Chương 226: Lăng mộ Vũ Hoàng!

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

----------------------

Gánh vác trách nhiệm tái tạo Thần Giới, việc cần làm lúc này là tìm tàn hồn của Chư Thần phong ấn trong cơ thể phàm nhân, từng có một đoạn thời gian Vân Phi Dương cảm thấy ai cũng mang theo thần hồn trong người.

Như tên Pháp Tể này.

Lại như Lương Âm - người có thiên phú trời sinh cực mạnh đối với hỏa diễm.

Nhưng sau cùng hắn phát hiện được La Mục, ngoài ra càng sai hơn nữa khi hắn suy đoán đối phương có lẽ mang theo một tàn hồn Chiến Thần khác, kết quả thần hồn trong người La Mục lại là Kim Cương Thần.

Đoán đến đoán đi, nghĩ tới nghĩ lui.

Vân Phi Dương thủy chung không nghĩ tới nữ nhân mình quan tâm nhất, lại là người mang theo thần hồn!

- Ha ha ha.

Hắn đột nhiên cười ha hả.

Tìm giữa hàng vạn người, bỗng nhiên quay đầu thì người kia lại nằm trong lồng ngực của mình!

Trong cơ thể Mục Oanh sẽ ẩn giấu loại thần hồn nào!?

Nhất định rất mạnh.

Mạnh hơn Kim Cương Thần gấp trăm lần!

Vân Phi Dương đang tự sướng.

Nữ nhân của mình nếu mang theo thần hồn trong người thì nhất định rất mạnh, tốt nhất là thần hồn cấp bậc Cửu Thiên Thần Nữ!

Còn chưa nói tới.

Bên trong các Chư Thần ngã xuống.

Xác thực có rất nhiều Nữ Thần thực lực bất phàm.

Tỉ như Nữ Thần Chiến Tranh đã từng để cho Vân Phi Dương vạn phần đau đầu, hoặc Nữ Thần Trí Tuệ thấy rõ thiên cơ.

- Vân đại ca…

Thấy hắn cười đê tiện, Mục Oanh lo lắng nói:

- Huynh làm sao vậy?

Ây.

Vân Phi Dương lấy lại tinh thần, ôm chặt nàng và nói:

- Oanh Oanh, lần này đại mộ xuất thế là một hồi tạo hóa đối với muội.

Hắn thấy.

Mục Oanh nếu bị đại mộ chỉ dẫn, có lẽ có cơ hội thức tỉnh!

- Tạo hóa?

Cô gái nhỏ không hiểu.

Nàng dựa vào ngực Vân Phi Dương, nỉ non nói:

- Chỉ cần có thể bồi Vân đại ca, muội đã rất thỏa mãn.

Lưu quang vọt thẳng vào mây, phát tán ra một lát mới dừng.

Nhìn trên cao xuống, trận pháp lưu quang giờ hóa thành nửa vòng tròn bao phủ phạm vi trăm dặm, bởi vì lưu hồ khó thấy rõ bên trong.

Hưu!

Lâm Nhược Hiên hóa thành lưu quang, từ Đông Lăng thành bay ra.

Trận pháp đột nhiên xuất hiện nhất định có gì quái lạ, thân là bá chủ Đông Lăng Quận nên phải tự tìm tòi thực hư!

Đâu chỉ có hắn.

Sau khi Lưu quang ổn định lại, chỉ cần cường giả đạt tới cấp Vũ Tông ở Đông Lăng thành đều giẫm hư không xông về hướng phía đó.

Hưu!

Đông Lăng học phủ, Cao Viễn Chúc cùng rất nhiều trưởng lão cấp Vũ Tông tiến lên.

- Mẹ ơi!

- Nhiều Vũ Tông như vậy!

Bên trong Đông Lăng thành, cư dân thấy từng bóng người đạp không lướt đi, không khỏi rung động.

Ngày bình thường.

Đi đường mạnh nhất chỉ có Vũ Đồ, Vũ Sư.

Bây giờ phát sinh sự kiện đặc biệt, cường giả cấp Vũ Tông dốc toàn bộ lực lượng, bọn họ mới biết Đông Lăng thành - thủ đô Đông Lăng Quận, có thể đạt được tam tinh là có lý do!

- Nhất định phát sinh đại sự.

- Chắc chí bảo ra đời!

Xoát xoát!

Rất nhiều võ giả bạo phát tu vi, tuôn ra Đông Lăng thành.

- Âm Âm, chúng ta cũng đi đi!

Tô Tình lôi kéo Lương Âm theo mọi người ra khỏi thành.

- Đi làm gì.

Lương Âm rất không vui nhưng vẫn bị lôi đi.

Hiện tại nàng rất bực bội, bởi vì ngày hôm nay là đại hội ăn mừng nhưng không thấy tên gia hoả đáng giận kia!

- Quận chúa.

Tường Thúc ngưng trọng nói:

- Sợ có đại sự phát sinh.

- Ừm.

Lâm Chỉ Khê nhìn qua trận pháp lưu quang, mày đẹp nhíu lại, nói:

- Là phúc hay là họa đây?

Trận pháp thần bí xuất hiện làm kinh động Đông Lăng quận, các cao thủ ẩn cư bên trong cùng lúc tiến về vị trí đó.

Trời sinh dị tượng, tất có bảo vật xuất thế!

Xoát!

Toàn bộ Đông Lăng Quận sôi trào.

Không chỉ trong thành mà ở dã ngoại, đều có thể thấy võ giả không dừng vó ngựa chạy đến.

