Chương 292: Rồng trong loài người!

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

----------------------

Linh Niệm khống chế Cự Tượng chân thực hóa ngang nhiên giẫm xuống.

Tốc độ rất nhanh!

La gia Thái Trưởng Lão kinh biến.

Giờ phút này, hắn muốn trốn nhưng không kịp, chỉ có thể vung tay lên, phẫn nộ quát:

- Trấn Thiên Ngự!

"Xoát —— "

Trước người hắn nháy mắt bao phủ một tầng kết giới phòng ngự.

Trấn Thiên Ngự là vũ kỹ đỉnh cấp phòng ngự của La gia, đạt đến ngũ phẩm!

Nhưng.

Phòng ngự kỹ năng mạnh mẽ như thế, thời điểm Cự Tượng đạp xuống dễ dàng vỡ nát như trở bàn tay.

"Ầm ầm —— "

Cự Tượng giẫm lên mặt đất, đại địa rung chuyển.

Rất nhiều kiến trúc của La gia không thể chịu được thanh thế to lớn, cuối cùng sụp đổ trở thành một mảnh hỗn độn.

La Thế Hải và mọi người lại không động đậy, ánh mắt bọn họ chăm chú vào trận chiến, sau khi khí lãng phai mờ, La gia Thái Trưởng Lão ngã trên mặt đất, áo quần rách nát, chật vật không chịu nổi!

"Tê!"

Mọi người hít vào một hơi khí lạnh.

Vũ Vương cường giả bị một Vũ Tông xuất một chiêu đánh bại?

La Mục đang che cho mẫu thân, tâm thần cũng rung động thật sâu.

Giờ phút này, hắn rốt cuộc minh bạch, Vân Phi Dương mạnh như thế, mình muốn đánh bại hắn, có thể nói gánh nặng đường xa!

"Hô —— "

Vân Phi Dương hít thở sâu một hơi, tóc trắng theo gió bay múa dần chuyển sang màu đen, thực lực từ Vũ Tông đỉnh phong lui trở về Vũ Tông trung kỳ.

Thi triển cấm thuật trấn áp La gia Thái Trưởng Lão, thời gian sử dụng không dài, nhưng máu trong cơ thể đã thiêu đốt một phần mười.

Quả nhiên.

Cấm thuật tuy trâu nhưng không thể tùy tiện thi triển, nếu khống chế không tốt, rất có thể sẽ ợ ra cả rắm.

Vân Phi Dương nói:

- Ta chỉ giúp ngươi đến đây thôi, còn lại tự mình giải quyết.

"Xoát!"

La Mục đứng lên, vọt tới trước mặt Thái trưởng lão, giơ lên quyền đầu đập tới.

- Ngươi mới là phế vật, con của ngươi và tôn tử của ngươi đều là phế vật!

"Bành bành!"

Thái Trưởng Lão bị đánh mặt mũi bầm dập.

Mọi người trợn tròn mắt, một đệ từ dòng chính cũng dám đánh Thái Trưởng Lão, thật sự bưu hãn!

La Thế Hải vốn muốn ngăn cản.

Nhưng nghĩ tới lão gia hỏa này từ khi con mình bị chẩn đoán trời sinh tử mạch, vẫn tạo áp lực cho mình, cuối cùng ngã trên mặt đất, giả vờ thụ thương không thấy được.

"Bành bành!"

La Mục vẫn bạo tay.

La Phong và La Sơn không kiêng nể gì khi nhục mình, đều do lão đầu này dung túng!

Mẹ nó.

Ngày hôm nay, lão tử phải đánh chó mù đường!

Mắt thấy La Mục lần lượt oanh kích Thái Trưởng Lão, vài trưởng bối La gia có chút nhịn không được, nhưng nhìn thấy Vân Phi Dương đứng bên cạnh, cố gắng đè xuống cỗ xúc động.

Nói đùa cái gì thế, Thái Trưởng Lão Vũ Vương cấp cũng bị đánh nằm sấp, mình đi lên không phải làm bao thịt để người ta đánh.

Bọn họ cũng không biết.

Vân Phi Dương nhìn như khí định thần nhàn đứng đó, nhưng tu vi đang dần giảm xuống, cuối cùng rơi xuống Vũ Sư, đám trưởng lão La gia lúc này nhào lên, có thể hung hăng ngược hắn một hồi.

Bởi vì huyết dịch khác biệt, sau khi thi triển Cấm Huyết Tế, tác dụng phụ là giáng cấp, chí ít cần năm ba ngày mới có thể khôi phục.

Sau khi giúp La Mục giải quyết Thái Trưởng Lão, Vân Phi Dương liền rời khỏi La gia.

Hắn không muốn ở chỗ này nữa.

Bời vì, La Thế Hải nếu như không phải người ngu, sẽ nhìn ra tiềm lực con trai mình, sẽ đối xử thật tốt với hắn.

Không tệ.

La Thế Hải không ngu.

La Mục giết trở lại La gia, biểu hiện thực lực đủ để cho hắn nghiêm túc đối đãi.

Mà.

Vân Phi Dương đánh La gia Thái Trưởng Lão một trận, đám trưởng bối La gia cũng không dám nhằm vào La Mục. Dù sao, có một lão đại tiện tay đã miểu sát Vũ Vương làm hậu thuẫn, ai còn dám gây chuyện?

Gia tộc nội bộ tranh đấu cực kỳ phổ biến, La gia cũng không may mắn thoát khỏi.

La Thế Hải tuy là Gia chủ La gia cao quý, nhưng vẫn bị trưởng lão đoàn và Thái Trưởng Lão kiềm chế, đã khó chịu rất nhiều năm.

