Chương 18: Xét Xử Tội Trạng, Vị Bá Tước Đại Nhân Ngô Cao Đoàn Đến Tham Quan Ngôi Làng Và Thăm Con Trai Cưng.

Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới.

Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 18: Xét Xử Tội Trạng, Vị Bá Tước Đại Nhân Ngô Cao Đoàn Đến Tham Quan Ngôi Làng Và Thăm Con Trai Cưng.

....................

Chỉ trong vòng một ngày, cả khu chợ đã bị binh lính càn quét không còn một mống. Những tên côn đồ trước đây dù có hung hăng như thế nào thì giờ đây chả khác gì những bé cún con vô hại cả, bọn chúng không dám manh động vì thừa biết rằng nếu không nghe lời thì sẽ bị tán vỡ alo lúc nào chả hay.

Sau một hồi truy quét thì một tên đại ca đã bị giết, một tên đại ca khác thì bị bắt, ngoài ra còn có mười tám tên khác cũng bị giết khi dám chống lại đám lính, năm mươi bảy tên bị thương, còn lại thì tự nguyện đầu hàng nên cũng được hưởng sự khoan hồng của pháp luật, cho nên chúng chỉ bị trói lại và được cho ngồi tập trung vào một góc ở khu chợ.

Còn ban quản lý chợ thì cũng bị bắt trói hết, tổng cộng là đầy đủ mười tên, ngoài ra còn có bốn mươi lăm tên làm nghiệm vụ canh gác khu chợ cũng bị bắt lại vì có tình nghi là có liên quan đến vụ này.

Bây giờ, sau khi bị bắt và trói lại thì bọn chúng bị đám lính đưa đến khu vực công cộng ở làng, và thế là bọn chúng đột nhiên trở thành những người nổi tiếng, được mọi người biết đến. Khi người dân nghe xong câu chuyện về bọn chúng liền không tự chủ lấy những viên đá vừa mới lụm được dưới đường chọi vào bọn chúng, những tên lính canh thấy vậy thì cũng liền làm ngơ, không quan tâm tới sự việc này, chỉ thỉnh thoảng chặn lại những kẻ quá khích cầm lấy một viên đá lớn định đem đi chọi bọn này này mà thôi.

Thế là sau một hồi bị ném đá thì có một đám lính tiến đến xua đám đông ra hai bên, sau đó thì có một chiếc xe ngựa chạy đến và có một cậu bé xuống xe, sau đó có người nhận ra và nói:

- Đây là thiếu gia Ngô Hắc Hoàn, con trai của bá tước Ngô Cao Đoàn. Cậu bé đó là người đã ra lệnh cho đám lính cho càn quét khu chợ này đấy.

Thế là câu chuyện cứ thế mà lan gần ra hết cả đám đông về việc cậu giải quyết cái đám côn đồ này, khiến cho mọi người ở quanh đây ca ngợi cậu, xem cậu là thần tượng. Thậm chí, có những cô gái muốn nựng má, ôm hôn cậu một cái cho thật đã mới được. Khi nghe thấy những lời này thì cậu liền lầm bầm bằng tiếng Việt:

- Chậc! Mình có phải là búp bê đâu chứ? Sao mà cứ đòi ôm hôn, nựng má này nọ, phiền chết đi được.

Sau khi xuống xe ngựa, Ngô Hắc Hoàn liền đi tới khu xét xử. Hiện tại cậu là trưởng làng, với lại cậu cũng vừa mới dẹp được cái đám côn đồ kia, vì thế cho nên cậu được toàn quyền xét xử bọn chúng.

Đi tới khu xét xử, cậu ngồi lên cái ghế dành cho chủ tọa và ngồi xuống, sau đó thì liền ra lệnh:

- Người đâu, mau đem những tên cầm đầu ra đây!

Ngay lập tức, binh lính đưa những tên cầm đầu ra quỳ trước mặt cậu nhóc chỉ mới tròn mười tuổi. Bị làm nhục như vậy, bọn chúng đều cảm thấy nhục nhã vô cùng, thế nhưng lại không thể làm gì được vì bản thân đã bị trói chặt.

