Chương 5: Chương 5

Niên Nhược Nhược thoải mái, từ từ tỉnh lại trên chiếc giường xa lạ, mặt có chút ngây ngốc, có chút mơ hồ không rõ mình đang đâu.

Nghiêng đầu một chút, nhìn vị trí bên cạnh đã không còn ai, chỉ có cái gối bị lõm xuống cho thấy ngày hôm qua không phải một giấc mộng. Cô chán nản, chùm chăn lên đầu, thật mệt mỏi.

Chỉ chốc lát sau, má Quế đến gõ cửa gọi cô dậy.

“Nhược Nhược…… A, không đúng, phải gọi là Nhược Nhược tiểu thư.” Má Quế vẻ mặt tươi cười nói: “Vài năm nữa khi kết hôn với Nhị thiếu gia, đến lúc đó sẽ là Nhị thiếu phu nhân.”

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Niên Nhược Nhược nhăn nhó khổ sở: “Má Quế, đừng nói như vậy, cháu thật sự rất khó chịu…”

“Khó chịu cái gì? Cô bé ngốc này, Nhị thiếu gia tuy rằng hơi yếu đuối, nhưng tính tình rất tốt, ta ở Quan gia nhiều năm như vậy, cho tới bây giờ chưa từng nghe thấy thiếu gia nói một câu nào nặng lời, tương lai nhất định cũng sẽ đối tốt với cháu.”

Niên Nhược Nhược không nói lời nào, mũi hơi cay cay, có vẻ muốn khóc.

“Cháu nha, chỉ cần ngoan ngoãn, Quan gia sẽ không bạc đãi cháu. Hôm qua lão gia còn nói, từ hôm nay trở đi cháu sẽ cùng các thiếu và tiểu thư ăn cơm ở bàn lớn.”

Nghe má Quế nói, Niên Nhược Nhược thật sự thấy đủ loại tư vị trong lòng. Rửa mặt chải đầu, mặc đồng phục đã được ủi ngay ngắn chỉnh tề xong, cô liền xách cặp sách xuống lầu ăn bữa sáng.

Nhị lão gia và Nhị phu nhân còn chưa xuống lầu, ba vị thiếu gia chi thứ hai cũng thường xuyên không dùng bữa sáng ở nhà. Lúc này trên bàn cơm chỉ có hai người là vợ của Quan Chi Phương, Vu Linh Luân và Quan Chi Quất ở nhà.

Vu Linh Luân chính là trưởng nữ đáng yêu của nghị sĩ Cho, trong nhà cũng là vượng tộc, gả đến Quan gia thật nhiều năm, đáng tiếc đến giờ vẫn chưa có con, cũng không biết rốt cuộc là vấn đề ở Quan Chi Phương hay vấn đề ở cô ấy. Tóm lại vài năm nay, mối quan hệ của hai vợ chồng này càng ngày càng căng thẳng. Vợ chồng không hòa hợp, đã không phải là chuyện gì đặc biệt.

Vu Linh Luân vừa từ từ ăn cháo, vừa lấy ánh mắt kỳ quái chăm chú nhìn Niên Nhược Nhược đang cúi đầu uống sữa tươi một lúc lâu, đột nhiên thấp giọng nói: “Nhược Nhược, đêm qua, em kêu thật lớn, biết là lúc đó vợ chồng tình thú, nhưng cũng phải kiềm chế một chút, lúc đấy cũng muộn rồi…”

Nghe vậy, Niên Nhược Nhược thiếu chút nữa phun ra ngụm sữa trong miệng.

Gì vậy? Tối hôm qua, cô kêu giống như thấy quỷ, không phải vì Quan Chi Nghiên đột nhiên dọa cô sao, cái gì mà vợ chồng tình thú! Hơn nữa, không phải trong phòng cách âm rất tốt sao? Lầu ba cũng nghe được?

“Không biết xấu hổ!” Quan Chi Quất cũng một thân đồng phục trung học, thừa dịp trên bàn không có người lớn, vẻ mặt khinh miệt chen vào nói: “Niên Nhược Nhược, nhất định là cô câu dẫn Nhị ca tôi, bằng không như cô mà cũng muốn làm chị dâu tôi? Cô đương nhiên là không xứng!”

