Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
----------------------
Các cao thủ Đông Lăng học phủ bảo vệ học sinh của mình, tuyệt không sợ!
Nhưng.
Bọn người Trương Diệu Tổ cũng không để vào mắt.
Bên họ có mấy chục người, Vũ Tông đã vượt qua 20, bên còn Đông Lăng học phủ, Cao Viễn Chúc có mặt thì cũng được bảy tám Vũ Tông, không cấu thành bất cứ uy hiếp gì!
Đông Lăng học phủ người ít, nhưng khí thế bọn hắn không kém mười đại gia tộc chút nào.
Trương Diệu Tổ cười lạnh nói:
- Chỉ bằng mấy người các ngươi, cũng muốn ngăn trở chúng ta?
Một Gia chủ khác lên tiếng.
- Cầm thuẫn bài giao ra đi, như vậy mới không thương tổn hòa khí.
Đám người bên Đông Lăng học phủ cười cười.
Học sinh chúng ta xém chút bị các ngươi đánh chết, còn có mặt mũi nói thương tổn hòa khí?
Tiêu Cảnh Phong nói:
- Thiên tài địa bảo, người có duyên được, học sinh của ta đã nắm tới tay, cũng là hắn nên có, dựa vào cái gì giao ra, mà các ngươi, lại có tư cách gì?
Thái độ quyết không thỏa hiệp!
Thời điểm này rồi mà mọi người vẫn che chở mình, lòng Vân Phi Dương sinh ra cảm kích.
Phải biết.
Tại Thần Giới, khi hắn bị trấn áp, chả thấy một ma nào đứng ra can ngăn cả.
Trương Diệu Tổ lạnh nhạt nói:
- Chư vị, nếu Trương gia ta đạt được thuẫn bài, về sau có phát hiện bảo vật, sẽ để các ngươi phân phối, ta sẽ không tham dự, còn sẽ đáp tạ một số tiền lớn!
Vì khiên phòng vệ Vũ Vương cấp, Trương gia Gia chủ liều!
Các gia tộc vốn còn đang phân vân, nhất thời động tâm.
Cổ chiến trường to như vậy, khẳng định còn tán lạc rất nhiều chí bảo, Trương gia không tham dự, nhà mình sẽ có cơ hội thu hoạch cao hơn!
"Xoát!"
Rất nhiều võ giả trong gia tộc bạo phát tu vi.
Vì chí bảo, bọn họ không cố kỵ, dù đắc tội Đông Lăng học phủ!
Thấy nhiều gia tộc giúp đỡ mình, Trương Diệu Tổ yên tâm, hắn lạnh mặt nói:
- Tiêu Cảnh Phong, Trương mỗ đã rất cho các ngươi mặt mũi, nếu không thức thời, đừng trách chúng ta không khách khí!
Nói xong, giơ tay lên, muốn mở làm cuộc đối chiến!
"Hưu."
Đột nhiên, Lâm Nhược Hiên xuất hiện giữa hai bên.
Mục quang hắn lãnh lệ nhìn bọn người Trương Diệu Tổ, thản nhiên nói:
- Ta xem ai dám động thủ!
Câu nói ẩn chứa Vũ Vương chi uy, khí tức cường đại cuốn tới, cao thủ mười đại gia tộc như phụ vật nặng, sắc mặt tái nhợt, hô hấp trở nên dồn dập.
Trước mặt Vũ Vương, bọn họ còn quá yếu!
Sắc mặt Trương Diệu Tổ biến hóa, nhưng vẫn ương ngạnh nói:
- Vân Phi Dương tự tiện tiến vào lăng mộ, trái với ước định, Lâm thành chủ còn muốn che chở hắn?
Lão nhân này nắm được cán, cũng không phải nói cho Lâm thành chủ nghe, mà nói cho tất cả mọi người tại hiện trường nghe!
Một gia chủ đứng ra nói:
- Kẻ này vi phạm ước định, hành vi ác liệt, Lâm thành chủ luôn hiểu rõ đại nghĩa, tuyệt sẽ không bao che."
- Không tệ!
Mọi người ồn ào theo.
Lâm Nhược Hiên lại không nhìn bọn họ, lạnh lùng quát.
- Lăn.
Đơn giản như vậy, bá khí như thế!
Cao thủ Lâm gia nhao nhao vây quanh. Hiển nhiên, dùng hành động cho thấy Lâm gia muốn hộ Vân Phi Dương, mặc kệ trái hay không trái với giao ước!
- Ai.
Tô gia lão thái gia đi tới, đứng bên cạnh Lâm Nhược Hiên, cười nói:
- Một đám gia hỏa không biết xấu hổ, khi dễ một tiểu bối, không ngại mất mặt sao?
Theo hắn, võ giả Tô gia cũng bạo phát tu vi.
Hiển nhiên.
Tô gia cũng đứng bên phía Vân Phi Dương!
- Thú vị!
- Tiểu tử Vân Phi Dương này thực ngưu, Lâm gia cùng Tô gia đều hướng về hắn!
Tán tu võ giả hâm mộ không thôi.
Để đệ nhất gia tộc cùng đệ tam che chở, toàn bộ Đông Lăng Quận, có ai làm được điểm này!
Lâm gia cùng Tô gia xuất hiện, khiến bên Trương Diệu Tổ không còn thế thượng phong.
Tuy bọn họ chiếm ưu thế về nhân số, nhưng đối diện lại có Lâm Nhược Hiên - cường giả Vũ Vương. Huống chi, tu vi Tô lão thái gia cũng không dưới Trương Diệu Tổ!
Các cia tộc khác lui lại.
Gây chuyện Đông Lăng học phủ vốn là lựa chọn khó khăn, bây giờ lại phải đối mặt với Lâm gia cùng Tô gia, tuyệt đối không thể lên!