Lúc này, cậu hướng về bọn chúng và nói:

- Các ngươi có biết trong vòng một tháng qua, bản thân các ngươi đã tung hoành ngang dọc như thế nào không?

Một tên nghe vậy thì liền thô lỗ đáp trả:

- Hừ, chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa, có tư cách gì xét xử bọn ta cơ chứ? Tao nghĩ là mày nên về nhà bú sữa mẹ đi cho rồi!

Ngô Hắc Hoàn nghe thấy lời lẽ hướng tới mình như vậy thì đột nhiên có một cục tức trên đầu, dù sao thì như vậy cũng là quá súc phạm người khác đi, với lại với tình cảnh hiện giờ, cậu phải cho mọi người thấy quyền lực tuyệt đối của bản thân trong phiên xét xử này mới được. Thế là cậu gượng cười nói:

- Miệng còn hôi sữa? Xem như phải cho một trận mới được.

Sau đó, cậu nghiêm túc ra lệnh cho những tên lính:

- Người đâu, mau lôi tên này ra rồi đánh vào mông năm chục cái cho ta!

Ngay lập tức tên kia được lôi ra và đặt nằm ra ghế, sau đó thì bị tụt quần lộ ra bờ mông trắng toát và gợi cảm. Điều này khiến cho những người chứng kiến cảm thấy hứng thú vô cùng, vỗ tay hoan hô ủng hộ nhiệt liệt.

Sau đó có một tên lính cầm lấy một cây gậy gỗ to tướng ra và định đánh tên đó, cậu thấy vậy thì kêu tên lính đó lại:

- Khoang đã! Tạm thời chưa đánh.

Điều này khiến cho nhiều người có dấu hỏi trên đầu, nhưng cậu không quan tâm và quay sang Diva nói:

- Diva, chú ra đánh tên đó đi! Nhớ đánh hắn cho thật mạnh vào.

Diva nghe xong thì liền không ngại ngùng mà nhanh chóng đáp:

- Vâng, tôi sẽ làm những gì như thiếu gia nói.

Ngay lập tức lãnh mệnh, Diva liền nhanh chóng đi tới cái tên vừa mới xúc phạm Ngô Hắc Hoàn, sau đó cầm lấy cây gậy từ tên lính khi nãy rồi nói:

- Đây là hình phạt thích đáng cho việc dám xúc phạm thiếu gia nhà ta.

Tên kia nghe thấy vậy thì liền hướng tới Ngô Hắc Hoàn:

- Thiếu gia, cậu tha cho tôi đi! Tôi biết lỗi rồi.

Mặc dù tiếng vang xin thảm thiết như thế, nhưng đáp lại hắn chính là một gương mặt lạnh băng, cậu ra lệnh cho Diva:

- Chú Diva, đánh hắn năm mươi khèo đi!

Diva nghe lệnh xong thì ngay lập tức cầm lấy cây gây đập mạnh vào mông hắn. Mới một khèo đầu tiên thì tên kia đã rú lên một tiếng kêu la thảm thiết thấu tận trời xanh, và cứ thế sau khèo thứ năm mươi, mông của tên kia bị đánh bầm dập, máu me toe toét. Dự rằng tên này sẽ khó mà có một cuộc sống sinh hoạt bình thường trong một tháng tới rồi đây.

Những tên kia thấy vậy thì không dám hó hé một câu nào nữa, tự khắc bọn chúng biết nên làm gì để không bị ăn đòn như cái tên hống hách khi nãy.

Sau đó, cuộc xét xử bắt đầu. Cậu phạt cho bọn chúng lao động khổ sai ở núi đất sét ở gần bờ biển trong khoảng thời gian mười năm. Lí do cậu không phạt tù là vì ở trong đó phải bỏ tiền ra nuôi chúng, hay vì vậy lại bắt bọn chúng lao động khổ sai, vừa bổ sung nhân lực, vừa tạo công ăn việc làm cho bọn chúng, vừa đỡ tốn tiền thuê người, thế là thuận cả ba đường.

....................

