Chương 211: Đây không phải anh hùng cứu mỹ nhân

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

----------------------

Trận pháp có thể bố trí rất lớn cũng có thể bố trí rất nhỏ.

Nhưng.

Rất ít người bố trí trên mũ giáp bởi vì không ai nhàm chán đi làm loại chuyện rình mò này.

Nhưng trước mắt lại có một tên.

Trận pháp bố trí trên mũ giáp này không tệ, có thể cản trở linh niệm của Vân Phi Dương, khiến hắn khó dò xét ra chân dung của người mặc giáp.

Ngươi càng cất giấu, ta càng muốn xem!

Linh niệm Vân Phi Dương bao phủ, muốn áp dụng thủ đoạn bạo lực để phá vỡ trận pháp, lại nghe bành một tiếng, chân trước hùng sư đánh trúng vai trái nữ nhân kia.

Hưu!

Nàng bay ra ngược ra sau, áo giáp trên người không thể thừa nhận nổi lực kình, bỗng nhiên vỡ vụn.

Điều đáng nói chính là, nữ nhân này mặc áo sa mỏng bó sát người, áo giáp vỡ vụn làm lộ ra dáng người với tỉ lệ hoàn hảo, ngực sữa xoát một cái giải phóng ra ngoài, thể tích chỉ sợ không kém Bảo Lỵ!

Con mắt Vân Phi Dương muốn lòi ra.

Xem từ áo giáp cũng không có lớn như vậy, không ngờ nàng này lại giấu giếm hung khí!

Ba!

Đột nhiên, mũ giáp của nữ nhân vỡ vụn, tóc đen dài bay phiêu đãng trong gió, lộ ra một khuôn mặt tinh xảo nhưng tái nhợt, hiển nhiên thương thế không nhẹ.

Sau khi nhìn thấy gương mặt này, trong lòng Vân Phi Dương dâng lên một ý niệm, cứu người!

Xoát!

Hắn xông ra từ chỗ tối, nhanh chóng giẫm quỷ bộ, hướng về nơi nữ tử rơi xuống đưa tay trái ra, trong lòng hò hét:

- Mỹ nữ, đừng sợ, ca tiếp lấy ngươi!

Hưu.

Bỗng nhiên, một tay của nữ tử chụp về phía mặt đất, đánh xuống khí kình, thân thể nhẹ nhàng lệch khỏi quỹ đạo, cuối cùng dừng trên cành cây, mũi chân điểm một cái biến mất ở một nơi bí mật gần đó.

- Hả?

Vân Phi Dương khẽ giật mình.

Hắn không ngờ nữ nhân này lại âm thầm đổi phương hướng, thi triển thân pháp tiêu sái chuồn đi.

Có ý tứ!

Vân Phi Dương cười một tiếng, muốn đuổi theo.

Nhưng.

Còn chưa cất bước, hùng sư gào thét đến, chân trước nhô ra, móng vuốt sắc bén phát ra quang mang.

Khóe miệng Vân Phi Dương giật một cái.

Lúc đầu muốn anh hùng cứu mỹ nhân, kết quả mỹ nhân chạy còn mình lại bị để mắt tới, quá xui rồi.

Bành.

Giữa rừng núi, truyền đến tiếng vang.

(Truyện-được-thực-hiện-bởi-Hám-Thiên-Tà-Thần-truyenyy.com)

...

Xoát!

Nữ tử xuyên chạy nhanh giữa rừng, không biết chạy bao lâu, suy yếu ngồi xuống, ngả người vào đại thụ, hơi thở dồn dập.

Không thể không nói.

Phán đoán của Vân Phi Dương rất chính xác.

Nữ nhân này có ngũ quan hoàn mỹ không tì vết, da thịt như bơ như tuyết, tướng mạo có thể nói khuynh quốc khuynh thành.

Dù thương thế hiện tại rất nặng, cũng khó che giấu phần lệ chất thiên sinh.

- Đáng giận...

Nữ tử nắm đôi bàn tay trắng như phấn, không cam lòng nói:

- Tu luyện lâu như vậy, vẫn không cách nào chống lại tứ phẩm hung thú.

Nàng tu luyện giữa rừng núi một thời gian rất lâu, giết không ít tam phẩm hung thú, hôm nay lần đầu tiên khiêu chiến tứ phẩm hung thú, kết quả bại hoàn toàn.

- Còn tốt.

Nữ tử khống chế tiết tấu hô hấp, cười nói:

- Đột nhiên có một kẻ ngu xuất hiện, giúp ta hấp dẫn mục tiêu, nếu không sẽ không dễ dàng thoát thân.

Vân Phi Dương nếu như nghe được nhất định sẽ khóc.

Đại tỷ ơi!

Ta là anh hùng đi cứu mỹ nhân đó.

Ngươi không cảm kích thì cũng thôi. cớ sao còn nói ta ngu ngốc!

Cảm kích?

Nữ tử rất cảm kích hắn.

Cảm kích hắn xả thân, hấp dẫn hung thú giùm mình.

Chỉ là loại hành vi này ngốc tới cực điểm.

Suy nghĩ của nàng chính là sinh tồn trên thế giới này không thể có thiện tâm, nếu như không phải có mục đích tuyệt không xen vào việc người khác, như vậy mới có thể sống lâu.

Tuổi còn nhỏ mà lại có tâm tính lạnh lùng, thật không dễ dàng.

- Ai.

