Chương 297: Xin hỏi phiên hiệu tướng quân?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

----------------------

Cực tây Đông Lăng Quận có một mảnh sơn mạch liên miên bất tuyệt, tên Bách Thú sơn mạch.

Bên trong có đầy hung thú cường đại, rất ít có bước chân người.

Dần dần, nơi này tụ tập rất nhiều võ giả tội ác chồng chất. Ba năm trước, có một Vũ Tông lấy thực lực cường hãn chinh phục võ giả sơn mạch, thành lập Mãnh Hổ Trại.

Quân đội Đông Lăng Quận, ngay từ đầu cũng không để tổ chức này vào mắt.

Nhưng.

Hai năm gần đây, đám sơn tặc điên cuồng cướp đoạt, cướp sạch thôn trấn xung quanh, những nơi đi qua đều sinh linh đồ thán, cuối cùng gây nên chú ý.

Lâm Nhược Hiên từng phái quân đoàn đến đây tiêu diệt, nhưng đám tặc khấu kia biết rõ địa hình phân tán giữa rừng núi, quân đội không những không tiêu diệt được, còn tổn thất nặng nề.

Vốn Lâm Nhược Hiên tính toán điều động Hắc Long Quân vây quét, lại gặp Thiết Cốt Thành báo nguy, mới gác chuyện này lại sang một bên.

Bây giờ chiến tranh đã ngừng.

Lâm Nhược Hiên tính toán tự mình xuất thủ, tiêu diệt tặc khấu này nhưng nhìn thấy Vân Phi Dương huấn luyện Cửu đoàn khí thế như rồng, nên thuận thế giao nhiệm vụ này cho hắn, xem như một lần ma luyện khảo nghiệm.

Bách thú sơn mạch ở cực tây Đông Lăng Quận, lộ trình ngàn dặm.

Người bình thường đi đường chí ít nửa tháng, Vân Phi Dương suất lĩnh Cửu đoàn, sau bốn ngày đã đến Ngũ Tân Trấn gần sơn mạch.

Ngũ Tân Trấn còn nhỏ hơn Địa Sơn Trấn, nhân khẩu chỉ có mấy vạn, quân phòng nơi này đơn giản như không có quân đội, chỉ có Vũ Sư đóng giữ, thậm chí Vũ sư này mới đột phá.

Vân Phi Dương đi vào cửa trấn, lấy ra yêu bài.

Vũ Sư hưng phấn ra khỏi thành, lệ nóng doanh tròng nói:

- Tướng quân, các ngươi rốt cục đến!

- Ừm.

Vân Phi Dương gật đầu, dẫn binh lính vào thành.

- Đông Lăng thành phái quân đội đến!

- Rốt cục không cần tiếp tục lo lắng nữa rồi!

- Ta đã nói, Thành chủ đại nhân sẽ không quên Ngũ Tân Trấn chúng ta!

Dân làng hưng phấn hoan hô.

Ngũ Tân Trấn chưa bị Mãnh Hổ Trại cướp đoạt, nhưng cư dân nơi này biết, sớm muộn cũng sẽ đến, mỗi ngày bọn họ đều sống trong kinh sợ, bây giờ có quân đội vào thành, để bọn hắn nhìn thấy ánh sáng!

Chỉ là một đoàn binh lực, có phải quá ít?

- Tướng quân.

Vũ sư dẫn đường hỏi nhỏ.

- Ngài lần này đến đây vì đóng giữ Ngũ Tân Trấn?

Nếu như phụ trách đóng giữ, ít người như thế cũng không giải quyết được gì.

Vân Phi Dương thản nhiên nói:

- Bản tướng phụng danh Thành chủ tới để tiêu diệt Mãnh Hổ Trại.

- A?

Vũ Sư ngây người.

Phái một đoàn đến tiêu diệt Mãnh Hổ Trại, đùa chắc?

Khóe miệng hắn co giật, nói:

- Tướng quân, Mãnh Hổ Trại chiếm cứ Bách Thú sơn mạch, có hai đoàn binh lực, tu vi bình quân đều là Vũ Lực đỉnh phong, chưa kể thổ phỉ Nộ Thiên Hổ, tu vi đã đạt đến Vũ Tông!

- Thật sao?

Vân Phi Dương thản nhiên nói:

- Các huynh đệ, các ngươi có sợ không?

- Không sợ!

Bọn người Diệp Nam Tu cùng quát to, trên mặt hiện ra vẻ khinh thường.

Nếu như một tháng trước, đến chấp hành nhiệm vụ diệt phỉ, bọn họ có lẽ sẽ sợ, nhưng kinh lịch huấn luyện khủng bố, thực lực tăng vọt, sao lại e ngại kẻ cướp vùi trong núi rừng.

Vũ Sư nhất thời sụp đổ.

Hai năm trước, những đoàn quân phụng mệnh đến đây diệt phỉ cũng hào khí vạn trượng, kết quả còn không phải bị đánh hoa rơi nước chảy.

Có lẽ, đây là chi đoàn tinh nhuệ, hoặc Hắc Long Quân!

Ôm loại ý nghĩ này, Vũ Sư cười nói:

- Xin hỏi phiên hiệu tướng quân?

Vân Phi Dương búng tay.

Diệp Nam Tu và Hắc Mao mở ra cờ xí, quân kỳ theo gió bay múa, trong lúc mơ hồ có thể thấy trên đó viết —— Tân binh chín doanh, Cửu đoàn!

Thấy rõ mấy chữ kia, Vũ Sư xém chút ngã quỵ.

Nói đùa cái gì thế.

