Editor: An Dĩnh Hy
Nam Cung Tuyệt xuống xe, đôi mắt lạnh lẽo lướt qua tất cả những người có mặt ở đây, sau đó ánh mắt dừng lại trên người Phong Thiển Tịch.
Thiển Tịch cũng nghi hoặc nhìn anh, người này rốt cuộc là vừa trở về? Hay là vẫn luôn ở đây?
Anh đến gần Phong Thiển Tịch, dùng bàn tay to lớn của mình vòng qua eo cô, bàn tay thuận thế sờ soạng túi áo túi quần của cô một chút, mày kiếm nhăn lại: “Cô hoàn toàn không có bật lửa?”
“Không có thì thế nào?” Thiển Tịch giãy giụa từ trong ngực của anh ra.
“Không có mà cô lại dám cùng tên kia ngoan cố như vậy? Trên người đều là xăng, cũng không sợ chết?”
“Không phải bây giờ tôi vẫn rất ổn sao? Sợ cái gì? Trên người toàn là xăng, tôi muốn đi thay quần áo.” Thiển Tịch nói xong, xoay người trở vào biệt thự.
Một nhóm hầu gái dùng ánh mắt kinh ngạc cùng cảm thán, nhìn vị thiếu phu nhân này, trong lúc nhất thời cũng không biết nên cảm thán như thế nào, không có bật lửa, lại có khí thế ép người đến vậy, đó là loại khí chất từ tâm mà ra.
Mắt lam nhìn theo bóng dáng của cô, người phụ nữ này, lá gan thật lớn, tính cách thật khiến cho người ta phải lau mắt mà nhìn, nếu cô ấy không có phóng túng bất kham như thế, nếu cô ấy không phải là con gái của người kia..... Có lẽ..... Có lẽ........
“Nam Cung Tuyệt.” Vương Kha Nhi đi tới bộ dạng đáng thương vô cùng.
Giọng nói của Vương Kha Nhi cắt ngang dòng suy nghĩ của Nam Cung Tuyệt, anh đưa mắt nhìn thoáng qua Vương Kha Nhi, cũng không nói thêm gì, chỉ là lướt nhìn qua hầu gái: “Những người vừa rồi la hét, tránh né, từ hôm nay trở đi, có thể cút. Nơi này, không cần người vô dụng.”
“Thiếu gia......” Một nữa hầu gái quỳ xuống.
“Cút.” Anh lạnh băng nói, sau đó đi vào cửa.
Mà Vương Kha Nhi thật cẩn thận đi theo phía sau anh, Nam Cung Tuyệt chỉ kêu hầu gái cút đi mà thôi, hình như không có liên quan tới cô ta, dù sao anh cũng không có nói với cô ta câu nào.
Phong Thiển Tịch tắm rửa xong, vội vàng muốn ra ngoài.
“Đã là chạng vạng rồi, cô muốn đi đâu?” Khi cô đi ngang qua phòng khách, bị Nam Cung Tuyệt làm cho dừng chân.
“Đương nhiên là đi xử lý việc kia rồi, thời gian ba ngày anh cho tôi cũng tới rồi, vì đôi mắt của mình, tôi cũng phải làm chút chuyện cho nó chứ. Yên tâm....... Tôi không có uất ức đến mức ôm đồ bỏ trốn.” Nếu như cô không tìm được chứng cứ, cô vẫn có thể chịu uất ức một chút, cuốn gói bỏ trốn. Tóm lại, núi xanh vẫn còn không lo không có củi đốt.
Nam Cung Tuyệt chỉ cười lạnh một cái.
Thiển Tịch bước nhanh chân vội vã chạy ra ngoài......
“Tiểu Ngôn, để mày đợi lâu rồi, tại có chút chuyện, cho nên tới hơi trễ.” Phong Thiển Tịch nói.
“Không có gì, Vương Kha Nhi đâu? Sao mày không đưa nó theo tới đây?” Cố Tiểu Ngôn phẫn nộ nói.
“Được rồi, chúng ta vẫn còn chuyện phải làm.”
“Tao thật không nghĩ tới nó sẽ làm ra loại chuyện này, Tịch Tịch, nếu không phải chính miệng mày nói, có đánh chết tao cũng không tin, Kha Nhi....Kha Nhi.... Tao muốn đánh nó, đánh chết nó. Trước kia mày đối xử với nó tốt như vậy, mà nó lại làm như thế!” Cố Tiểu Ngôn bênh vực kẻ yếu nói, bởi vì nhà Vương Kha Nhi tương đối khó khăn, Tịch Tịch đối với Kha Nhi tốt đến không từ nào để nói.
“Tao đã nghĩ thông suốt rồi, mày cũng nên nghĩ thoáng một chút. Đi thôi, muộn là không kịp nữa đâu, tao thật sự không muốn mình sẽ không có đôi mắt.” Phong Thiển Tịch thản nhiên nói, khóe miệng cũng gợi vẻ tươi cười, là vì cô không muốn làm cho Tiểu Ngôn cũng thương tâm khổ sở. Quên đi một đoạn tình nghĩa, thật sự rất thống khổ, nhưng mà cô lại không thể không quên.
Thời gian từng phút qua đi.
Chớp mắt đã một ngày, trời tối rồi lại sáng. Cả buổi tối Phong Thiển Tịch cũng không có trở về. Trong nhà Nam Cung, đám hầu hôm qua vừa mới đi, hôm nay đã tới một đám hầu gái mới.
Sáng sớm, Nam Cung Tuyệt cùng Vương Kha Nhi đã dùng xong bữa sáng.