Sau chuyện lần này, tin tưởng sẽ có một vài động tác.

Quả nhiên.

Đêm đến.

La Thế Hải cử hành hội nghị, cất lời đầu tiên.

- Chư vị, con ta hiện tại có đầy đủ thực lực, lão đại hắn lại là đệ nhất thiên tài Đông Lăng Quận, được Lâm thành chủ coi trọng!

- Cái này đối với La gia, chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu!

- Cho nên…

Hắn hơi ngưng lại một chút, nói tiếp.

- La Mục có tư cách trở thành thiếu chủ La gia!

Đám Trưởng lão trầm mặc.

Bọn họ nghe ra, Gia chủ rõ ràng muốn vững chắc quyền lợi, thuận tiện đẩy nhi tử lên làm người kế nhiệm tương lai.

Thái Trưởng Lão nếu như ở hiện trường, có lẽ sẽ phản đối, nhưng bây giờ mất đi người đáng tin cậy, họ không có suy nghĩ phản kháng.

Huống hồ.

Đúng như La Thế Hải nói.

Lão đại La Mục là Vân Phi Dương, tiền đồ tên về sau không thể đo lường, nếu như La gia tạo quan hệ tốt, khẳng định chỉ có chỗ tốt, không có chỗ xấu.

- Các ngươi nghe nói gì chưa? Vân Phi Dương hôm qua đánh bại Thái Trưởng lão La gia vừa mới tấn cấp Vũ Vương đó!

- Sự việc lớn như vậy, ta hôm qua đã biết!

- Vũ kỹ huyễn hóa ra Cự Tượng kia, so với lúc chiến với thiên tài Thanh Loan Thành còn lớn, còn chân thực hơn, thật mẹ nó khủng bố!

Tin tức đánh bại La gia Thái Trưởng Lão lần nữa truyền khắp Đông Lăng thành.

Lần này gây nên oanh động càng thêm mãnh liệt so với việc áp chế bốn thiên tài Thanh Loan Thành. Dù sao, Vân Phi Dương đã đánh bại Vũ Vương cường giả, tuy vừa tấn cấp còn chưa vững chắc tu vi nhưng là cường giả Vũ Vương hàng thật giá thật.

Một đợt chưa ngừng, đợt khác lại lên.

Sự tích Vân Phi Dương ngày càng bưu hãn, kích thích thần kinh võ giả nội thành thật sâu.

Lâm phủ, thư phòng.

Lâm Nhược Hiên đi đi lại lại, sau cùng dừng lại lẩm bẩm.

- Tiểu tử kia có phải đang một mực đang ẩn giấu tu vi?

Lấy Thiên Tượng Quyết miểu sát La gia Thái Trưởng Lão, khiến hắn xém chút sụp đổ, dựa theo tiết tấu này không cần bao lâu, Thành chủ như mình sợ sẽ không phải đối thủ của hắn!

- Phụ thân.

Lâm Chỉ Khê nói:

- Người đang kiêng kị Vân Phi Dương đề thăng quá nhanh?

- Ừm.

Lâm Nhược Hiên không phủ nhận, chân thành nói:

- Kẻ này trưởng thành quá kinh khủng, tính cách lại cuồng vọng, cha sợ khi cánh hắn cứng, sẽ không an phận.

Thân là nhất quận chi Chủ, có lo lắng như thế cũng bình thường.

Như hiểu tâm tư phụ thân, Lâm Chỉ Khê nói.

- Vân Phi Dương người này, kiệt ngao bất thuần, tùy tính mà làm, làm chuyện không an phận, không phải không có khả năng.

Lâm Nhược Hiên khổ sở nói:

- Thiên tài dạng này không thể đánh ép, cần phải lung lạc.

- Cho nên…

Lâm Chỉ Khê giúp hắn nói:

- Người muốn ta gả cho hắn.

"Ách"

Lâm Nhược Hiên có chút cứng ngắc, chợt chân thành nói:

- Vân Phi Dương trưởng thành, ngươi cũng biết, tuyệt đối là rồng trong loài người, mà các ngươi quả thực là một đôi thiên địa tạo thành.

Lâm Chỉ Khê không nói.

Nàng tán thành Vân Phi Dương là rồng trong loài người.

Thử hỏi xem.

Thời gian một năm, đánh bại Vũ Vương.

Trong thiên hạ có ai làm được điểm này?!

Lâm Chỉ Khê ngẩng đầu nhìn phụ thân, nói:

- Người muốn hi sinh hạnh phúc cả đời của nữ nhi đi lung lạc một thiên tài?

- Cái này…!

Lâm Nhược Hiên nghiêm nghị nói:

- Phụ thân đang vì ngươi tìm một nam nhân đáng giá phó thác cả đời.

- Lấy cớ.

Lâm Chỉ Khê quay người rời đi.

Lâm Nhược Hiên đứng trong thư phòng, bất đắc dĩ thở dài một hơi.

Nói thật, hắn mang theo mục đích để Lâm Chỉ Khê gả cho Vân Phi Dương, nhưng đối phương xác thực rất ưu tú, thân làm cha, để nữ nhi gả cho một nam nhân ưu tú xuất sắc, có lỗi sao?

Không sai.

Nhưng Lâm Nhược Hiên không hiểu Lâm Chỉ Khê.

Nàng sẽ không vì phụ thân muốn lung lạc một thiên tài mà gả cho người đó.

Đương nhiên.

Coi như nàng đồng ý, Vân Phi Dương cũng sẽ không đáp ứng, nữ nhân chính mình coi trọng, nhất định phải cam tâm tình nguyện gả cho mình, không phải pha tạp thủ đoạn chính trị.