Chương 270: Vật đấu giá sau cùng, cấm thuật!

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

----------------------

Sau khi đấu giá Hạo Nguyệt Kiếm xong, kiện vật đấu giá thứ năm được lấy ra, đó là một bản Hỏa hệ bí tịch, phẩm chất đạt đến tứ phẩm cao cấp!

Sau khi Tương Cần giới thiệu, tay nhỏ Lương Âm run rẩy, con ngươi hiện lên vẻ hưng phấn.

Thân là võ giả Hỏa hệ, bất luận võ kỹ hay bí tịch gì nàng đều muốn.

Vân Phi Dương nói:

- Muốn?

Lương Âm đắng chát cười một tiếng.

Nàng rất muốn, nhưng nàng cũng biết vũ kỹ phẩm chất cao như vậy, coi như bán toàn bộ Lương gia cũng mua không nổi.

- Ta mua cho cô.

Vân Phi Dương xoa xoa tay nàng, cao giọng hô:

- 100 vạn.

Dát.

Võ giả vốn chuẩn bị mở miệng, nhao nhao ngậm miệng lại.

Càng có người xém chút chửi ầm lên.

- Con mẹ nó.

Vừa mở miệng đã 100 vạn, ngươi ra giá như vậy, mọi người làm sao còn dám tăng giá!

Mọi người không còn muốn đấu giá nữa. Bởi vì, ai biết tên này hố người vui quá, nên muốn tiếp tục chơi tiếp.

Huống hồ.

Cái giá 100 vạn này đã rất cao.

Toàn bộ hội trường an tĩnh lại.

Trong sương phòng, Cơ Viêm nắm quyền, rầu rĩ nói:

- Phải cố tình nâng giá hay không?!

Hắn tuy cũng là võ giả Hỏa hệ, nhưng tứ phẩm vũ kỹ lại không đặt trong mắt, bởi vì hắn tu luyện vũ kỹ cao hơn tứ phẩm rất nhiều.

Không được.

Tên kia nhất định đang dụ mình, đang chờ mình ra giá, tuyệt không thể mắc lừa!

Đến cuối cùng.

Cơ Viêm tỉnh táo lại, cười lạnh nói:

- Tiểu tử, ngươi lừa bản thiếu một lần, còn có thể lừa gạt lần thứ hai sao?

Nói thật.

Cơ gia có tiền, nhưng cũng không phải dư.

Cơ Viêm mặc dù tùy hứng nhưng bị hố hai lần, cũng không ngốc làm liều để bị hố lần nữa.

Tương Cần thấy không ai theo giá, hô:

- Một triệu một lần.

- Một triệu hai lần.

- Một triệu ba lần.

Ba.

- Thành giao.

Tương Cần giải quyết dứt khoát, khóe miệng Vân Phi Dương lộ vẻ mỉm cười.

Hắn đã sớm đoán được, mình ra giá, tiểu tử Cơ gia sẽ sợ mắc lừa, không dám theo.

Đây cũng là thói quen.

Cơ Viêm cho răngg mình thông minh, nhưng hắn đã bị thói quen lừa.

Nếu như hắn dám ra giá, đến lúc đó người khóc nhất định là Vân Phi Dương, bởi vì tên này đã hứa với nữ nhân của mình coi như ra giá cao hơn nữa, cũng phải mua.

- Cám ơn!

Lương Âm rất cảm kích nhìn hắn.

Vân Phi Dương đưa mặt lại gần, cười nhạo:

- Ta tốn 100 vạn, tổn thất này rất lớn, hôn ta một cái đền bù tổn thất đi.

Xoát.

Đột nhiên, mặt Lương Âm nghiêng sát tới.

Nàng duỗi hai tay choàng qua cổ Vân Phi Dương, con ngươi sáng ngời nhìn hắn, chầm chậm nhắm mắt lại, môi mỏng đỏ thẫm dán tới.

A?

Vân Phi Dương có chút mộng.

Hắn thề, vừa rồi hắn chỉ nói đùa, nếu như Lương Âm không đồng ý, hắn cũng không để ý, nhưng cô bé này hôn thật làm cho hắn vô cùng bất ngờ, không chỉ thế mà còn không phải hôn mặt nữa chứ.

Khoảng cách hai người ngày càng gần, hai bờ môi dần sát vào.

Xoát.

Vân Phi Dương trực tiếp tiến lên, ôm cô bé này thật chặt vào ngực.

Nói đùa cái gì vậy, ca bị động như thế à?

Bờ môi hai người dính chung một chỗ.

Sau một lúc.

Lương Âm dùng lực đẩy Vân Phi Dương ra, che ngực chập trùng, gấp rút thở gấp, trên mặt truyền đến cảm giác nóng bỏng.

Ta làm sao vậy.

Tại sao chủ động hôn chứ!

Nàng ổn định hô hấp, che khuôn mặt nhỏ đỏ thẩm tinh xảo, bối rối đứng lên, có chút không biết làm sao.

Vân Phi Dương giữ chặt nàng, kéo vào trong ngực, cười nói:

- Có phải thẹn thùng?

Lương Âm hoảng hốt nói:

- Không có

- Lại lần nữa nha.

Vân Phi Dương lệch đầu muốn hôn qua tiếp, hai tay cũng bắt đầu không thành thật.

Lương Âm vội vàng đẩy hắn ra, khẩn trương hô:

- Ngươi ….ngươi đừng tới đây!

- Tốt thôi.

Vân Phi Dương dừng lại, chân thành nói:

- Ta sẽ không miễn cưỡng ngươi.

