Chương 235: Một chiêu trảm ngươi!

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-----------------

Sự việc Hứa Thắng cùng Vu Lân chỉ là một góc băng sơn nhân tâm hiểm ác, khi lợi ích xuất hiện, rất nhiều người sẽ vứt bỏ thân tình, bằng hữu.

Vân Phi Dương sớm đã thành thói quen.

Hắn cũng không cảm khái gì, giết chết Vu Lân, hắn thu dược tài vào không gian giới chỉ, cưỡi Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ, mang Mục Oanh đi khắp bốn phía trong mê cung.

Nhưng.

Đi dạo thật lâu, trừ đụng phải võ giả bên ngoài, thủy chung không tìm được lối ra.

Giống như bị nhốt.

- Tiêu Dao Hoàng phí kiến tạo lăng mộ, tuyệt không phải để hố chết đám võ giả, nhất định có lối ra!

Vân Phi Dương ổn định tâm thần, bắt đầu nhớ lại mỗi con đường mình đi qua.

Cử động điên cuồng cỡ nào.

Đổi lại người khác, căn bản không dám suy nghĩ đến chuyện này, dù sao mê cung to lớn như vậy, có mấy trăm con đường, ai có thể nhớ kỹ!

Nhưng Vân Phi Dương làm được.

Dung lượng não hắn nghịch thiên vô cùng, đã gặp qua sẽ không quên, trong não hắn lúc này ghi lại mỗi con đường đã đi qua, đồng thời nhanh chóng sắp xếp lại.

- Có mấy đường chưa đi qua!

Vân Phi Dương vỗ Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ.

- Đi.

Đi không được.

Bởi vì, thời điểm khi hắn chuẩn bị xuất phát, hắn đã thấy một thân ảnh xuất hiện phía trước.

Nhiễm gia, Thái Trưởng Lão!

Vân Phi Dương cười lạnh nói:

- Thật trùng hợp, xem ra đến lúc báo thù rồi.

Tên này suy nghĩ, giết chết Thái Trưởng Lão Nhiễm gia, sẽ không chậm trễ thời gian.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)

...

Bành!

Một con đường nào đó trong mê cung, Thái Trưởng Lão Nhiễm gia đánh chết một tên tán tu, giành dược tài tam phẩm nào đó, khóe miệng lộ ra nụ cười.

Người này cũng không đi theo đoàn, bởi vì quá chậm trễ thời gian, cho nên hắn đơn độc xông tới, suy nghĩ này của hắn rất chính xác, chỉ trong thời gian ngắn, đã thu hoạch được không ít dược tài cao cấp.

Đương nhiên.

Càng nhiều hơn là hắn đoạt giết của người khác.

Lăng mộ mở ra không công bằng đối với rất nhiều người. Bởi vì, bọn họ dù có mạnh hơn cũng mạnh không bằng Vũ Tông, kết quả của bọn hắn chỉ có một, chính là bị giết.

Thái Trưởng Lão Nhiễm gia là Vũ Tông, còn đạt đến Vũ Tông trung kỳ, trừ Lâm Nhược Hiên cùng các đại cao thủ ra thì hắn cũng chẳng sợ ai cả, với tu vi này của hắn quả thực có thể đi ngang!

- Đừng... Đừng giết ta!

Bành!

Một tán tu muốn đầu hàng, nhưng kết quả vẫn bị hắn gia vô tình giết chết.

Hừ.

Hắn bước qua thi thể, lạnh lùng nói:

- Đã tiến vào lăng mộ, nên có giác ngộ chết.

- Nói đúng.

Đột nhiên, một thanh âm lãnh lệ truyền đến.

- Hả?

Hắn khẽ giật mình quay người nhìn lại, thì thấy Vân Phi Dương đứng tại chỗ rẽ, nhìn trang phục, hắn cảm thấy có chút quen mắt!

Hơi suy nghĩ, sắc mặt âm trầm xuống, nói:

- Ngươi là người trộm trứng tại Bách Thảo Dược Cốc?

- Không sai.

