Chương 228: Đông Lăng Quận, võ giả tụ tập!

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

----------------------

Lâm Nhược Hiên - bá chủ Đông Lăng thành - cũng bị hung hăng bắn trở về.

Ban đầu hắn cũng giống với Vân Phi Dương không tin tà, nhưng sau khi thử hai lần, bị chấn hộc máu mới biết trận pháp này ít nhất đạt tới thất phẩm!

Có thể sánh ngang với Vũ Thánh.

Đừng nói hắn chỉ là Vũ Vương, cho dù tập hợp toàn bộ Vũ Tông của Đông Lăng Quận cũng không thể cưỡng ép phá vỡ.

- Ai.

Lâm Nhược Hiên thở dài một hơi, đành phải chờ ba ngày sau.

Vân Phi Dương đi tới, rất nghiêm túc nói:

- Nhạc phụ đại nhân, ngài đã là cường giả cấp Vũ Vương, chẳng lẽ lại muốn cùng bọn tiểu bối tranh cơ duyên của lăng mộ Vũ Hoàng sao!

Hắn không hy vọng Lâm Nhược Hiên tiến vào lăng mộ.

Nếu chỉ là chí bảo, Vân Phi Dương có thể mắt nhắm mắt mở nhường, nhưng nếu có người động đến cơ hội thức tỉnh của Oanh Oanh thì cho dù ai hắn cũng sẽ đoạt.

Đối mặt Vũ Tông, hắn tự tin đấu một trận, mà Lâm Nhược Hiên là Vũ Vương, tay phải hắn chỉ khôi phục một tia trực giác, cũng không có ngưng tụ ra Thần lực, căn bản đấu không lại.

Hơn nữa.

Đây là nhạc phụ tương lai, nếu như bởi vì một việc nào đó mà phát sinh va chạm, như vậy sẽ rất xấu hổ.

Lâm Nhược Hiên ngây người.

Mình ở Vũ Hoàng cấp, cũng là tiểu bối đối với dạng tiền bối như Tiêu Dao Hoàng, dựa vào cái gì không thể tranh giành?

- Ai.

Lâm Nhược Hiên lắc đầu.

- Lăng mộ mở ra tất nhiên sẽ nhấc lên một hồi tinh phong huyết vũ, ta thân là Quận Vương, đương nhiên muốn quản chế trật tự!

Lăng mộ Vũ Hoàng một khi mở ra, con người vì lấy được chí bảo sẽ đánh mất lý tính, giết chóc lẫn nhau, mỗi một võ giả chết đi đều là tổn thất to lớn đối với Đông Lăng Quận!

Nếu như mình đi vào, giành trước được cơ duyên thì có thể ngăn cản hết thảy.

Vân Phi Dương hiểu rõ hắn dụng tâm lương khổ, nổi lòng tôn kính nói:

- Nhạc phụ đại nhân không đành lòng sinh linh đồ thán, tấm lòng quả nhiên nhân hậu, Đông Lăng Quận dưới sự quản lý của ngài nhất định sẽ ngày càng hưng thịnh!

- Tất nhiên.

Lâm Nhược Hiên ngạo nghễ ưỡn ngực.

Vân Phi Dương cười nói:

- Có điều… Việc bảo trì trật tự, nhạc phụ đại nhân không cần tự mình làm, cứ giao cho tiểu tế đi.

Lâm Nhược Hiên trợn mắt trừng một cái, suýt nữa ngã quỵ.

Không lâu sau.

Võ giả lần lượt xuất hiện.

Không ngoại lệ, tất cả đều là cường giả của mười đại gia tộc Đông Lăng thành. Bọn họ cũng thông minh, thấy Lâm Nhược Hiên chưa tiến vào thì suy đoán trận pháp này có vấn đề.

- Lâm thành chủ.

Trương Diệu Tổ đi lên, thử dò hỏi:

- Tại sao ngài không đi vào?

- Không có tâm tình.

Lâm Nhược Hiên làm thủ thế mời và nói:

- Trương gia các ngươi đi đầu đi.

Trương Diệu Tổ khẽ giật mình, chắp tay nói:

- Trương mỗ cung kính không bằng tuân mệnh.

Nói xong vung tay lên, mang theo bảy Vũ Tông đi qua.

Nếu trước kia có lẽ hắn sẽ cẩn thận cân nhắc xem trận pháp có nguy hiểm hay không.

Bây giờ lại không ý nghĩ này.

Nguyên nhân rất đơn giản.

Buổi sáng hôm nay, tiền trang Trương gia bị lửa lớn đốt cháy, toàn bộ trong Kim khố biến mất, có thể nói tổn thất nặng nề!

Nếu như võ giả Đông Lăng thành cầm bằng chứng đến đòi tiền, chỉ sợ Trương gia sẽ phải tốn máu.

Ngay thời điểm Trương Diệu Tổ sụp đổ thì trời sinh dị tượng, một tòa lăng mộ Vũ Hoàng trồi lên, điều này đã cho hắn hi vọng!

Hắn cũng nghe đến Tiêu Dao Hoàng.

Lăng mộ của đệ nhất cao thủ Đông Lăng Quận, trong đó khẳng định có rất nhiều bảo vật!

Mặc kệ đoạt được nhiều hay ít, bảo vật đều có thể chuyển thành tiền, có thể tạm thời giải quyết lửa sém lông mày, bổ sung điểm hở.

Đúng như thế.