“Nam Cung Tuyệt à, em nghe nói, sập tối hôm qua Thiển Tịch đã đi ra ngoài, tới giờ vẫn chưa trở về đâu. Cậu ấy ban đêm không về nhà ngủ có tốt không?” Vương Kha Nhi vô tội hỏi, đôi mắt liên tục chớp chớp.
“Cô cho rằng tốt sao?”
“Không tốt, đương nhiên là không tốt. Nói như thế nào thì cậu ấy vẫn là vợ của anh nha.”
“Hai người tình nghĩa nhiều năm như vậy, cô hẳn là biết buổi tối cô ấy đi chỗ nào?” Nam Cung Tuyệt lãnh đạm nói, trong mắt mang theo ít trêu ghẹo, lời này, giống như một câu nói đùa.
“Ừ.... Ngày hôm qua lúc anh không ở nhà, buổi chiều, hình như em nghe được cậu ấy nói chuyện cùng ai đó, trong lời nói rất mờ ám, có vẻ là một tên đàn ông. Còn có hẹn buổi tối với nhau gì gì đó. Em nghe không rõ lắm, cũng không có chú ý tới.” Vương Kha Nhi nói.
“Không chú ý còn nói bậy? Không sợ sẽ bị cắt đầu lưỡi sao?” Âm thanh sắc bén từ ngoài cửa truyền đến, Phong Thiển Tịch đứng ở cửa, tóc tai cùng quần áo có chút hỗn độn, quầng thâm mắt cũng to ra một ít.
Nam Cung Tuyệt nhìn qua, Vương Kha Nhi cũng vậy.
“Thiển Tịch? Cậu, đã trở về? Tôi không có nói bậy nha, cậu chính là cùng gã đàn ông nói chuyện điện thoại một cách mờ ám.” Vương Kha Nhi cố chấp nói.
“Tôi có gọi điện thoại mờ ám với ai hay không, không quan trọng, quan trọng là tôi đem theo một người thú vị đến đây.” Thiển Tịch cười, ánh mắt nhìn lướt qua Vương Kha Nhi, dừng lại trên gương mặt băng lãnh của Nam Cung Tuyệt.
Mắt lam lạnh lùng nhìn Phong Thiển Tịch, không có lộ ra bất cứ biểu cảm nào.
Thiển Tịch nhường một bước, từ ngoài cửa một tên đàn ông đi vào, dáng người cao gầy, người này chính là người đàn ông ngày đó ở trong bữa tiệc đùa giỡn với cô.
“Kha Nhi, cô không thể không quen biết anh ta chứ?” Thiển Tịch nhàn nhạt nói.
Vương Kha Nhi sửng sốt, lập tức lắc đầu: “Không, không quen biết, tôi không quen biết!”
“Không quen biết, ông anh này, anh có biết Vương tiểu thư đây không?”
“Quen, có quen...... Chính là cô ta cho tôi tiền, khiến tôi đùa giỡn với chị nhà đây, hơn nữa còn giả vờ bị bắt cóc sau đó gọi điện thoại cho chị tới cứu, cũng là cô ta cố ý kêu mấy anh em trong nhóm đánh. Là vì muốn chị đến cái buổi party kia.” Tên kia run rẩy nói, rõ ràng sớm đã bị tẩn cho một trận ra trò.
“Không, cô ta nói dối, Nam Cung Tuyệt, anh không được tin những lời nói của cô ta, là cô ta không tìm được chứng cứ, muốn đem tội danh đổ hết lên người em. Em không có, không có!!” Vương Kha Nhi chột dạ hô to, bò tới trên người Nam Cung Tuyệt, khóc lóc vô cùng đáng thương.
Nam Cung Tuyệt cũng không có đẩy Vương Kha Nhi ra, chỉ là lần thứ hai nhìn về phía Phong Thiển Tịch.
Thiển Tịch chậm rãi móc ra một tờ danh sách: “Cái này là nhật kí điện thoại cùng thời gian trò chuyện của tôi, mấy cái phía trước đều là do cô ta gọi đến, thời gian không giống nhau. Nam Cung Tuyệt anh có thể hỏi người hầu trong nhà, có phải vào khoảng thời gian đó, tôi vội vàng ra ngoài hay không.”
“Giả! Giả! Cái này căn bản không phải chứng cứ!” Vương Kha Nhi kêu to lên.
Lúc này, gã đàn ông phía sau lưng Thiển Tịch dạ thưa mà nói: “Mấy anh em chúng tôi làm việc cho người ta, có thói quen ghi âm lại, cho nên..........”
Tên kia lấy ra một cái máy ghi âm.
Máy ghi âm bắt đầu phát ‘
yên tâm, tôi chỉ muốn các anh trêu đùa Phong Thiển Tịch mà thôi, sẽ không có gì quá đáng. Chỉ cần ôm một cái, hôn môi, nếu các anh còn muốn làm gì, thì tùy"
‘Cô có thể trả bao nhiêu tiền"
‘không ít cho các anh"
Đoạn ghi âm vang lên.
“Tắt đi. Anh có thể đi rồi.” Thiển Tịch bình thản nói.
Tên kia tắt máy ghi âm, vâng vâng dạ dạ xoay người rời đi.
“Không......... Đoạn ghi âm này là do máy tính làm, Nam Cung Tuyệt, anh phải tin tưởng em, sao em có thể làm ra loại chuyện này? Em không hại Thiển Tịch, hơn nữa là em thật tình yêu anh.” Vương Kha Nhi lôi kéo ống tay áo của Nam Cung Tuyệt, cả người đều nằm liệt trong ngực anh.