Vân Phi Dương cười nói:

- Chính là ta.

- Không ngờ a!

Thái Trưởng Lão âm trầm, nói:

- Đánh cắp trứng lại là Vân Phi Dương ngươi!

Nửa năm trước.

Vân Phi Dương tiến vào Bách Thảo Dược Cốc, cũng mặc bộ trang phục hắn đang mặc này.

Thái Trưởng Lão lúc ấy từ đằng xa đánh một chưởng, chỉ ghi nhớ trang phục, cũng không kịp nhìn thấy khuôn mặt, đối phương đã lăn vào ám đạo trong núi.

Còn trưởng lão khác của Nhiễm gia, cũng không thấy rõ tướng mạo Vân Phi Dương, bởi vì lúc hắn chạy trốn một mực vận chuyển Nghịch Thiên Quyết ngưng tụ ra Linh Niệm ngăn cách khí lưu quanh thân.

Võ giả Nhiễm gia gặp qua tướng mạo Vân Phi Dương, trừ Hà Nhân Quốc ra còn lại đã chết.

Cho nên.

Từ đầu đến cuối, Nhiễm gia cũng không biết, người đánh cắp trứng lại là học sinh Đông Lăng học phủ, còn là thiên tài danh tiếng đang thịnh nhất.

Vân Phi Dương đi tới, nói:

- Bất ngờ hả?

Tên này dám mặc bộ đồ này, hiển nhiên không ẩn tàng. Bởi vì, hiện tại hắn đã có đầy đủ thực lực đối mặt dạng gia tộc như Nhiễm gia!

Xoát!

Đột nhiên, một tay Thái Trưởng Lão phất lên, thuần linh lực bàng bạc bạo phát, tựa như đạn pháo oanh đến!

Một chiêu này, hắn đã thi triển qua, đại bạo phát đánh Vân Phi Dương trọng thương, chín đầu mệnh cách của Thần Thần xém chút toàn bộ vỡ vụn!

Nhưng.

Đến nay, uy lực một kích này dù mạnh hơn nữa cũng khó làm Vân Phi Dương trọng thương, hắn cười nói:

- Quá yếu!

Xoát!

Hắn bước ra một bước, quyền trái ngưng tụ thuần linh lực cuồng bạo, trực tiếp đánh nát thuần linh lực 20 trọng của đối phương.

Thái Trưởng Lão cười lạnh nói:

- Ngắn ngủi nửa năm, ngươi trưởng thành đến tình trạng này, để lão phu rất giật mình.

Hắn mặt ngoài bình tĩnh, nội tâm lại khiếp sợ không thôi.

Hắn đã từng tiện tay có thể miểu sát kẻ này, bây giờ đối phương lại nhẹ nhõm hóa đi 20 trọng thuần linh lực của mình, nếu như cứ bỏ mặc hắn phát triển, về sau sợ rằng sẽ trưởng thành đến cấp độ có thể diệt cả Nhiễm gia!

Kẻ này ngày hôm nay phải chết!

Vân Phi Dương trưởng thành quá kinh khủng, để hắn kiêng kị.

Xoát.

Hắn mãnh liệt triển khai hai tay, thuần linh lực điên cuồng tuôn ra, bao phủ đường hầm nhỏ hẹp trong mê cung, hình thành từng đoàn khí lãng bàng bạc chí ít đạt tới 30 Trọng!

Đây là tứ phẩm vũ kỹ, Thuần Linh Loạn Vũ!

Một khi thi triển, có thể phóng thích toàn bộ thuần linh lực trong thân thể võ giả, đồng thời nâng cao cường độ linh lực, vũ kỹ này có thể công có thể thủ!

- Rất mạnh sao.

Linh Niệm Vân Phi Dương động, Khí Hồn kiếm gãy từ hư không xuất hiện, hắn một phát bắt được chuôi kiếm, rút kiếm ra, nói:

- Có tư cách, để ta động kiếm!

Kể từ khi cùng Khí Hồn kiếm gãy ký kết khế ước, đây là lần thứ hai hắn đường đường chính chính xuất kiếm.