Đối với nữ nhân mình thích, Vân Phi Dương cũng chỉ đùa giỡn một chút, ngẫu nhiên trêu chọc một chút, tuyệt đối sẽ không làm loạn.

- 2 triệu!

Đột nhiên, ngoại giới truyền tới âm thanh đấu giá.

Kiện vật đấu giá thứ sáu, bị một gia tộc lấy giá cao mua xuống.

- Tới đây nào!

Vân Phi Dương vẫy tay, nói:

- Chúng ta tiếp tục xem đấu giá.

Lương Âm nào dám đi qua, ngồi trên một cái ghế khác, bảo trì khoảng cách nhất định với hắn.

Kiện vật đấu giá thứ bảy được đưa ra.

Đó chính là Kim Thảo Căn tứ phẩm cao cấp Vân Phi Dương bán.

- Chư vị.

Tương Cần nâng dược tài trong tay, cười nói:

- Đây là Kim Thảo Căn tứ phẩm cao cấp có thể luyện chế Kim hệ đan dược, cũng có thể ăn sống, có tỷ lệ rất lớn lĩnh ngộ ra Kim thuộc tính.

Thần sắc đám người kinh hãi.

Trong ngũ hành Kim hệ lấy sắc bén bá đạo làm đầu, rất nhiều võ giả đều truy cầu cường thế. Cho nên, Kim hệ là thuộc tính bọn họ tha thiết ước mơ nhất!

- Lĩnh ngộ Kim thuộc tính?

Vân Phi Dương mộng, hắn vỗ trán, sụp đổ nói:

- Bị nữ nhân này hố rồi!

Dược tài có thể làm cho võ giả trực tiếp ngưng tụ ra thuộc tính, dù không phải Kim hệ, khẳng định có giá trị không nhỏ!

Quả nhiên.

Sau khi Tương Cần hô lên giá khởi đầu.

Các đại gia tộc từ đầu đến giờ không ra giá cũng nhao nhao hành động, giá cả tăng lên nhanh chóng, qua một lúc đã tăng vọt lên 200 vạn.

Cuối cùng.

Kim Căn Thảo lấy giá 300 vạn thành giao!

Nghe được tiếng nện vang lên, Vân Phi Dương vịn nắm tay, tâm lý nhỏ máu, dược tài 300 vạn vậy mà chỉ bán 50 vạn, thua thiệt lớn rồi!

Tuy đau lòng.

Nhưng hắn cũng đã nhận được câu trả lời mình mong muốn.

Phòng bán đấu giá Thôi gia rất có năng lực, có thể hấp dẫn rất nhiều thổ hào đến tiêu phí, có thể hợp tác lâu dài.

Lần này Thôi gia tổ chức bán đấu giá mười vật phẩm, sau Kim Căn Thảo thì chỉ còn lại ba kiện sau cùng, không thể nghi ngờ 3 kiện này là vật phẩm áp trục.

Quả nhiên.

Vật đấu giá thứ tám, là ngũ phẩm vũ kỹ ứng với Vũ Vương.

Bí tịch này sau khi xuất hiện khiến toàn trường yên tĩnh, những tiểu gia tộc kia trực tiếp từ bỏ, bởi vì bọn hắn biết, loại bí tịch này nhất định giá trên trời.

Quả nhiên.

Các đại gia tộc đấu tranh lẫn nhau cuối cùng lấy giá 600 vạn mua.

Kiện đồ vật thứ chín cũng rất trâu, một kiện phòng ngự giáp cấp Vũ Vương, sau một trận đấu giá kịch liệt cuối cùng giá cả ngừng tại 700 vạn.

Loại đấu giá cấp bậc này làm cho tiểu gia tộc cùng tán tu nhìn phát khiếp.

- Một kiện sau cùng.

- Hai kiện trước đều quý trọng, kiện sau cùng chỉ sợ có giá hơn ngàn vạn!

Mọi người chờ mong.

Giờ phút này, bọn họ đã không có ý định đấu giá, nhưng thấy gia tộc thổ hào cấu xé lẫn nhau, cũng là một việc rất thú vị.

- Chư vị.

Tương Cần vừa cười vừa nói:

- Phần sau là đồ vật sau cùng Thôi gia ta bán đấu giá, mọi người rất chờ mong, phải không?

Đây không phải nói nhảm à.

Đều đến lúc này, người nào không chờ kiện vật đấu giá sau cùng?

Tương Cần chân thành nói:

- Kiện vật phẩm sau cùng này là vật phẩm trân quý nhất từ trước tới nay được đấu giá tại Phòng đấu giá chúng ta.

- Tương tổng quản, ngươi đừng thừa nước đục thả câu, nhanh cho mọi người xem đi.

- Đúng đó!

Mọi người ồn ào.

Tương Cần phất tay, nói:

- Các vị an tâm chớ vội.

Mọi người an tĩnh lại.

Hưu.

Đột nhiên, thạch trụ lần nữa xuất hiện, phía trên có một cái rương cũ.

Mọi người o mở mắt to nhìn.

Vân Phi Dương cũng rất hứng thú nhìn quá. Bất quá, dù hắn dùng Linh Niệm bao phủ, cũng không cách nào nhìn ra trong rương có gì. Hiển nhiên, chiếc rương này đã bị bố trí trận pháp ngăn cách.

- Hắc.

Hắn cười nói:

- Rất thần bí.

Tương Cần mở bảo rương, lấy ra một ống trúc, cất cao giọng nói:

- Kiện vật đấu giá cuối cùng là —— cấm thuật.