãi biển. Đây đích thị là cái làng chài, không thể lẫn vào đâu được.

Nhìn ra ngoài biển, cậu nhìn thấy vài con thuyền nhỏ, trên đó có những ngư dân đang giăng lưới để đánh cá. Những cảnh tượng này kết hợp với ánh hoàng hôn khiến cho khung cảnh nơi đây trở nên đẹp đẽ đến lạ thường. Ở nơi đây, mặt trời mọc ngược phía với biển, nên biển nằm ở hướng Đông.

Nhưng mà điều này làm cậu lại trở nên phiền lòng, bây giờ mặt trời đã lặn dần hết. Giờ muốn về nhà thì cũng đã muộn rồi, bởi vì ở thế giới này, trên đường đi chẳng có gì gọi là đèn đường cả, nếu có thì cùng lắm chỉ là những ngọn đuốc được khắp lên những con đường ở khu vực thành thị hoặc đông người qua lại.

Lúc này, cậu đã nghĩ lại là bản thân quá tham chơi, giờ muốn về cũng không được vì trời đã tối mất rồi. Ngày hôm sau khi về đến nhà thì không biết là nên giải thích thế nào với Cao Đoàn nữa. Nhưng mà may mắn hay, lúc này có một chiếc thuyền nhỏ đang đi hướng vào thị trấn, đây có thể là thuyền dùng để chở cá vào vì trên thuyền có mấy thùng gỗ, trong đó đầy ấp cá tươi đang bơi trong đó. Nhận thấy đây chính là cơ hội tốt nhất để có thể trở nhanh chóng về nhà, cậu lập tức thúc giục Stella:

- Chị Stella, mau gọi họ đi! Để chúng ta được đi nhờ về hướng thị trấn.

Stella hiểu những gì mà hồi nãy cậu nói, sau đó nhanh chóng dẫn cậu tới con thuyền lúc nãy. Tới đây thì Stella kêu những người trên tàu, họ nghe thấy và đáp lại. Sau đó thì Stella đề nghị họ đi nhờ và được họ đồng ý.

Cả hai đi lên con thuyền thông qua một tấm ván gỗ bắc qua. Mặc dù có tấm gỗ để đi qua, nhưng đây là lần đầu tiên cậu đi trên cái đó, mới đặt chân lên thôi mà cảm giác đã muốn té xuống sông rồi. Stella thấy hành động sợ hãi của cậu, thì liền lấy tay che miệng và phì cười, sau đó đề nghị giúp đỡ:

- Thiếu gia, có cần tôi giúp cậu lên thuyền không?

Cậu ngay lập tức gật đầu đồng trước lời đề nghị giúp đỡ của Stella. Dù sao thì với thân thể của một đứa bé mười tuổi này, lại cộng thêm việc kiếp trước chưa đi trên ván gỗ bao giờ, thế là cậu phải để Stella giúp vượt qua để lên tàu.

Stella để cậu leo lên lưng và cõng cậu, với cái áo khoác ngụy trang của Stella, thì người ta chỉ nghĩ rằng đây là hai chị em mà không mảy may nghi ngờ gì dù chỉ là một chút.

....................

Con thuyền lại tiếp tục khởi hành vào thị trấn Hải Đông sau khi cả hai lên. Nhìn cấu trúc con thuyền, cậu đoán rằng đây có thể là con thuyền dùng để đánh bắt cá ở gần bờ. Trên thuyền cũng chả có nhiều người, chỉ có khoảng bảy, tám người trên đó. Nhìn cách họ giao tiếp với nhau thì chắc chắn rằng họ chính là một gia đình đánh cá đang đem thành quả của mình về để quy đổi ra tiền. Có lẽ số tiền từ lần đánh bắt này cũng đủ cho họ một cuộc sống ấm no trong vòng vài tháng.

Lúc đang ngồi trầm ngâm nhìn khung cảnh trên bờ, thì có một người phụ nữ, có vẻ là vợ của chủ thuyền đến hỏi than cả hai:

- Này hai cháu! Hai cháu lên thị trấn để làm gì vậy?

