Chương 98: Đánh! Đánh! Đánh!

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-------------------

Bảo Tụng Nhân nói không sai, theo ý nguyện viện trưởng đời thứ nhất, Luyện Võ Tháp là nơi tu luyện cho các học sinh. Nhưng mà, bản ý đã sớm bị thay đổi, thành mảnh đất cho mọi người tranh nhau khoe khoang việc phá kỷ lục.

Mấy trăm năm sau, người tiến vào Luyện Võ Tháp, không ai chân chính tu luyện đi, không phải vì phá kỷ lục thì cũng chỉ để cân nhắc Tự Thân Ý Chí cùng sức chịu đựng bản thân.

Như Lâm Chỉ Khê dạng thiên tài này, trước đây không lâu cũng chỉ đến trắc thí tự thân, cũng không có nhìn Luyện Võ Tháp thành nơi để luyện võ.

Luyện Võ Tháp mất đi ý nghĩa tự thân, nhưng cuối cùng nghênh đón Vân Phi Dương, tên này xin phép nghỉ bế quan, coi trọng những trận pháp đặc biệt trong Luyện Võ Tháp, cho nên mới không ngừng tu luyện bên trong.

Mặt lão bọn người Cao Viễn Chúc bắt đầu nóng lên, bọn họ cũng đã quên tác dụng chân chính của Luyện Võ Tháp, chỉ chú ý những thiên tài ưu tú phá kỷ lục.

Bảo Tụng Nhân nói tiếp.

- Đứa nhỏ này tên gọi gì?

Cao Viễn Chúc vội vàng đáp.

- Hắn tên Vân Phi Dương, tân sinh Quý Thủy Đường.

Bảo Tụng Nhân khẽ nhíu mày.

- Thiên tài như thế, lại bị các ngươi phân đến Quý Thủy Đường, không phải cố ý nhường cho Lỵ Lỵ chứ?

- Bảo Viện Tử, sự việc là như thế này.

Cao Viễn Chúc vội vàng báo cáo tình huống, Bảo Tụng Nhân biết được kẻ này đắc tội quận chúa, mới bị đưa đến Quý Thủy Đường, cười nói:

- Nói như vậy, Lỵ Lỵ cũng trong lúc vô tình kiếm một thiên tài.

Lý Phi cùng Thụ Thái Cực nghe vậy kêu khổ không thôi.

"Bành bành bành —— "

"Đinh đinh đinh —— "

Vân Phi Dương từng từng quyền thịt phá hủy cọc gỗ, đánh giết không ngừng tăng vọt, đi qua mấy canh giờ đã đạt tới hai ngàn chín trăm bảy hai mươi.

- Quá nhanh đi!

- Lập tức qua ba ngàn rồi.

Mọi người nhao nhao sụp đổ.

Con số không vì mọi người sụp đổ mà dừng lại, vẫn đang nhảy lên, cuối cùng nhất cử đột phá 5000!

Thời gian chỉ vẻn vẹn năm canh giờ!

Điều này có nghĩa, Vân Phi Dương bình quân một canh giờ xử lý 1000 người gỗ, loại tốc độ này như đặt trong giới hạn đánh giết, tuyệt đối sáng tạo ra một kỷ lục vô tiền khoán hậu.

Trong tầng thứ hai vài ngày, Vân Phi Dương không chỉ hoàn mỹ dung hợp thân thể, còn thích ứng tính áp bách của Trọng Lực Không Gian, mỗi lần xuất quyền, mỗi lần công kích, đều càng thêm nhẹ nhàng như mây bay nước chảy.

Giết hại tiếp tục!

Đêm khuya tiến đến, khi mọi người tán đi, mỗi người về ngủ, Vân Phi Dương vẫn đang chém giết. Một khắc này, hắn như không biết mệt mỏi, như một đầu dã thú mất lý trí, trong mắt chỉ có —— ta đánh, ta đánh, ta đánh đánh đánh!

Sáng sớm hôm sau.

Rất nhiều học sinh trong lúc mơ ngủ tỉnh lại, vuốt mắt trông ra khỏi phòng, bản năng đưa mắt nhìn về phía Khí Mạc, sau đó biểu tình ngốc trệ. Bời vì, con số trên Khí Mạc đã đạt tới 10300!

- Má ơi!

Tất cả mọi người hung hăng xoa xoa đối mắt, lần nữa nhìn lại, con số nhiều hơn vừa rồi hơn mười cái, nhao nhao kinh hô:

- Tên này là —— yêu quái hả?

Bên trên Công Kỳ Bài.

Tân sinh Kỷ lục đánh giết không bị giới hạn hơn chín nghìn, sớm đã thay thế thành hơn vạn của Vân Phi Dương. Cuối cùng, ghi chép hai hạng tân sinh, lần nữa in lên ba chữ Quý Thủy Đường.

Nhưng.

Học sinh Quý Thủy Đường Vốn nên phấn khởi, lại bình tĩnh lạ thường, bởi vì Vân Phi Dương phá kỷ lục quá nhiều, thần kinh bọn họ đều đã chết lặng, chỉ có phá kỷ lục cao nhất, mới có thể hung hăng kích thích một chút!

- Phi Dương ca là yêu nghiệt a, trời sinh để phá kỷ lục, kỷ lục cao nhất của tầng thứ hai không bị giới hạn, khẳng định sẽ thuộc về Quý Thủy Đường chúng ta!

Diệp Nam Tu dẫn theo bọn người Hắc Mao đắc chí đi trên đường.

Học sinh đường khác tuy rất khó chịu, nhưng nói cũng không được. Dù sao, tu luyện liên tục tại tầng thứ hai hai ngày, đã đại biểu thực lực của Vân Phi Dương.