Sau khi trời sinh dị tượng, tính cả Trương Diệu Tổ bên trong, Trương gia điều động toàn bộ tám Vũ Tông, đây là lần phái ra nhiều tinh anh gia tộc nhất!

Hiện giờ các gia tộc khác chưa đến đầy đủ, nhà mình tiến vào trước có thể đạt được càng nhiều bảo vật!

Hắn tính rất hay.

Nhưng nếu hắn biết thiếu niên bên cạnh Lâm Nhược Hiên chính là người đốt tiền trang, lấy đi toàn bộ vàng bạc của cải thì chắc sẽ trực tiếp hộc máu.

Xoát.

Đám người Trương Diệu Tổ đứng bên cạnh trận pháp nhìn nhau, dường như đang đối đáp. Những người này cũng không ngốc, không trực tiếp đi vào mà tập thể phóng thích linh niệm tra xét.

Những Vũ Tông của gia tộc khác cũng âm thầm vận dụng Thuần Linh Lực dưới chân, nếu võ giả Trương gia tiến vào, bọn họ cũng sẽ không chần chờ gì mà nhảy vào!

Nhưng.

Vào lúc vận sức chờ phát động.

Bành bành bành!

Linh Niệm của Trương Diệu Tổ và bảy Vũ Tông vừa chạm đến trận pháp đã bị bắn ngược trở về, bọn họ ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt rồi phun ra một ngụm máu.

- Phốc… Haha.

Vân Phi Dương nhịn không được cười ha hả.

Lâm Nhược Hiên tuy giả vờ nghiêm túc nhưng trong lòng rất sảng khoái; bản thành chủ đều bị, các ngươi không bị thương thì lòng ta sao cân bằng.

Thanh âm máy móc nặng nề lần nữa truyền đến:

- Hoàng mộ mở ra sau ba ngày, bất kỳ người nào cũng không được tự tiện tiến vào.

- Thì ra là thế!

Mọi người bừng tỉnh đại ngộ, thu hồi thuần linh lực đã phóng thích, trong lòng rất mừng bởi vì sẽ có thêm thời gian để cao thủ nhà mình chạy đến!

Có Trương gia làm ví dụ, những võ giả khác không dám xúc động, tĩnh tâm chờ đợi lăng mộ mở ra.

Dần dần.

Ngày càng nhiều võ giả của các gia tộc và tán tu chạy tới.

Chỉ mới qua nửa ngày mà lối vào lăng mộ đã ngưng tụ vài trăm người, Vũ Tông cấp cao cũng lên đến 50, còn lại tất cả đều là Vũ Sư!

Lăng mộ Vũ Hoàng cơ hồ hấp dẫn toàn bộ cường giả đứng đầu Đông Lăng Quận.

Vân Phi Dương ngồi trên ngọn cây, nhìn nhân số võ giả vẫn không ngừng gia tăng, thầm nghĩ:

- Giây phút lăng mộ mở ra chắc chắn sẽ rất đặc sắc.

Là người từng trải, hắn có thể tưởng tượng được, ba ngày sau khi lăng mộ mở ra, những người này sẽ như chó điên vọt vào, đến lúc đó sẽ bùng nổ chém giết tàn khốc.

- Uy!

Đột nhiên, dưới cây truyền đến tiếng gọi ầm ĩ.

Vân Phi Dương cúi đầu nhìn xuống thấy Tô Tình phất tay, gương mặt xinh đẹp mỉm cười.

Hắn phất phất tay, nói:

- Tô cô nương khỏe chứ?.

Đối với Tô Tình, hắn vẫn rất có hảo cảm, dù sao ở cuộc chiến Sinh Tử Đài nàng đã không quan tâm tâm tình các đại gia tộc mà cổ vũ cho mình, cũng kéo theo bọn Diệp Nam Tu.

Nhưng.

Vân Phi Dương càng quan tâm Lương Âm hơn. Nàng vẫn luôn bị lôi kéo nãy giờ, đang quay mặt đi nơi khác

Xoát.

Hắn nhảy xuống, đi đến trước mặt Lương Âm, tay nâng đầu nàng lên, cân nhắc một phen cười nói:

- Nửa năm không gặp, cô cao lên a.

Nửa năm trước trong thời gian cuộc chiến Sinh Tử Đài, hắn vẫn luôn bế quan tu luyện nên không có thời gian đi đùa giỡn cô gái này.

- Hừ.

Lương Âm lạnh mặt, thấp giọng nói:

- Làm như mình cao lắm.

Tuổi tác hiện tại của Vân Phi Dương nhìn qua không khác gì thiếu niên 17 tuổi, thân thể cũng không quá xuất chúng, nhưng quý ở —— đẹp trai!

- Soái ca.

Tô Tình chỉ chỉ Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ đằng sau, cười nói:

- Đây là khế ước thú của ngươi?

Vân Phi Dương cười nói:

- Không sai.

- Thật uy vũ, cũng không biết tốc độ có nhanh không?

Tô Tình nói xong hướng hắn nháy mắt mấy cái, giống như đang ám chỉ điều gì.

Vân Phi Dương tỉnh ngộ, nắm lấy tay nhỏ của Lương Âm, nói:

- Đi, ta dẫn ngươi đi hóng mát!

- Thả ta ra!

Lương Âm muốn giãy dụa nhưng mà sức mạnh của tên kia quá lớn, không thể lay động, cuối cùng vẫn bị kéo qua đi.

- Nắm chặt.

Vân Phi Dương để Lương Âm ngồi phía trước, quát:

- Đại Bạch, đi!