Trong lâu đài của vị bá tước đại nhân, Ngô Cao Đoàn nhận được một bức thư gửi từ con trai cưng thì liền mở ra xem thử. Bức thư ban đầu hỏi thăm các thứ, sau đó thì viết về những khó khăn gặp phải và cuối cùng là xin tiền.

Khi nhìn thấy đoạn xin tiền thì hắn liền méo mặt. Đầu tiên là Hắc Hoàn quên viết là số tiền cần thiết là bao nhiêu, thứ hai là dạo này kinh tế khó khăn, tiền thuế thu được lại không cao không cao, với lại với tư duy của người phương Đông, hắn cũng không thể tùy ý tăng thuế, nếu không sẽ làm giảm sút chất lượng cuộc sống của người dân, từ đó dễ dẫn đến bạo loạn nếu có một ngọn lửa châm ngòi.

Lần này thì Ngô Cao Đoàn quyết định tận mắt tới ngôi làng ngụ cư để xem nơi đó như thế nào. Rồi sau đó đưa ra quyết định phù hợp.

Suy nghĩ xong xuôi, hắn liền đứng lên và đi nói với vợ:

- Vợ à, ta đi thăm con trai nào!

Nguyễn Hân nghe vật thì vui vẻ gật đầu nói:

- Vậy ta mau chuẩn bị nào!

Sau đó, Cao Đoàn liền cho người chuẩn bị một chiếc xe ngựa và đưa hai vợ chồng đến ngôi làng ngụ cư.

....................

Sau nửa tiếng đi xe ngựa thì hai vợ chồng cũng đã tới nơi ở của đứa con trai cưng. Nguyễn Hân, mẹ của Ngô Hắc Hoàn khi tới nơi liền ngay lập tức ôm đứa con vào lòng một cách đầy xúc động:

- Hắc Hoàn, con yêu của mẹ. Mẹ nhớ con lắm đấy!

Ngô Hắc Hoàn bị ôm chặt như vậy thì liền cảm thấy ngột thở, liền vùng vẫy để thoát ra khỏi cái ôm nghẹt thở đó, một chút nữa thôi thì cậu đã bị chết ngột mất rồi.

Sau khi thoát ra khỏi người mẹ, cậu liền chào hỏi:

- Mấy ngày nay rồi con chưa gặp mẹ, không biết rằng mẹ...

Cậu chưa kịp nói xong thì đã bị mẹ cậu nhéo má và trách móc:

- Đứa con hư đốn này, sao không về nhà thăm ba mẹ một chút chứ. Con làm cho mẹ lo lắng lắm có biết không?

Sau đó, Nguyễn Hân lại ôm cậu một lần nữa rồi ôm hôn các kiểu, khiến cho cậu ngại ngùng không thôi. Khi mà hình ảnh bản thân từ trước tới nay mà cậu đang gầy công xây dựng, nay đã bị đổ vỡ hết bởi mẹ của cậu.

Sau một hồi thân mật giữa hai mẹ con sau nhiều ngày chưa gặp, mẹ cậu ra lệnh cho cô hầu gái duy nhất tại nơi này:

- Stella à, cháu làm bữa trưa cho cả nhà ăn đi!

Katze Stella nghe xong thì liền đáp lại:

- Vâng, thưa cô chủ. Cháu sẽ làm ngay ạ.

Cô hầu gái liền chạy xuống dưới bếp nấu nướng. Lúc này, Ngô Cao Đoàn gọi cậu lại và hỏi một câu:

- Này Hắc Hoàn, con nói hiện giờ đang thiếu tiền phải không?

Cậu liền ngay lập tức gật đầu xác nhận:

- Vâng, đúng vậy ạ!

Sau đó, hắn hỏi cậu về nguyên do:

- Thế con cho cha biết nguyên nhân tại sao lại thiếu tiền được không?

Nghe đến đây thì cậu liền suy nghĩ một chút, cậu thấy rằng nếu như diễn đạt bằng lời thì sẽ không có hiệu quả mấy, thế là cậu kêu hắn đi vào phòng làm việc. Trong căn phòng, Hắc Hoàn lục lọi đống tài liệu và nói với Cao Đoàn:

- Đây là những cuốn sổ sách liên quan tới việc thu chi trong làng, cha xem thử là biết hiện giờ còn thiếu bao nhiêu.