Thấy các gia tộc khác lui về sau, Trương Diệu Tổ càng không có dũng khí, hắn chắp tay một cái, nói:
- Cáo từ.
Rồi dẫn theo võ giả Trương gia rời đi.
Những người gia tộc khác cũng rất thức thời thối lui.
Đại chiến giữa Đông Lăng học phủ và mấy đại gia tộc vì Lâm gia và Tô gia xuất hiện mà được hóa giải.
- Đa tạ Lâm thành chủ cùng Tô gia chủ.
Tiêu Cảnh Phong chắp tay cảm tạ.
Hắn biết, nếu không có hai nhà đứng ra, Đông Lăng học phủ sợ sẽ thua thiệt.
Tô lão thái gia lắc đầu, lớn tiếng nói:
- Muốn nói cảm tạ, do chúng ta nói mới đúng, nếu không có Vân Phi Dương lôi ra một con đường máu, đâu ai còn sống mà tiến vào đây chứ!
Cái gì?
Vân Phi Dương kéo ra một con đường máu?
Những võ giả chuẩn bị tán đi tìm chí bảo, nghe Tô lão gia chủ nói thế, không khỏi hoảng hốt.
Võ giả thân trong nội điện, trừ số rất ít đánh bậy đánh bạ được cửa vào, phần lớn người đều do huyết lộ hấp dẫn, mới tìm được cửa vào.
Mới đầu bọn họ cũng suy đoán ai làm, bây giờ mới biết, nguyên lai là Vân Phi Dương!
Bình thường người có lương tâm, khẳng định sẽ rất cảm kích. Dù sao, nếu không có huyết lộ chỉ dẫn, sớm đã thịt nát xương tan.
Nhưng.
Bọn người Trương Diệu Tổ lại không thèm để ý chút nào.
Bởi vì tâm tư bọn hắn hiện tại đã đặt trong cổ chiến trường, tìm tòi tỉ mỉ, hy vọng phát hiện ra chí bảo.
Lâm Nhược Hiên quay người, hỏi:
- Tiểu tử, ngươi không sao chứ?
- Không có việc gì.
Vân Phi Dương kéo thân thể suy yếu, đi đến thông đạo.
Sau khi cùng Trương Diệu Tổ đối bính một kiếm đã hao phí không ít thuần linh lực, hắn cần phải tiếp tế.
Đồng thời, lửa giận trong lòng cũng đang hừng hực thiêu đốt!
Mẹ nó.
Các ngươi chờ đó cho ta!
Vân Phi Dương cũng không phải hạng người lương thiện, bị nhiều người như vậy vây công, nếu không có chí bảo, chỉ sợ đã tèo. Cho nên, thù này hắn nhớ kỹ, nhất định tìm cơ hội báo!
Mục Oanh đuổi theo đỡ hắn.
Hai người đi đến cửa đường hầm. Nơi đó, có Lương Âm và Tô Tình đứng đấy.
Đổi lại trước kia, Vân Phi Dương khẳng định sẽ đùa giỡn Lương Âm một phen, nhưng bây giờ lại như không thấy nàng, trực tiếp đi qua.
Đây mới đáng sợ!
Làm Tiện Thần không hề tiện, thì bên trong chỉ còn lửa giận, Trương gia cùng đám võ giả tham dự công kích hắn, khẳng định sẽ nghênh đón một ác mộng khủng bố!
- Vân Phi Dương!
Đột nhiên, Lương Âm mở miệng.
Giờ phút này, vành mắt mặc dù đỏ, nhưng nước mắt đã sớm xóa đi.
Vân Phi Dương vẫn đi tới.
Nhìn thấy hắn từng bước đi qua, Lương Âm nắm đôi bàn tay trắng như phấn, muốn nói ngay tại mê cung này, lớn tiếng hô.
Nhưng
Nàng do dự, nàng sợ hãi!
Bóng người Vân Phi Dương cuối cùng biến mất trong bóng đêm.
"Ai."
Tô Tình lắc đầu, dắt lấy nàng đuổi theo, tâm tình đã như thế rồi, còn muốn che giấu cái gì không biết, nha đầu ngốc này.
- Haha!
- Ta tìm được rồi!
Một võ giả gia tộc trong một bộ hài cốt phát hiện một thanh trường kiếm hoàn chỉnh, hưng phấn không thôi.
Cổ Chiến Trường to như vậy, thây ngang khắp đồng, há chỉ có một kiện, theo thời gian trôi qua, ngày càng nhiều võ giả phát hiện chí bảo.
Còn về phẩm giai, bọn họ không thể xác định.
Nhưng nghĩ tới Vân Phi Dương thu hoạch được tấm chắn nhỏ, có thể hóa giải công kích của hơn hai mươi Vũ Tông, chắn trong đây không có đồ kém đâu.
Rất nhiều võ giả điên cuồng, không kiêng nể gì tìm kiếm.
Nhưng.
Ngay thời điểm tất cả mọi người vùi đầu tìm kiếm, Cổ Chiến Trường đột nhiên rung động kịch liệt.
- Làm sao?
Mọi người giật mình.
"Ầm ầm!"
Vị trí ngay giữa chiến trường cổ, đột nhiên lấp lóe lưu quang, một tòa thạch quan chầm chậm chui từ dưới đất lên, phát ra khí tức làm người run sợ!
"Tạch tạch tạch."
Hài cốt tản mát các nơi, sau khi Thạch quan xuất hiện, phảng phất có sinh mệnh, ánh mắt quỷ dị phát ra hồng quang, lảo đảo đứng lên.
Sắc mặt rất nhiều võ giả đại biến.
Bời vì, giờ phút này bọn họ bị hơn 10 ngàn cỗ hài cốt vây quanh!