Dịch giả: Nguyên Dũng
…
29/11/2018, 3:18 sáng.
Một bức thư tuyệt mệnh online đã xuất hiện trên trang chủ Weibo của họa sĩ truyện tranh nổi tiếng “Tiểu Vũ Mao”.
3:21 sáng.
Sở cảnh sát đường Tân Giang, thành phố Giang Châu đã nhận được cuộc gọi đầu tiên đến cảnh sát.
4:46 sáng.
Thông tin “Họa sĩ truyện tranh Tiểu Vũ Mao tự tử”, đã “bùng nổ” phóng trên đầu danh sách tìm kiếm nóng trên Weibo.
...
Đại đội Cảnh sát Hình sự của thành phố Giang Châu đêm nay hiếm khi yên tĩnh đến vậy.
Vụ án giấu xác trong cốp xe taxi chấn động cả thành phố đã được phá án thành công, tầng 12 vốn sáng rực đèn gần một tháng giờ chỉ còn lác đác vài ngọn đèn.
Văn phòng 1209.
Ánh đèn bàn màu vàng nhạt soi rõ những dòng chữ trên tập tài liệu màu vàng đang mở ra trên bàn, người cầm tập tài liệu ẩn hiện bên ngoài ánh sáng của đèn bàn, đường nét mơ hồ tan vào bóng tối.
Khói từ điếu thuốc được kẹp giữa hai ngón tay của người đàn ông lặng lẽ cháy, thi thoảng lại lập lòe ánh sáng đỏ của lửa, chập chờn lúc tắt lúc hiện, giống như đôi mắt của một con thú hung dữ trong bóng tối.
Mười hai năm đã trôi qua kể từ ngày có vụ án “4.21” và đến nay vẫn chưa được giải quyết.
Nạn nhân Châu Gia Quang, khi đó là đội trưởng đại đội Nam Loan của đội Cảnh sát Hình sự Giang Châu, bị moi sạch nội tạng, phủ sơn đỏ khắp người và bị đóng đinh vào tường của một bệnh viện tâm thần bỏ hoang bằng ba chốt gỗ. Cái chết của nạn nhân phải nói là vô cùng bi thảm.
Vụ án này đã gây chấn động cả nước, đội đặc nhiệm đã điều tra hàng nghìn vụ án mà Châu Gia Quang phụ trách kể từ khi anh gia nhập lực lượng cảnh sát, điều tra hàng chục nghìn người.
Nhưng ba năm sau, lực lượng đặc nhiệm đã bị giải tán và kẻ giết người vẫn còn ung dung ngoài vòng pháp luật.
Mặc dù vụ án “4.21” năm nào cũng xuất hiện trong công việc và là một trong những nhiệm vụ khó khăn cần phải giải quyết, nhưng trong thâm tâm rất nhiều người đều biết rằng thời gian càng trôi qua lâu thì khả năng tìm ra chân tướng càng thấp, và khả năng bắt được thủ phạm thực sự lại càng ít đi.
Nhưng Lâm Triệt không bao giờ bỏ cuộc.
Ở góc bàn, có một bức ảnh chụp chung từ vài năm trước.
Trong ảnh, một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát màu xanh ô liu đang bế một cậu bé. Cậu bé mím môi chào trước ống kính khiến người đàn ông phải ngước lên cười, trên tấm biển gỗ phía sau hai người họ có viết bằng sơn đen “Cục Công an Giang Châu”.
Nhưng khuôn mặt tươi cười đó lại xuất hiện ở trang tiếp theo của hồ sơ vụ án, nằm trên tấm ván kho lạnh, phủ đầy sương muối.
Châu Gia Quang là chú của Lâm Triệt.
Ý định ban đầu của Lâm Triệt khi trở thành cảnh sát là giải quyết vụ án “4.21” nhức nhối năm xưa, bắt kẻ giết người về chịu tội và để chú của anh được yên nghỉ.
Trong văn phòng của Lâm Triệt có một chiếc tủ, chất đầy các loại tài liệu về vụ án “4.21” do chính anh thu thập và tổng hợp được trong nhiều năm, chỉ riêng cuốn sổ tay đã có hơn 20 cuốn.