Stella biện ra một câu chuyện rồi trả lời người phụ nữ kia:

- Thưa cô! Tụi con sống ở làng chài cực khổ, vì muốn kiếm sống cho nên mới lên thị trấn kiếm sống để mưu sinh.

Sau đó Stella lấy tay sờ đầu cậu và giới thiệu cậu là em trai, bà chủ quán hiểu và cho cả hai một chút thức ăn. Đồ ăn tuy khô khan, không ngon bằng những món ở trong lâu đài nhưng nó mang đầy ắp tình người ở trong đó.

Sau một hồi những người đàn ông trên tàu liên tục chèo hì hục, thì con tàu đã tiến đến được thị trấn. Lúc này, trời đã tối, bên ngoài thị trấn thì tối đen như mực, nhìn về hướng thị trấn thì thấy một chút ánh sáng lờ mờ, huyền ảo. Con thuyền cứ thế mà lướt trên mặt nước khoảng năm phút nữa. Con thuyền tiến vô, trên đường phố đã bắt đầu khắp những ngọn đuốc để chiếu sáng, đoàn người đi trên đường cũng chỉ mức độ vừa phải mà không quá tấp nập.

Cuối cùng, con thuyền cũng cập bến sau khi tiến vào trong thị trấn được một chút. Cả hai bước xuống con thuyền và cảm ơn, tạm biệt bọn họ. Khi về được thì trấn rồi thì cả hai tất nhiên định trở về lâu đài khi mà trời đã tối. Nhưng mà, cậu lại muốn đi thêm chút nữa để xem khung cảnh sinh hoạt ban đêm ở đây khác với Trái Đất như thế nào. Thế là, cậu đề nghị Stella:

- Chị Stella, em muốn đi tham quan một chút nữa có được không?

Trời cũng đã tối, với lại dù sao ban đêm ở đây cũng nguy hiểm, khiến cho Stella lo lắng muốn khuyên cậu về nhà. Cậu vui cười đáp lại Stella:

- Không sao đâu! Chỉ là đi một chút là về thôi mà. Khi nào về thì em sẽ kể lại mọi việc cho họ nghe.

Stella cũng yên tâm một phần nào đó. Vậy là cả hai đi tham quan một chút ở nơi đây, hướng mà cả hai đi chính là trung tâm của thị trấn biển này. Ở đó, được chia làm hai phần, khu bên trái giáp sông là nơi bán cá, khu bên phải thì dùng để làm nơi buôn bán mấy thứ đồ như quần áo, vải vóc, giày dép, đồ gốm, trang sức đều đủ cả. Cộng thêm số dân của thị trấn cũng khoảng mười lăm vạn với những khách bộ hành khiến cho đường phố có sự nhộn nhịp. Cậu và Stella rủ nhau đi ăn những món ăn vặt trên đường phố, những món ăn này có vài món hơi giống ở Trái Đất, nhưng cũng có vài món khác biệt hoàn toàn. Nhưng ít ra đồ ăn ở đây cũng ngon hơn mấy cái quán ở ven đường khi đi ra biển. Cũng vì đói mà cả hai ăn cũng hơi nhiều, kiểu này chắc là khỏi ăn tối ở nhà luôn.

Nhưng mà, vì quá tham chơi, cậu và Stella vô tình lạc vô con đường vắng. Nhưng vô tình hay, cậu gặp phải một băng đang cầm vũ khí chặn cướp một đoàn thương nhân. Trong khi cậu còn đứng ngơ ra đó thì Stella nhanh trí lôi cậu vào một bụi cây nào đó.

....................

Một đoàn khoảng hai mươi người đều đang đi trên năm chiếc xe ngựa, trên chiếc xe mà con ngựa thồ đang kéo chính là những hàng hóa được các thợ thủ công ở kinh đô và những làng nghề xung quanh làm ra, sau đó được họ thu mua và bán với giá cao hơn ở nơi khác. Hàng hóa mà họ đem theo chính là những mặc hàng có giá trị ở thế giới này như tơ lụa, vải vóc, gốm, sành, sứ, gia vị, và những món hàng khác.