Phái một Tân binh đoàn đến diệt phỉ, Thành chủ đại nhân bị lừa đá rồi à!

Tâm lý Vũ Sư lạnh tanh.

Hắn thấy, loại tân binh mới vừa vào ngũ này, đừng nói diệt phỉ có thể đem thủ trấn không bị Mãnh Hổ Trại công phá, đã may mắn lắm rồi.

Vân Phi Dương dừng lại, lạnh lùng nói:

- Ngươi xem thường Cửu đoàn ta?

- Không có, không có…

Vũ Sư miễn cưỡng cười đáp.

Mặc dù xem thường, cũng không dám nói ra, dù sao cũng là quân chính quy Đông Lăng Quận, thân phận cao hơn mình rất nhiều.

Vân Phi Dương nói:

- Ta nhìn được điều đó từ ánh mắt ngươi.

- Cái này…

Vũ Sư có chút lúng túng nói:

- Tướng quân, thực không dám giấu, Mãnh Hổ Trại vô cùng cường hoành, ác đồ từ khắp nơi hợp lại, lực chiến đấu cực mạnh, thuộc hạ cho rằng phòng thủ làm chủ mới tốt.

Vân Phi Dương lạnh lùng nói:

- Một đám thổ phỉ mà thôi, không cần phải như hai quân đối chọi.

Vũ Sư lắc đầu.

Cũng đã nói đến thế mà hắn không nghe, mình cũng không còn cách nào.

Nội thành, dịch trạm.

Cửu thứ tạm thời an trí nơi đây, Vân Phi Dương gọi Vũ Sư đến, hỏi thăm tình hình Mãnh Hổ Trại.

Tuy không để trong lòng, nhưng mà biết người biết ta trăm trận trăm thắng.

Vũ Sư nói hết việc mình biết ra rồi cáo từ, hắn vừa rời đi, Lâm Chỉ Khê áo trắng như tuyết từ đi tới, nói:

- Ngươi tính tiêu diệt Mãnh Hổ Trại như thế nào?

Năm ngón tay Vân Phi Dương có quy luật gỏ trên mặt bàn, cất lời.

- Những kẻ cướp này lâu dài trốn trong rừng núi, hiểu biết địa hình như lòng bàn tay, muốn tiêu diệt toàn bộ sẽ rất khó.

Cuồng thì cuồng, nhưng phải nhận rõ hiện thực.

Loại cướp cắm rễ tại sơn mạch này, tiêu diệt có chút khó khăn, phải cần một khoảng thời gian mới được.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Phải trong nửa tháng tiêu diệt này nhóm thổ phỉ.

-Tại sao?

Vân Phi Dương bất ngờ.

Hắn còn chuẩn bị đánh một trận lâu dài.

Lâm Chỉ Khê chân thành nói:

- Ta đã nhận được tin tức, Thiên Vũ Quận lại bắt đầu rục rịch, nhất định phải nhanh tiến về Thiết Cốt Thành.

Vân Phi Dương nói:

- Không phải ngưng chiến một năm?

Lâm Chỉ Khê cau mi nói:

- Thiên Vũ Quận còn có rất nhiều minh quân, bọn họ sẽ không yên tĩnh.

Vân Phi Dương nói:

- Thật vô sỉ.

Lâm Chỉ Khê nhìn hắn, giống như đang nói trên đời này, có ai vô sỉ hơn ngươi?

Hôm sau.

Vân Phi Dương lười biếng đi ra khỏi phòng, vì nhanh chóng giải quyết Mãnh Hổ Trại, phải suy tính hơn nửa đêm, cho nên giờ hắn còn chưa tỉnh ngủ.

Hắn sửa sang lại khải giáp, quát.

- Tập hợp.

Xoát.

Binh lính Cửu đoàn cấp tốc tập kết.

Nói thật, một tháng huấn luyện, bọn họ đã tương đương chính quy.

Đây không phải Vân Phi Dương muốn.

Hắn lạnh lùng nói:

- Biểu hiện không có tinh thần một chút cho ta!

Mọi người mờ mịt.

- Nghe không rõ sao?

Vân Phi Dương lạnh giọng quát.

Diệp Nam Tu nói:

- Lão đại, làm sao mới tính không có tinh thần?

Vân Phi Dương đá hắn một cước, nói:

- Chính là ngủ không ngon, chưa ăn no cơm.

Tốt.

Mọi người phối hợp, từng người biểu hiện mặt ủ mày chau.

Vân Phi Dương đi đến trước mặt Hắc Mao, sụp đổ nói:

- Có thể diễn chân thực chút không, ngươi dạng này không phải chưa được ăn cơm no mà vội về chịu tang.

- A nha.

Hắc Mao thu hồi khuôn mặt thống khổ, khom người biểu hiện rất suy yếu.

- Thế mới đúng.

Vân Phi Dương rất hài lòng.

Lâm Chỉ Khê từ sát vách đi tới, cau mày nói:

- Ngươi làm cái gì vậy?

Vân Phi Dương nói:

- Đương nhiên muốn diệt phỉ.

Nói, vung tay lên nói:

- Xuất phát!

Kết quả là.

Trăm tên binh lính uể oải, tại trước mắt bao người ra khỏi thành, bên trong có người đang đẩy xe vận chuyển hàng hóa.

Đợi bọn hắn rời đi, bách tính không rõ chân tướng nhao nhao sụp đổ.

Lấy loại trạng thái này đi diệt phỉ, chịu chết sao?!

- Ai.

Vũ Sư Ngũ Tân Trấn nhìn đội ngũ dần ra khỏi trấn, bất đắc dĩ thốt.

- Hi vọng bọn họ còn sống trở về.