Mỗi khi giải quyết được một vụ án mới trong tay, Lâm Triệt đều sẽ lật giở tài liệu của vụ án “4.21” ra, cố gắng tìm ra những ý tưởng mới và điểm đột phá từ những câu chữ mà anh đã ghi nhớ trôi chảy như cháo, đây là thói quen của anh nhiều năm nay.
Nhạc chuông điện thoại đột ngột vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Lâm Triệt.
Lâm Triệt liếc nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, không biết từ lúc nào đã hơn bảy giờ sáng rồi.
- Lạc Lạc đấy à, sao hôm nay lại dậy sớm thế?
Giọng Lâm Triệt do thức khuya nên khàn đi đôi chút.
- Anh họ, anh có quen ai ở đồn cảnh sát đường Tân Giang không?
- Có chuyện gì vậy?
- Tiểu Vũ Mao tự sát rồi! Em gọi cho cô ấy không thấy trả lời. Em đọc trên mạng thấy cô ấy sống ở đường Tân Giang, cảnh sát cũng tới đó rồi đấy. Anh hỏi giúp em xảy ra chuyện gì với, Tiểu Vũ Mao không sao chứ?
Lâm Triệt khẽ cau mày, anh có một chút ấn tượng với người tên Tiểu Vũ Mao này.
Em họ anh rất thích truyện tranh của Tiểu Vũ Mao vẽ, thức khuya đọc truyện tranh thì không nói làm gì, nhưng có lần thậm chí còn trốn học để tham gia buổi ký tặng của thần tượng, hành động đó khiến dì tôi có phần ghét lây sang Tiểu Vũ Mao.
- Người ta gặp chuyện gì cũng không liên quan đến con. Mau đi rửa mặt đi, lát nữa cẩn thận còn không kịp ăn sáng, lại trễ nữa!
Tống Doanh giật lấy cái điện thoại:
- Alo, Tiểu Triệt à, là dì đây.
- Vâng, dì.
- Con kệ thằng nhóc kia, học không lo học, cứ suốt ngày đọc truyện, đúng là ngày càng đổ đốn!
Lâm Triệt vừa nghe vừa mỉm cười, lấy ngón tay xoa xoa mi tâm, sau đó kéo rèm ra, vươn vai đứng bên cửa sổ.
Bên ngoài cửa sổ, thành phố đang tắm mình trong ánh mặt trời mọc sạch sẽ và sáng sủa.
Trong con hẻm cạnh đồn cảnh sát, chú bán bánh xèo đã dọn sạp bán hàng, công nhân vệ sinh mặc đồng phục màu cam đang chăm chỉ quét dọn đường phố, người phụ nữ trung niên lái chiếc xe ba bánh chở đầy rau đến chợ rau, những chú chim trốn trong cành cây rậm rạp thi thoảng lại nghe tiếng líu lo vui vẻ, chú mèo hoang mũm mĩm có chút sợ hãi khi nhìn thấy mấy người chạy bộ buổi sáng, chui tọt vào bụi rậm...
Mỗi ngày bình thường trong thành phố như vậy là ý nghĩa lớn nhất trong công việc của Lâm Triệt và toàn đội.
- Con trai tuổi mới lớn có phần nổi loạn. Dì à, không phải lúc nào mình cũng kiểm soát nó như hồi Lạc Lạc còn nhỏ được đâu.
- Ta biết, nhưng không quản lý lại không được, con xem thằng nhóc lại vừa mới nói hôm nay không đi học nữa, muốn đi tìm cái cô Tiểu Vũ Mao kia kìa, thế bảo sao không làm ta tức giận cơ chứ?
Tống Doanh vừa nói vừa cầm điện thoại di động vào bếp, khéo léo chuẩn bị bữa sáng.
- Còn cái cô Tiểu Vũ Mao kia, đang sống khỏe mạnh như thế hà cớ gì tự nhiên đi tự sát cơ chứ? Có biết bao nhiêu người muốn sống không được không! Đúng là không biết tiếc mạng sống. Mà cho dù có chán đời muốn tự sát đi, vì sao không tìm một nơi yên tĩnh để làm, xung quanh không có ai ấy, lại còn phải để lại thư tuyệt mệnh lên mạng để cho ai cũng biết!