Hôm qua, Quan Chi Quất là người cuối cùng biết được tin tức, Niên Nhược Nhược đột nhiên thành Nhị tẩu tương lai của mình, cô giận thiếu chút nữa sùi bọt mép. Đợi tỉnh táo lại thì thay đổi ý nghĩ, như vậy, Niên Nhược Nhược sẽ không cơ hội đi câu dẫn Vũ Phong. Thôi quên đi, có thể bảo vệ được sự trong sạch của anh Vũ Phong, đành phải hy sinh Nhị ca một chút.

“Tôi cho cô biết, cô đừng mơ tưởng được nghe tôi gọi là chị dâu!” Quan Chi Quất lời nói lạnh nhạt mà châm chọc: “Tương lai Nhị ca tôi nhất định sẽ lại chọn một phụ nữ tốt hơn làm vợ, đến lúc đó cô sẽ thành hạ đường phụ, thật đáng thương nha, ha ha……”

“Hạ đường phụ” Ba chữ này vô hình chung đã kích thích Vu Linh Luân. Sắc mặt cô biến đổi liên tục, lại không muốn đắc tội với em chồng, nên bỏ lại đồ ăn sáng đã ăn được một nửa, buồn phiền mà đứng dậy đi lên lầu.

Niên Nhược Nhược vẫn cúi đầu tiếp tục uống ly sữa của mình. Quan Chi Quất nói cái gì, cô một chữ cũng không có ý định phản bác. Cô nghĩ rằng nếu tương lai thật sự giống như Quan Chi Quất nói, cô thật sự rất muốn a di đà Phật, cảm tạ trời đất!

Quan Chi Quất thường tùy hứng làm bậy, mặc kệ có xúc phạm tới người khác hay không. Cô vẫn còn đang cười, giây kế tiếp, tiếng cười càn rỡ kia đột nhiên ngưng lại, giống như bị đồ ăn mắc lại trong cổ họng. Không khí xung quanh không khỏi giảm xuống vài độ, ẩn ẩn sự hoảng sợ, hoang mang.

“Chi Quất, chuyện của anh không cần em phải quan tâm.” Phía sau Niên Nhược Nhược đột nhiên truyền đến một thanh âm quen thuộc. Thanh âm ấy nghe không cảm thấy được tình cảm cho lắm, nhấp nhô lên xuống, cô quay lại mới biết rằng Quan Chi Nghiên đã đến.

Thật kì quái, sao hắn lại xuất hiện ở đây trong khi không bao giờ ăn sáng ở nhà. Hai tay Niên Nhược Nhược cầm ly sữa, kinh ngạc quay đầu, nhìn thấy người đàn ông mặc trang phục thể thao màu đen, trên cổ còn quàng khăn lông màu trắng, hiển nhiên là mới chạy bộ về.

“Ăn nhanh chút, ăn xong tôi đưa cô đến trường.” Hắn bỏ lại một câu rồi đi lên phòng.

Gương mặt Quan Chi Quất ngượng ngùng, tức giận, cứng ngắc ngồi tại chỗ. Ánh mắt mạnh mẽ liếc mắt nhìn Niên Nhược Nhược, nhất định đem món nợ này tính cho Niên Nhược Nhược.

Nói đến cũng kỳ quái, Nhị ca thoạt nhìn chính là người rất dễ bị ức hiếp, nhưng Quan Chi Quất từ nhỏ đến lớn, chỉ sợ duy nhất người lớn hơn mình tám tuổi là Nhị ca này.

Kỳ thực Nhị ca là do bố cô ngoại tình ở bên ngoài sinh ra, hai tuổi được đưa về Quan gia. Lão nhân thường nói từ nhỏ đến lớn, so với Đại ca Quan Chi Phương hay tư lợi, Tam ca Quan Chi Khẩu hay kích động làm bậy, Nhị ca là người hiền lành. Thật là người tốt.

Khi hắn còn bé, luôn làm cho người lớn yên tâm, việc học cũng rất xuất sắc, rất nổi tiếng trong những người cùng tuổi ở Quan gia.