Ngô Cao Đoàn khi nghe xong thì liền cầm lấy những cuốn sổ chi tiêu đó thì liền cảm thấy hơi choáng bởi sự chằng chịt của những con số. Sau đó thì hắn nhìn thấy một điều khác thường so với thường ngày thì liền cảm thấy thắc mắc rồi hỏi cậu một câu:

- Này Hắc Hoàn, mấy cái phép tính toán này và mấy cái dấu hiệu kì lạ con lấy ở đâu ra vậy?

Cậu nghe thấy vậy thì liền biết đây là những phép tính và các dấu cộng trừ nhân chia từ thế giới cũ. Cho nên không thể cứ thế mà nói toẹt ra được, thế là cậu chỉ còn cách nói dối mà thôi:

- Cái này là do con tự tìm tòi nghĩ ra để dễ dàng tính mấy cái phép tính phức tạp một cách hiệu quả hơn hơn đấy ạ!

Ngô Cao Đoàn nghe vậy thì cũng gật đầu tán thành. Dù sao thì nền toán học ở thế giới này cũng chỉ có những phép tính đơn giản, cho nên khi gặp một bài toán khó thì rất mất thời gian để giải quyết và dễ mắc sai lầm dẫn đến sai số. Nếu như có một phép so sánh thì nền toán học ở thế giới này giống như là tiểu học, còn ở Trái Đất là đại học vậy.

Sau một hồi hứng thú với loại toán học kì lạ này thì Ngô Cao Đoàn lại tiếp tục lật sổ nữa thì thấy tới đoạn kế hoạch nông nghiệp vườn ao chuồng có quy mô lớn nhất trong lãnh thổ mà vị bá tước này quản lí thì liền hỏi cậu:

- Hắc Hoàn, con nói thiếu tiền là do đổ vào đây đầu tư phải không?

Cậu nghe xong thì liền gật đầu xác nhận:

- Đúng vậy, cái này là do con có hơi tham quá..., cho nên... mới dẫn tới tình trạng thiếu tiền như vậy.

Ngô Cao Đoàn thấy đứa con trai bé nhỏ của mình ấp úng như vậy thì không nhịn nổi liền cười một trận cho thật đã và buông lời dạy bảo:

- Mặc dù lần này con có hơi non nớt khi mà lập một kế hoạch có quy mô lớn như vậy. Nhưng dù sao thì mục đích của kế hoạch này cũng không tệ. Thứ nhất là giải quyết được việc làm, họ sẽ có đủ ăn đủ mặc, không cần lo lắng vì chuyện không có việc làm, khiến cho họ không vì đói quá hóa liều mà trở thành trộm cướp. Thứ hai là giúp cho vùng đất của chúng ta phần nào tự chủ được nguồn cung lương thực - thực phẩm, không phụ thuộc vào bên ngoài, không cần phải lo lắng về việc giá cả lên xuống thất thường.

Sau đó, hắn thở dài và lắc đầu nói:

- Thế nhưng, con biết đấy, kế hoạch này tốn nhiều tiền và nhân lực quá. Chỉ những người có chức vụ và nguồn lực từ hầu tước trở lên mới có thể làm nổi . Còn cha đây thì nếu giúp thì cũng chỉ nhiều lắm là được năm phần, còn năm phần còn lại thì tùy con giải quyết như thế nào.

Cậu nghe vậy thì cũng gật đầu tân thành, dù sao thì lời nói từ người có kinh nghiệm cuộc sống sẽ tốt hơn. Thế nhưng, về kế hoạch nông nghiệp vườn ao chuồng hắn nói chỉ có thể giúp được một nửa, mặc dù như vậy thì cũng tốt hơn là không nhận được một đồng nào cả.

Khi cả hai còn đang mải mê tranh luận thì Stella bước vào phòng và nói:

- Thưa ông chủ và thiếu gia, mời hai người dùng bữa ạ!