Theo việc Vân Phi Dương phá một kỷ lục tân sinh khác về, rất nhiều người bắt đầu tự mình nghị luận, nội dung chính là, như Diệp Nam Tu nói, tên này có thể phá mất kỷ lục cao nhất hay không?

- Không có khả năng!

- Người giữ kỷ lục tối cao, là đệ nhất Thiên Bảng năm ngoái sáng tạo. Khi đó, thực lực hắn đã đạt đến Vũ Đồ đỉnh phong, Vân Phi Dương sẽ không phá được!

- Tên này sáng tạo kỳ tích, có lẽ sẽ phá mất đấy.

Bên trong học phủ xuất hiện hai loại thanh âm, một loại tin tưởng vững chắc hắn làm không được, một loại khác thì tin hắn làm được.

Đình nghỉ mát trong rừng cây, Bàng công tử nhìn kỷ lục phía trên Khí Mạc lên tiếng.

- Trương thiếu, tiểu tử này đã phá tân sinh kỷ lục, vẫn không dừng lại, chẳng lẽ muốn đánh vỡ kỷ lục ngươi sáng tạo năm trước?

- Mới có thực lực Vũ Lực, mưu toan phá kỷ lục Trương thiếu, tên này quả nhiên rất cuồng, không biết tự lượng sức mình.

Có người cười nói, ngôn ngữ ngập tràn xem thường.

Trương Hằng ngồi trong đình, đang cùng một thiếu niên đánh cờ, hắn nắm một con cờ đặt vào bàn cờ, phất phất quạt, cười nhạt nói:

- Ngươi thua.

Thiếu niên đắng chát cười một tiếng, chắp tay.

- Kỳ Thuật Trương thiếu phi phàm, danh hào tiểu Kỳ Thánh này của ta cũng nên nhường hiền rồi.

Trương Hằng cười đáp:

- May mắn, may mắn mà thôi.

Thiếu niên không nói.

Được xưng tiểu Kỳ Thánh hắn, chưa từng thất bại, nhưng từ nước cờ đầu tiên, hắn vào thế hạ phong tuyệt đối, có thể liều đến bây giờ mới bị thua, cũng nhờ đối phương không chém tận giết tuyệt.

Trương Hằng đứng lên, nói:

- Chúng ta đi thôi.

Bọn người Bàng công tử hộ tống theo. Bất quá, trong lòng họ cũng hiểu rõ, vô luận Vân Phi Dương kia làm ầm ĩ thế nào tại học phủ, thủy chung vẫn không để Trương Hằng đặt vào mắt, mà đây mới là khí thế mà đệ nhất Thiên Bảng nên có.

Bọn người Bàng công tử đã hiểu lầm.

Vân Phi Dương cũng không phải mưu toan phá kỷ lục Trương Hằng, từ đầu đến cuối, hắn không có nghĩ đến việc đó, giờ phút này hắn đang đắm chìm trong chém giết, hao phí thể lực cùng Linh lực, kích ra tiềm năng lớn nhất của bản thân.

Trong mắt người khác, từ Vũ Lực tăng lên Vũ Đồ, phương pháp tốt nhất là tĩnh tâm tĩnh toạ, tu luyện tâm pháp, cảm ngộ thiên địa. Nhưng Vân Phi Dương có lý giải của mình, chính là không ngừng nghiền ép thể lực cùng Linh lực.

Qua một ngày chém giết, Linh lực trong cơ thể hắn không ngừng hao phí, lại được Nghịch Thiên Quyết điên cuồng vận chuyển khôi phục, như thế vòng đi vòng lại, thực lực đã đạt đến Vũ Lực đỉnh phong, tiếng thêm một bước chính là —— Vũ Đồ.

- Còn chưa đủ, còn chưa đủ!

Vân Phi Dương quên tất cả, trong đầu chỉ có một niềm tin, không ngừng giết, không ngừng điều động Linh lực, để chúng luôn sôi trào.

"Bành bành bành —— "

Thời gian dần trôi, lại đi qua một ngày, số lượng Vân Phi Dương đánh giết lại tăng một phen, đến hơn 20 ngàn. Mà theo việc điên Linh lực cuồng tiêu hao, mặc dù có Nghịch Thiên Quyết khôi phục, cũng bắt đầu xuất hiện hiện tượng thiếu hụt.

Không quan trọng ——

Đánh! Đánh! Đánh!

- Hắn giết đến đỏ mắt, đánh mất lý tính?

Mắt thấy Vân Phi Dương như người điên giết tới giết lui bên trong, mọi người ngạc nhiên không thôi. Một khắc này, bọn họ cảm giác, cọc gỗ và tên kia có đại thù không đội trời chung a.

- Tiểu gia hỏa, ngươi đã chứng minh chính mình, không cần lại giết tiếp.

Nhìn lấy Vân Phi Dương điên cuồng, Bảo Lỵ rất lo lắng, nhưng nếu giết tiếp, khẳng định sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh!

- Không được, ta muốn ngăn cản hắn.

Nói xong, Bảo Lỵ cất bước đi đến Luyện Võ Tháp, nhưng vừa đi ra Quý Thủy Đường, đã gặp một lão giả uy nghiêm đứng đó đang ngẩng đầu nhìn Khí Mạc.

- Phụ thân.

Vẻ mặt vũ mị của Bảo Lỵ hiện ra vẻ hoảng hốt, chợt như tiểu nữ hài chạy tới, ôm lấy cánh tay Bảo Tụng Nhân, làm nũng nói:

- Người trở về lúc nào?