Nhưng vào một mùa đông nhiều năm trước, cô nửa đêm khát nước, lấy ly tới phòng khách rót nước uống. Khi đi ngang qua thư phòng, cửa chưa hoàn toàn đóng lại, trong lúc vô tình cô nghe được cha mẹ ở bên trong đang tranh luận, nói về một người phụ nữ bị bệnh nặng. Cô nghe cái hiểu cái không, rất lâu sau mới hiểu được, hóa Nhị ca không phải do mẹ cô sinh ra, khó trách cô tổng cảm thấy mẹ rất lạnh nhạt với Nhị ca, lạnh nhạt đến mức làm Nhị ca cô không hề tồn tại.

Không biết có phải là do cô hay suy nghĩ hay không, năm Nhị ca mười sáu tuổi đột nhiên chuyển trường đi nước ngoài học. Sáu năm sau trở về, cô cảm thấy hắn đã thay đổi, nhưng thay đổi chỗ nào? Cô lại không nói ra được.

Hắn không làm nũng trước mặt người lớn như trước, ra vẻ thông minh, chỉ yên lặng làm việc của mình, không gây bất cứ phiền phức gì cho người khác. Nhưng đồng thời hắn cũng càng ngày càng trầm tĩnh, không biết là cố ý thu lại sự sắc sảo, tài năng, hay là thật sự lực bất tòng tâm. Cũng không còn tham dự thi đấu và tranh đoạt tình cảm giữa các anh em cùng tuổi, cuối cùng không còn được người lớn chú ý đến nữa.

Hắn thích ứng với mọi tình cảnh, nước lên thì xây cầu, cũng hiểu được không cần cưỡng cầu. Cho dù bạn gái trước kết hôn cùng anh họ Chi Hà, hắn cũng chỉ là cười trừ, còn kính rượu chúc mừng cô dâu chú rể ở tiệc cưới.

Việc đính hôn với Niên Nhược Nhược xuất thân nông thôn, xem như qua nhiều năm như vậy, Nhị ca cũng làm được một việc khiến người khác chú ý tới!

Quan Chi Quất trừng mắt nhìn vẻ mặt bình tĩnh ăn bánh mì Niên Nhược Nhược, nghĩ mà tức giận, nha đầu chết tiệt này có gì tốt? Không phải ỷ vào vài phần nhan sắc sao? Nhưng Nhị ca mình thanh âm quả dục như thế chẳng lẽ lại bị tình dục làm cho mù quáng sao?

Đương nhiên là không phải! Cho nên chắc chắn là Niên Nhược Nhược kia dụ dỗ câu dẫn thần trí Nhị ca! Cô khẽ cắn răng, âm thầm nghĩ nhất định phải đem bộ mặt thật của con hồ ly tinh kia cho mọi người thấy. Mà Nhị ca cô sớm muộn cũng sẽ lại tỉnh táo, sẽ thấy rõ bộ mặt thật của nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng một cước đá nó ra khỏi cửa!

Bị Quan Chi Quất ra sức thổi phồng, Niên Nhược Nhược ở Quan gia có thể nói là “tiếng xấu đồn xa”, đồng thời cũng nghe được nhiều lời đồn đãi, chuyện vô căn cứ ở Quan gia thật lợi hại.

“Vậy nha đầu không tim không phổi kia, thật sự là hồ ly tinh?”

“Đúng mà, Quan gia nuôi nấng nó, mà nó lại dám câu dẫn thiếu gia.”

“Theo tôi, nha đầu kia thực thủ đoạn, câu dẫn Nghiên thiếu gia tính tình yếu đuối, nếu đổi lại là Đường thiếu gia, xem nó chết như nào!”

Sức mạnh của dư luận thật lớn! Miệng lưỡi thiên hạ thật cay độc, Niên Nhược Nhược ở Quan gia hoàn toàn trở thành mục tiêu cho người ta chỉ trích.

Thế nhưng những lời ra tiếng vào không được giải thích rõ ràng càng làm cho sự việc rối lên, lại đánh đồng với việc Quan Chi Nghiên đối xử với cô? Thiếu nữ có nỗi khổ khó nói từ từ thở dài, bất quá coi đó là gió thoảng qua tai mà thôi.

Một năm sau, Quan gia.