Trong đó có rất nhiều Vũ Đồ, Vũ Sư.

Tuy bọn họ biết trước mặt cường giả, mình không được chia một chén canh, nhưng thiên tài địa bảo dựa vào cơ duyên, biết đâu có đại vận, lại nhặt được đồ tốt.

Loại chuyện này không phải không xuất hiện.

Tương truyền.

Ngàn năm trước.

Một chí bảo hiếm thấy xuất thế!

Vô số cường giả tranh đoạt, đánh đến nỗi trời đất mù mịt, kết quả lại bị một tên chăn trâu tầm thường thu được.

Nhờ chí bảo.

Hắn làm nên Sử Thi, đạt thành tựu cường giả Vũ Vương, được mệnh danh Vương Thâu Chí Bảo

Cái này chỉ là chuyện xưa cũng như chuyện nhảy núi được truyền thừa, mỗi khi có chí bảo xuất thế sẽ kinh động số đông võ giả, kết quả là đám người này bị cường giả đả thương ngã xuống.

Nhưng.

Biết rõ gặp nguy hiểm.

Bọn họ cũng tiến lên, bởi vì tư chất bọn hắn hạn chế dù cố gắng cở nào cũng khó đạt được cảnh giới cao hơn, không bằng liều chết tiến lên, nếu như may mắn thì một bước lên trời!

Đây chính là nhân tính, chết chứ không chịu khuất phục!

Xoát!

Trong một sơn đạo, Tật Phong Kiếm Sĩ Hổ hóa thành lưu quang xanh trắng.

Nửa canh giờ, nó đã chạy vài trăm dặm, khoảng cách với lưu quang trận pháp chỉ còn mấy chục dặm, nhanh hơn mọi người rất nhiều!

Mục Oanh nắm chặt tay Vân Phi Dương, lòng đầy khẩn trương, bởi vì khoảng cách càng gần thì càng cảm giác một luồng sức mạnh đang triệu hoán mình.

- Không có việc gì.

Vân Phi Dương ôm nàng, nói:

- Vân đại ca sẽ luôn bồi tiếp muội.

- Ừm.

Mục Oanh dần thả lỏng.

Ong!

Đột nhiên, trận pháp to lớn bỗng nhiên run rẩy rồi hình thành một vệt sóng năng lượng, nhanh chóng mở rộng ra xung quanh.

- Không tốt!

Vẻ mặt Vân Phi Dương nghiêm túc, lập tức gia cố Hỗn Nguyên cương khí đến trạng thái mạnh nhất.

Hưu!

Nhưng vào lúc sóng năng lượng bay tới đã nhẹ nhàng xuyên thấu phòng ngự của Hỗn Nguyên cương khí, từ trên người Vân Phi Dương đảo qua!

Năng lượng này có tốc độ cực nhanh, lấy trận pháp làm trung tâm chớp mắt bao phủ hơn phân nửa Đông Lăng Quận.

Võ giả đang chạy đến không khỏi bị tác động!

- Mới vừa rồi là cái gì?

Mọi người có chút ngốc.

Đột nhiên.

Võ giả bị sóng năng lượng đảo qua, cảnh tượng trước mắt bỗng nhiên biến đổi, thân thể được đặt vào một không gian mơ hồ không cố định.

Đây là?

Mọi người đều trợn tròn mắt.

Trong không gian.

Một lão giả ăn mặc rách rưới, gầy như que củi đang cúi đầu ngồi xếp bằng, tựa như tĩnh toạ tu hành lại như mất đi sức sống.

- Các ngươi!

Một âm thanh già nua bỗng nhiên vang lên.

Lão giả chầm chậm ngẩng đầu, mái tóc che lấp tướng mạo, hai mắt lóe ra hai luồng kim quang.

Một khắc này.

Mọi người run sợ, dù Lâm Nhược Hiên cũng tim cũng đập rộn!

Người này rất mạnh!

Không sai.

Anh mắt lão ẩn chứa sức mạnh cường đại, khiến người ta không rét mà run.

- Dọa ta một hồi.

Cảm giác được ánh mắt của lão nhân, Vân Phi Dương thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Cảnh tượng trước mắt chuyển đổi làm hắn liên tưởng đến Hồi Mộng Huyễn Cảnh của sư tôn, nhìn thấy lão già quái dị này thì suy đoán đây chính là chủ nhân lăng mộ, là vị Thần nào đó?

Đáng tiếc.

Đây cũng không phải Hồi Mộng Huyễn Cảnh.

Hẳn vừa rồi bị sóng năng lượng đánh úp làm cho mọi người sinh ra ảo giác ngắn ngủi.

Ánh mắt lão nhân kia nhìn như dọa người, nhưng so ra kém cường giả Thần Giới, nói đúng hơn là không có đạt tới Thần, chỉ hơn người phàm.

Thanh âm già nua lần nữa truyền tới:

- Muốn đạt được chí bảo của bổn Hoàng sao?

Thần sắc Lâm Nhược Hiên cùng rất nhiều võ giả đại biến.

Vạn Thế Đại Lục, dám xưng bổn hoàng thì chỉ có Vũ Hoàng, chẳng lẽ lão nhân này nắm giữ thực lực Vũ Hoàng?

Khi mọi người đang khiếp sợ. Thanh âm lần nữa truyền đến:

- Chỉ cần hậu bối nào dính vào Hoàng giả chi khí đều có thể tiến vào lăng mộ của bổn Hoàng, bên trong có tất cả mọi thứ mà các ngươi muốn, người có duyên sẽ có được y bát của Tiêu Dao Hoàng ta!