Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
----------------
Ngày hôm nay.
Thời gian hai quận luận bàn.
Diễn võ trường đã bị Vân Phi Dương và Đào Tề phá hư, qua hai ngày đã khôi phục như lúc đầu, đồng thời đã lâm thời dựng lên rất nhiều quan chiến đài.
Giờ phút này.
Trời vừa tờ mờ sáng.
Trong diễn võ trường đã chật ních học sinh, ít nhất có hai ngàn.
Làm đấu trường hai quận giao đấu, người quan chiến cũng không phải học sinh, còn có võ giả Thiên Vũ Thành, cùng các gia chủ đại gia tộc.
Tuy nhân số so ra kém lúc Sinh Tử Đài của Vân Phi Dương và Trương Hằng, nhưng các đại gia tộc đến đây đều là cao thủ, lại còn rất nhiều cao thủ. Dù sao, lần luận bàn này đại biểu vinh dự Thiên Vũ Quận.
Thiên Vũ học phủ cũng rất xem thị trận chiến này.
Bọn họ không chỉ kiến tạo một giao đấu đài tại vị trí trung tâm diễn võ trường, mà còn phái ra mấy cao thủ trận pháp toàn thời gian gia trì.
Lực gia trì rất mạnh.
Giao đấu đài trải qua trận pháp gia trì, có khả năng chịu đựng sức tàn phá cực mạnh, sẽ không xuất hiện tình trạng qua mấy chiêu thì vỡ nát như Sinh Tử Đài lúc trước.
- Ha ha, Thiên Vũ học phủ rất nghiêm túc nhỉ?
- Đương nhiên, điều động cao thủ trận pháp đến vững chắc đài giao đấu, chẳng lẽ thiên tài Đông Lăng học phủ rất mạnh?
Võ giả Thiên Vũ Thành nghị luận.
Để Thiên Vũ học phủ điều động Trận Pháp đại sư gia trì, chỉ có tại thời điểm Thập Vũ Chi Tinh giao đấu mới làm.
- Các ngươi không nghe nói hả?!
Một võ giả nói:
- Ba ngày trước, một thiên tài Đông Lăng học phủ đánh ngã toàn bộ trên dưới một trăm học sinh, còn đánh cho Đào Tề của Thập Vũ Chi Tinh đứng không vững.
- Hả?
Mọi người trợn mắt.
Đánh bại trên dưới một trăm tên võ giả, không tính quá mạnh.
Nhưng đánh bại Đào Tề của Thập Vũ Chi Tinh thì cũng quá trâu rồi!
- Ai vậy?
- Người kia gọi La Mục!
- La Mục? Chưa nghe nói qua cái tên này.
Đông Lăng Quận và Thiên Vũ Quận thường xuyên giao chiến, quan hệ rất không hòa hợp, võ giả song phương sẽ rất ít đi khu vực khác, cho nên võ giả Thiên Vũ Quận biết rất ít thiên tài Đông Lăng Quận.
- Các ngươi nghe qua Trương Hằng?
- Có nghe!
Sự việc quan hệ đệ nhất thiên tài Đông Lăng thành, bọn họ nghe nói qua.
- Chậc chậc.
Người kia nói:
- Thiên tài này bị một thiếu niên không có bối cảnh đánh bại.
- Ồ?
Mọi người hiện vẻ bình thản, không có gì chấn kinh.
Bọn họ đối với Trương Hằng, biết cũng không nhiều, dù mạnh thế nào lại có thể mạnh qua Sát Lục Chi Tinh của chúng ta sao?
Quận Quốc cảm tình.
Để rất nhiều võ giả xem thường các thiên tài từ quận khác.
- Thiếu niên kia tên Vân Phi Dương, La Mục đánh bại Đào Tề, chỉ là tiểu đệ hắn!
Mọi người ngạc nhiên, khó có thể bình tĩnh.
Có thể đánh bại Thập Vũ Chi Tinh, đã rất mạnh rồi vậy mà chỉ là tiểu đệ của Vân Phi Dương. Như vậy, bản thân hắn chẳng phải càng mạnh!
- Khó trách lại phải bố trí trận pháp gia cố!
- Sợ rằng sẽ là một trận chiến đấu rất kịch liệt!
Mọi người phấn khởi.
Vinh dự Thiên Vũ Quận cố nhiên trọng yếu, nhưng nếu như hôm nay có thể nhìn thấy một trận giao đấu chất lượng cao, chuyến đi này càng không tệ!
Có người nói:
- Vân Phi Dương lại mạnh thế nào, cũng mạnh không mạnh hơn Sát Lục Chi Tinh, lần này thiên tài Đông Lăng Quận đi tới chắc sẽ bị treo lên đánh.
- Haha.
Mọi người cười ha hả.
- Thiên tài Đông Đông Lăng học phủ đến!
Đột nhiên, có người hô to.
Mọi người dừng cười, đồng loạt nhìn về một phía.