Nghe xong lời mời của Katze Stella, cả hai cha con đều cùng xuống phòng ăn để dùng bữa trưa. Bữa ăn hôm nay được chuẩn bị thịnh soạn hơn hằng ngày vì hôm nay có sự sum vầy của cả gia đình bá tước.

Trong bữa ăn này, mẹ cậu mới để ý kĩ tới con mình thì liền lo lắng hỏi:

- Này Hắc Hoàn, dạo này con có ăn uống đầy đủ không đấy? Sao mà mẹ thấy con trông gầy gò hơn lúc trước vậy?

Cậu nghe vậy liền lắc đầu và nói:

- Thật ra là con vẫn ăn uống đầy đủ. Thế nhưng dạo gần đây con có nhiều việc phải làm cùng một lúc, vì thế cho nên mới trông gầy gò như vậy.

Hắc Hoàn nói xong thì cậu vẫn còn thấy một vẻ lo lắng trên khuôn mặt thì liền thẳng định một câu cho mẹ cậu an tâm:

- Mẹ cứ yên tâm, ngày nào con cũng tập luyện với chú Diva, cho nên lúc nào con cũng cảm thấy khỏe mạnh hết.

Thấy trên mặt của Nguyễn Hân có nét yên tâm, cậu cũng thấy thở phào cho người mẹ thứ hai của mình. Một lát sau, Ngô Cao Đoàn hỏi cậu:

- Này Hắc Hoàn, con có tính lên thủ đô học không?

Khi nghe câu hỏi này, cậu liền phân vân:

- Thật ra là con vẫn chưa nghĩ tới. Thế nhưng, nếu bây giờ con đi thì sẽ để lại một đống công việc, không có ai quan tâm.

Ngô Cao Đoàn nghe vậy thì cũng gật đầu tán thành:

- Mặc dù vậy, con vẫn phải đi. Nếu không thì sẽ không được ban tước vị để kế thừa gia tộc đâu đấy.

Hắc Hoàn nghe xong thì cũng gật gù thừa nhận. Theo luật lệ của vương quốc Schweinsteiger, nếu như muốn được phong tước từ chức vụ hiệp sĩ trở lên thì bắt buộc phải học tập tại trường hoàng gia. Bắt đầu từ năm mười một tuổi đến hai mươi tuổi. Tức là phải mất khoảng chín năm học tập, một khoảng thời gian cũng khá dài.

Lúc này, cậu hỏi Cao Đoàn về khoảng thời gian còn lại của mình:

- Thế chừng nào con phải đi học ở thủ đô?

Ngô Cao Đoàn liền lập tức đáp lại:

- Khoảng sáu tháng nữa là con sẽ được nhập học đấy!

Cậu nghe xong thì liền suy ra:

- Vậy tức là vào tháng một năm sau.

....................

Bạn đang đọc Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới. Được sáng tác bởi Luuhphat.

(Ngày hoàn thành: Thứ năm, ngày 12/8/2021.)

....................

Mục lục: "Cuộc Cách Mạng Tại Dị Giới."

- Tập 1: Sự Khởi Đầu.

Từ chương 1 đến chương 12.

- Tập 2: Xây Dựng Làng Ngụ Cư.

Chương 13: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Một).

Chương 14: Mô Hình Vườn Ao Chuồng (Phần Hai).

Chương 15: Giá Cá Biển Lạm Phát Và Xây Dựng Đường Xá, Đào Mương Tại Khu Đất Nông Nghiệp Mới Khai Khoang Nằm Ở Phía Đông Của Ngôi Làng Ngụ Cư.

Chương 16: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Biảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Một).

Chương 17: Đánh Nhau Ở Chợ Và Giải Quyết Băng Nhóm Bảo Kê, Bắt Giữ Nhóm Côn Đồ Lưu Manh Lộng Hành Ngang Ngược, Ức Hiếp Dân Lành Ở Làng Ngụ Cư (Phần Hai).

Chương 18: Xét Xử Tội Trạng, Vị Bá Tước Đại Nhân Ngô Cao Đoàn Đến Tham Quan Ngôi Làng Và Thăm Con Trai Cưng.