Đi theo bọn họ là hai mươi tên lính quèn mặc giáp da, trong đó thì chỉ có mười lăm tên cầm đao, con lại có năm tên cầm cung bắn yểm trợ. Đám lính này được họ thuê để hộ tống từ một thị trấn gần đây đến thị trấn biển Hải Đông. Có vẻ như bọn quá chủ quan khi mà cho rằng từ đây đến Hải Đông cũng không xa, nên không cần thiết phải thuê nhiều người làm gì.

Nhưng mà họ đã phạm phải một sai lầm nghiêm trọng, cách thị trấn chỉ còn khoảng hơn nửa cây số một chút, ở đó có một nhóm sơn tặc phục kích, nhóm sơn tặc này đã do thám và chắc chắn đây là thời điểm thích hợp nhất để cho bọn chúng ra tay. Bọn chúng hiện giờ có khoảng năm mươi lăm tên, cung, tiễn, giáo, mác bọn chúng đều dùng được hết. Đám sơn tặc này ban đầu là một gia đình có một quyền lực nhỏ, nhưng bị những thế lực đè ép xung quanh, cho nên buộc chúng phải lên núi làm sơn tặc cướp phá để sống. Thủ lĩnh mất, con của hắn lên thay, hắn từng là một tên hiệp sĩ của hoàng gia, vì thế tên đó có thân hình lực lưỡng, thân mặc giáp sắt, tay cầm trường thương.

Hiện tại, hắn cùng đám thuộc hạ đang quan sát đoàn người. Tới một khoảng cách nhất định, hắn mượn lấy tên thân cận cây cung, hắn ta kéo dây cung lên rồi lắp mũi tên vào, nhắm vào một tên lính có thân hình bự con nhất, nhắm xong hắn nhẹ nhàng buông tay ra khỏi dây cung làm mũi tên bay đi. Mũi tên lạnh lẽo cứ thế mà vô tình lướt đi trong không trung, bay vèo tới tên lính xui xẻo mà không có một chút lòng thương xót. Mũi tên vô tình cứ thế mà ghim thẳng vào tráng của một tên lính xấu số, hắn chỉ kịp rên la kêu thảm lên một tiếng rồi nằm gục xuống đất. Một cái chết đến quá là đột ngột và chưa kịp mang lại cảm giác đau đớn gì, vẻ mặt của hắn không cam tâm.

Cú bắn của tên thủ lĩnh chính là tính hiệu của bọn cướp, bọn chúng lập tức nhảy ra khỏi nơi ẩn nấp bao vây đám người này lại, bị cướp bao vây, bọn thương nhân hoảng sợ , duy chỉ có đám lính có một chút sĩ khí xông lên đánh bọn cướp. Nhưng, xui xẻo thay cho đám lính, bọn cướp khôn hơn họ nhiều, chúng lợi dụng đêm tối lấy cung tên bắn hạ từng tên một, diệt được người, bọn lính và đám thương nhân sợ hãi tìm đường thoát, nhưng dù có muốn chạy cũng không kịp nữa rồi.

Lúc này, tên thủ lĩnh của băng quay nói với đoàn người còn ba phần tư sống sót. Hắn cười sảng khoái vì đã bắt được một mẻ cá lớn này. Hắn đi lại gần đoàn người và ra lệnh cho đám thuộc hạ:

- Mau đem hàng hóa vào bản doanh, còn bọn chúng thì trói lại mang theo, kẻ nào chống , chém không tha!

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ bảy, ngày 6/2/2021.)

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Chương 1: Bắt Đầu Cuộc Đời Ở Thế Giới Mới.

Chương 2: Ngôn Ngữ Khác Biệt Và Sự Khó Khăn Trong Giao Tiếp.

Chương 3: Chuyến Du Ngoạn Tại Thị Trấn Biển.