Mà.

Đối thủ cũng xuất từ Nhiễm gia, cũng làcó thân phận trưởng lão, thật có duyên a!

Ong ong!

Kiếm gãy Khí Hồn hưng phấn không thôi, Kiếm Thể rung động như không kịp chờ đợi muốn bày ra chính mình!

Nhìn thấy tiểu tử này lấy ra kiếm gãy, Thái Trưởng Lão cười lạnh quát.

- Tiểu tử, binh khí ngươi rất đặc biệt nha.

Vân Phi Dương lạnh lùng nói:

- Một chiêu.

- Một chiêu?

Thái Trưởng Lão mờ mịt.

Vân Phi Dương một bước bước ra, tay trái huy kiếm, quát lạnh nói:

- Lão tử nói một chiêu trảm ngươi!

Hô!

Khí Hồn Kiếm gãy lấp lóe hào quang óng ánh, thuần linh lực bỗng nhiên bạo phát, một hóa thành từng đạo gợn sóng, cuối cùng ngưng tụ ra kiếm khí phong mang tất lộ!

Kiếm khí, chí ít đạt tới 30 Trọng!

Kỳ quái hơn là kiếm khí ngưng tụ ra lại không có đánh tới, mà ngừng giữa không trung, cùng thuần linh lực cuồng bạo đối diện hiện lên hình dạng đối lập!

- Kiếm tùy tâm động!?

Sắc mặt Thái Trưởng lão đại biến.

Kiếm đạo có rất nhiều cảnh giới, bên trong có một loại tên Kiếm Tùy Tâm Động. Kiếm giả lĩnh ngộ ra loại cảnh giới này có thể tùy tâm sở dục khống chế kiếm khí!

Một kiếm này Vân Phi Dương vung ra, ngưng tụ ra kiếm khí cường thế lại không công kích mục tiêu mà đình trệ giữa không trung, hiển nhiên chính là Kiếm Tùy Tâm Động!

Đây phi thường khủng bố. Bởi vì, trong lý giải của tên này, người có thể lĩnh ngộ được cảnh giới đó, ít nhất cũng phải là Vũ Vương, không, phải nói là Kiếm Vương!

Võ đạo cảnh giới dùng võ đến luận.

Tại Vạn Thế Đại Lục, võ giả tu luyện đao kiếm, lại có một loại phân chia khác.

Võ giả tu luyện kiếm đạo đẳng cấp chia làm: Kiếm Đồ, Kiếm Sư, Kiếm Tông, Kiếm Vương, Kiếm Hoàng, Kiếm Đế, Kiếm Thần!

Đao Giả chia thành: Đao đồ, Đao Sư, Đao Tông, Đao Vương, Đao Hoàng, Đao Tôn, Đao Thần!

Võ giả cảnh thứ sáu là Vũ Thánh, kiếm giả lại là Kiếm Đế, Đao Giả là Đao Tôn.

Tuy tên khác biệt nhưng đều chỉ một cấp bậc.

Còn về Đệ Thất Cảnh lại thống nhất gọi là Thần. Bởi vì, lĩnh ngộ sâu một đạo nào đều sẽ bỏ đi Phàm Thân, thành tựu Thần Thể, đột phá thiên địa gông xiềng, ngao du vũ trụ!

Một kiếm Vân Phi Dương vung ra, có thể khống chế kiếm khí, để Thái Trưởng Lão cho rằng, hắn đã đạt tới cảnh giới kiếm đạo chi Vương!

- Tiểu tử, thôi cuồng!

Hắn không lùi bước, bỗng nhiên vung tay, thuần linh lực nháy mắt hóa thành hình tròn tròn, đứng trước người, hình thành phòng ngự tuyệt đối!

Không thể phủ nhận.

Kiếm khí Vân Phi Dương rất đáng sợ.

Thái Trưởng Lão cũng không phải ăn chay, hắn lạnh lùng nói:

- Muốn một kiếm chém giết lão phu, tiểu tử miệng còn hôi sữa như ngươi làm không được!