Trên đường đá xanh thông đến diễn võ trường, Cao Viễn Chúc đi đằng trước, ưỡn ngực ngẩng đầu, nhìn qua rất có khí thế.
Đến Thiên Vũ Quận giao đấu, tự nhiên không thể bỏ phong phạm.
Bị hắn cảm nhiễm, những cao thủ đằng sau Đông Lăng học phủ ngẩng đầu ưỡn ngực.
Vân Phi Dương và Bảo Lỵ song song đi tới.
Hắn ngược lại không có ưỡn ngực, rất tùy ý theo sau, hai mắt đôi khi quét qua học sinh chung quanh.
Đang tìm mỹ nữ!
Khoan hãy nói.
Một đường đi tới, gặp được không ít nữ hài tư sắc phi phàm.
Nhưng đôi mắt những cô bé này nhìn hắn có khinh thường, thậm chí có người hung hăng lườm hắn một cái.
- Hắn là La Mục!
- Đệ đệ ta bị hắn đánh.
- Lớn lên thật xấu, so với Thập Vũ Chi Tinh chúng ta, kém quá nhiều.
Chúng nữ thấp giọng nghị luận, tập thể lườm hắn một cái.
Vân Phi Dương bị thương rất nặng.
Ta đánh không ít người, có lẽ trong đó có huynh đệ tỷ muội các ngươi, các ngươi không chào đón ta, ta có thể lý giải!
Nhưng các ngươi nói ta xấu xí, trắng trợn bịa đặt như thế!
Còn có, Đào Tề một thân thịt mỡ, mập như heo thế mà bảo hơn ta!
Khẩu vị đám nữ hài này mặn như vậy!
- Đây chính là La Mục?
- Không nhìn ra mạnh chổ nào, vậy mà đánh bại Đào Tề?
Rất nhiều võ giả cũng đang quan sát Vân Phi Dương.
- Tu vi tên này lộ ra cũng không phải rất mạnh lại có thể đánh bại Phòng Ngự Chi Tinh?
- Đào Tề khinh địch sao?
Mọi người bị tu vi Vân Phi Dương cố ý phóng thích ra mê hoặc.
Đương nhiên.
Bọn họ không để ý La Mục này, họ càng quan tâm đại ca hắn hơn.
- Ai là Vân Phi Dương?
- Đây còn phải nói, khẳng định là tên đi sau cùng!
Mọi người đồng loạt nhìn lại.
Quả nhiên, nhìn thấy La Mục hững hờ đi sau cùng.
- Cái này..
Võ giả Thiên Vũ Thành mộng.
Hai quận luận bàn, thắng thua liên quan đến quyền sỡ hữu Thiết Cốt Thành, tên này vậy mà biểu hiện không nhập tâm như thế!
Có thể làm được điểm này.
Đầu óc có vấn đề hay thực lực mạnh phi thường, căn bản không để trong lòng!
Mọi người có khuynh hướng ý sau.
Dù sao, đầu óc cao tầng Đông Đông Lăng học phủ không có vấn đề, tuyệt không phái ra võ giả đầu óc có vấn đề đến đây.
Nghĩ tới đây.
Vẻ mặt mọi người nghiêm túc, ánh mắt nhìn La Mục càng cảnh giác.
Có thể tại trường hợp này, biểu hiện tùy ý như thế, thực lực người này khẳng định mạnh đến đáng sợ, khó trách La Mục chỉ là tiểu đệ của hắn.
Cảnh giới trang bức đến tận cùng chỉ sợ cũng như thế.
Rõ ràng không có tu vi, rõ ràng yếu nhất, lại giả vờ ra bộ dạng rất mạnh.
Mà còn được mọi người tin như thật!
Bời vì, La Mục không giả vờ, hắn chỉ cảm thấy ngứa mũi, đưa tay móc một chút, không ngờ lại để đám người hiểu lầm càng sâu.
Bên trái đài giao đấu, có dựng một quan chiến đài chuẩn bị cho thầy trò Đông Lăng học phủ.
Cao Viễn Chúc mang theo đám người Vân Phi Dương đi tới đây.
Mọi người còn chưa ngồi, Chiêm Long đã đi tới, cất cao giọng nói:
- Hoan nghênh chư vị đến học phủ ta, mà lần này Thiên Vũ học phủ chúng ta có thể làm sân nhà cho hai quận luận bàn, cảm thấy rất vinh hạnh.
- Chiêm viện trưởng, đừng nói lời sáo rỗng, nhanh bắt đầu đi!
Mọi người nhốn nháo hẳn lên.
Bọn hắn tới nơi này xem so tài, không phải nghe lời sáo rỗng.
- Khụ khụ!
Chiêm Long có chút cứng ngắc, nhưng vẫn cười nói:
- Lần này giao đấu, giống luận bàn trước kia, võ giả lên đài giao đấu, không có thời hạn, một phương ngã xuống đất không dậy nổi, hoặc bị đánh bay ra ngoài coi như thua.