Bên trong phòng, ánh đèn ấm áp, thảm thật dày, một thiếu nữ mặc một bộ đồ ngủ màu lam dài, đai áo đã nới lỏng, đang quỳ gối giữa hai chân người đàn ông cao lớn, dùng cái miệng nhỏ nhắn để lấy lòng hắn.

Rõ ràng là thời tiết đầu đông, máy sưởi còn chưa bật, trên trán cô đã lấm tấm mồ hôi, hàng mi xinh đẹp đang nhắm lại, thật dài giống như cánh bướm đang che lại đôi mắt đẹp. Đôi môi như anh đào đang mở ra, vươn chiếc lưỡi thơm tho như con chim nhỏ, nhẹ nhàng liếm vật đàn ông đang sưng tấy.

Quan Chi Nghiên một thân áo ngủ bằng nhung tơ, rộng rãi thoải mái, cánh tay nửa chống trên giường, hai mắt nhắm chặt, trong lòng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, đang đắm chìm trong khoái cảm mất hồn.

Hắn cũng không gấp “ăn” con cá nhỏ này, mà chỉ chậm rãi hưởng thụ từng bộ phận của thân thể cô. Bàn tay nhỏ bé mềm mại, cái miệng đỏ bừng, bộ ngực no đủ, hai chân trắng mịn như tơ… Da thịt cô mềm mại, thân hình mỗi tấc đều lung linh, đều có thể khiến cho hắn có những cảm giác khôn cùng.

Hắn rất kiên nhẫn dạy dỗ cô, như thế nào mới có thể làm cho bản thân thoải mái hơn.

Vốn là Niên Nhược Nhược có chết cũng không chịu làm việc này, nhưng mà đóng cửa lại, cô làm sao có thể là đối thủ của hắn?

Cô giống như một con bướm con mới phá kén chui ra, chưa thấy rõ màu sắc của rừng hoa, đã bị vướng vào mạng nhện thâm hiểm, không thể giãy dụa, không thể chạy trốn.

Phản kháng yếu ớt của cô ban đầu không làm cho Quan Chi Nghiên giận dữ, mà chỉ trói cô trên giường, trong một đêm, lấy tay, lấy miệng, lấy thân thể khiêu khích, trêu chọc, đùa bỡn cô…… Cho đến khi cô thút thít, cầu xin tha thứ.

Kinh nghiệm kia thật sự đáng sợ! Hắn không có tiến vào thân thể của cô cũng khiến cô giống như đã chết một hồi, dường như từ trong địa ngục nóng nảy và trống rỗng bay lên thiên đường hạnh phúc khó tin. Sau đó, lại tùy ý ném cô từ thiên đường rơi cực nhanh xuống địa ngục……

Những cảm xúc xa lạ, kinh thiên động địa cao trào kéo dài không dứt,tim đập rộn lên, thân thể không tự chủ được run rẩy, mỗi tiếng rên rỉ dịu dàng kia không thể tin là xuất phát từ trong miệng mình, làm người ta mặt đỏ tới mang tai.

Mỗi khi nhớ lại việc trải qua mọi thứ ngày đó, cô liền không nhịn được run bắn lên. Hắn nói một chút cũng không sai, hắn có là biện pháp làm cho cô phải thỏa hiệp. Cô sợ, vô cùng sợ, ngoại trừ khóc thút thít đáp ứng mỗi yêu cầu của hắn ra thì không còn cách nào khác.

Cô tình nguyện lấy lòng hắn, cũng không muốn lại giẫm lên vết xe đổ của bản thân, bị hắn trừng phạt.

Cho tới bây giờ, tuy rằng cô vẫn là xử nữ, nhưng nói theo phương diện kỹ thuật, cô đã bị hắn cắn ngay mảnh vụn cũng không còn.

Đầu lưỡi linh hoạt, gắng gượng mà thuận theo dục vọng của người đàn ông. Đôi môi anh đào tận lực mở ra, ngậm thật sâu lấy vật cứng rắn của hắn. Nhưng miệng cô quá nhỏ, mà của hắn lại quá lớn, chỉ có thể ngậm lấy đỉnh, tinh tế liếm mút. Cô nghe được hô hấp dồn dập của người đàn ông phía trước, tâm trạng bất an nay mới thấy tốt hơn.