Nàng nỗ lực đứng lên, nói:

- Đến nơi an toàn chữa thương, bằng không gặp được hung thú thì phải chết ở chỗ này.

Nói xong, khó khăn nhấc chân bước đi.

- Uy.

Đột nhiên, sau lưng truyền đến thanh âm:

- Ta cứu cô một mạng, ngay cả câu cám ơn cũng không nói sao?

Nữ tử khẽ giật mình.

Quay người nhìn lại, thấy một nam tử tướng mạo không tồi đứng ởrên cây, khoé miệng nhếch lên, cười mà như không cười.

Là hắn?!

Nữ tử kinh ngạc.

Bản thân thi triển thân pháp, lách qua hắn rồi nhanh chóng biến mất, hung thú kia hẳn sẽ chuyển cừu hận lên người hắn chứ.

Hơn nữa.

Vừa rồi tiếng vang truyền đến rất rõ ràng, hiển nhiên đã đánh nhau.

Vì sao hắn một chút việc cũng không có, xuất hiện trước mặt mình, chẳng lẽ hắn cũng tránh né hùng sư?

Không đúng!

Nữ tử hủy bỏ ý nghĩ này, thầm nghĩ:

- Hùng sư có tốc độ như gió, loài này vốn nổi tiếng về tốc độ, người này chắc chắn sẽ không vứt bỏ nó nhanh như thế, vậy chỉ có một khả năng!

Nghĩ đến tận đây, nàng ngạc nhiên nói:

- Ngươi giết chết hung thú kia?

A.

Vân Phi Dương từ trên cây nhảy xuống, cười nói:

- Sự thông minh của ngươi vẫn còn dùng được nha.

Khi đang nói chuyện.

Con mắt không thành thật liếc nhìn ngực người ta.

Thực sự không nhỏ nha.

Hoàn toàn có thể so sánh cùng Bảo Lỵ, cũng không biết ăn cái gì mà phát dục tốt như thế.

Ánh mắt nữ tử lạnh lẽo, chợt đan xen hai tay, che trước ngực, cảnh giác nói:

- Không nghĩ tới, ngươi là một Vũ Tông.

Giải quyết tứ phẩm hung thú, thực lực đã rất rõ ràng.

Vân Phi Dương thu hồi nhãn thần, đi về phía trước một bước, cười nói:

- Ta không chỉ là một Vũ Tông mà còn một thầy thuốc, ta đến để giúp ngươi nhìn thương thế một chút.

Xoát.

Nữ tử lui về phía sau một bước.

Nàng vừa lui, Vân Phi Dương đuổi theo, chuẩn xác cầm lên cổ tay trắng noãn của nàng.

- Ngươi...

Nữ tử mở mắt trừng trừng.

Đối loại ánh mắt này Vân Phi Dương sớm đã miễn dịch, một bên chiếm tiện nghi, một bên thần sắc ngay thẳng, nói:

- Kinh mạch của ngươi hư hao nghiêm trọng, nhất định phải nhanh chữa thương.

- Buông ra!

Nữ tử giọng căm hận quát.

- Không được.

Vân Phi Dương lấy ra một bình linh khí đan từ nhẫn không gian, nói:

- Ăn nó đi.

Nữ tử lạnh lùng nhìn hắn.

Tựa như đang nói ta không ăn.

- ...

Vân Phi Dương bất đắc dĩ, nói:

- Cô nương, ta là người tốt, không có ác ý, xin tin tưởng ta.

- Thật sao?

Nữ tử cười lạnh nói:

- Ta nhìn ra từ trong ánh mắt của ngươi, một nam nhân có cử chỉ lỗ mãng, hẳn đùa giỡn không ít cô gái, không nên vũ nhục hai chữ ‘người tốt’.

Dát.

Vân Phi Dương ngốc.

Nữ nhân này không chỉ có thông minh mà con mắt cũng rất lợi hại!

Lại nói.

Ta chỉ ưa thích nói đùa cùng mỹ nữ, cái này cùng với người tốt hay không tốt có liên quan đến nhau sao?

Ba.

Đột nhiên, hắn nhẹ nhàng kéo nữ tử qua, cười nói:

- Có phải người tốt hay không, thời gian sẽ chứng minh hết thảy.

- Ngươi!

Nữ tử vừa xấu hổ vừa giận dữ.

Nhưng bởi vì thương thế quá nặng, căn bản không thể ngưng tụ linh lực nên cũng không giãy dụa nữa.

- Ngươi là người thông minh.

Vân Phi Dương nắm cả vòng eo nhỏ nhắn của nàng, nói:

- Hẳn phải biết tình cảnh của mình, nếu như sợ phiền thì ta không ngại dùng miệng mình giúp ngươi ăn viên đan dược đâu.

- Vô sỉ!

Nữ tử hung hăng nhìn chằm chằm hắn.

Vân Phi Dương nhún nhún vai, tự hào mà nói:

- Ta tiếp xúc với nữ nhân nào, bọn họ cũng đều khen ta thế.

Nữ tử im lặng triệt để.

Nguyên lai, chính mình gặp được một tên vô sỉ thực sự, một nam nhân không biết xấu hổ.

Vân Phi Dương đi tới, dán bên tai nàng, nhẹ giọng nói ra:

- Nếu không chủ động, ta thật sự dùng miệng cho ngươi ăn đó, Đoan Mộc Lệ Hoa.

Nữ tử khẽ giật mình bật thốt.

- Ngươi... Ngươi biết ta?