- Thư tuyệt mệnh trên mạng?
Tống Doanh vừa nói, một tay vừa đập hai quả trứng gà, bật lửa chuẩn bị làm món trứng tráng, giọng nói có chút không hài lòng:
- Đúng vậy, dì thấy dưới bức thư tuyệt mệnh có hơn mấy chục nghìn câu trả lời cơ đấy! Dù có nói thế nào cũng được coi là có chút nổi tiếng, là người của công chúng đâu thể làm việc tùy tiện như thế được, đăng gì không đăng lại đăng thư tuyệt mệnh lên mạng, người lớn nhìn thấy còn khó chịu chứ đừng nói đến trẻ con, ảnh hưởng nhiều chứ chẳng chơi! Con nói xem, nhỡ đâu gây ra chuyện mô phỏng tự tử thì biết làm sao?
Nghĩ đến vụ án “tự sát dây chuyền” trước đây của công nhân trong một nhà máy ở Giang Châu, đó là một vụ mô phỏng tự tử điển hình, Lâm Triệt bất giác trở nên lo lắng.
- Dì ơi, Lạc Lạc có sao không?
- Chắc không sao đâu. Phải rồi, tiểu Triệt, khi nào con có thời gian giúp dì khuyên bảo Lạc Lạc vài câu. Nó mới học trung học cơ sở, không thể cẩu thả trong học tập được, chỉ cần trật mất một nhịp là đã không theo kịp bạn bè rồi, mà chỉ cần một môn học yếu kéo theo hệ lụy rất lớn, đến cấp ba cũng đừng mơ thi vào nữa!
- Vâng, con biết rồi dì. Hôm nay con cũng rảnh, để con qua đưa cháu đi học.
- Vậy thì tốt quá. Bây giờ tiểu tử còn nghe lời con chứ ta nói nó không nghe đâu. Quà sáng không cần mua nữa nhé, qua đây ăn với dì.
Nói rồi Tống Doanh lại đập thêm hai quả trứng nữa vào bát.
Sau khi cúp điện thoại, Lâm Triệt bỏ hồ sơ trong két sắt khóa lại, đến ký túc xá trong văn phòng trực để tắm rửa, sau đó lái xe đến tòa nhà gia đình của Cục Công an thành phố.
Trên đường đi, màn hình điện thoại di động của Lâm Triệt không ngừng nháy báo, sáng nay tin tức báo về đặc biệt nhiều.
Vốn dĩ đây chỉ là một buổi sáng bình thường, nhưng vì lá thư tuyệt mệnh này đã làm dậy sóng cả Weibo, trên mạng bắt đầu thảo luận sôi nổi về đề tài này.
Có người mạo danh làm y tá trong bệnh viện, nói tối hôm qua phòng cấp cứu đón một người cắt cổ tay tự sát, chính là Tiểu Vũ Mao;
Có người tự nhận là chủ của một khu nhà ở, nói rằng có 7-8 chiếc xe cảnh sát đã đến điều tra;
Có người than thở, tiếc nuối;
Có người lại buộc tội Tiểu Vũ Mao, nói rằng cô dùng chiêu trò để thu hút sự chú ý;
Có người tự nhận là “bạn thân” đăng đoạn nói chuyện với Tiểu Vũ Mao lên mạng, sau đó nói về các “quy tắc ngầm” của Tiểu Vũ Mao kể rất rành rọt, chi tiết;
Cũng có một số cư dân mạng tự cho mình là “chính nghĩa”, thực chất dưới bình luận chỉ kèm thêm đường link “bán thịt”, “bán xôi” rồi còn khuyến khích người ở gần đến “thẩm định”...
Giới truyền thông giống như một con chó hung ác có khứu giác đặc biệt nhạy bén, từ lúc phát tán lá thư tuyệt mệnh vào sáng sớm đến nay, chỉ trong vài giờ, hết bài đăng này đến bài đăng khác, thật giả lẫn lộn, hình ảnh và lời văn phong phú, lan truyền rầm rộ sôi nổi trên mạng xã hội không dứt.