Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
----------------------
Bởi vì hai quận giao đấu sắp bắt đầu, Thiên Vũ Quận đã dừng tiến công, cho nên ngoài Thiết Cốt Thành không có địch quân.
Từ Phàm đưa đến ngoài thành, không tiện tiễn xa, chắp tay nói:
- Cao viện trưởng, Từ mỗ chỉ có thể đưa đến đây.
Cao Viễn Chúc đáp lễ.
- Từ tướng quân, cáo từ.
Mọi người chuẩn bị xuất phát.
Bất quá, vừa đi hai bước, lại nghe Từ Phàm hô:
- Vân Phi Dương.
- Hả?
Vân Phi Dương quay người nhìn về phía hắn.
Từ Phàm nghiêm, lưng thẳng tắp, hướng hắn làm một quân lễ, nói:
- Thiết Cốt Thành và 20 vạn dân cư, dựa vào các ngươi, xin nhờ, nhất định phải thắng!
Xoát!
Mấy trăm quân nhân sau lưng hắn nhao nhao hành lễ, vô số binh lính thủ trên tường thành, trong ánh mắt đều có khẩn cầu.
Rất nhiều quân nhân sinh sống lâu dài ở đây, lấy vợ sinh con, sinh hoạt ở chỗ này. Thiết Cốt Thành trong mắt bọn hắn, sớm đã không phải một tòa cứ điểm quân sự, mà là một ngôi nhà.
Mà lúc này, thiên tài Đông Lăng học Phủ chính là hi vọng duy nhất của bọn họ.
- A.
Vân Phi Dương xoay người, phất phất tay, nói:
- Biết.
Dọc theo Thiết Cốt Thành một đường hướng tây, tiến lên mấy chục dặm sẽ đến khu vực thuộc Thiên Vũ Quận.
Giữa rừng núi, thiết lập trùng điệp trạm gác.
Bọn người Vân Phi Dương đi tới, đã bị mấy tên lính ngăn lại, một tướng quân thân mặc áo giáp, lạnh lùng dò xét một phen.
- Các ngươi là ai?
Cao Viễn Chúc nói:
- Đông Đông Lăng học phủ, Cao Viễn Chúc.
Tướng quân kia chắp tay một cái, cười lạnh nói:
- Nguyên lai là Cao viện trưởng, kính đã lâu kính đã lâu.
Cao Viễn Chúc ngạo nghễ ngẩng đầu.
Thân là viện trưởng Đông Lăng học phủ tiến về Thiên Vũ Quận, đại biểu Đông Lăng Quận, ên không thể bỏ phong phạm.
Tên tướng quân kia nói:
- Cao viện trưởng, còn xin lấy ra thân phận chứng minh.
Hắn đã được mệnh lệnh phía trên, trong khoảng thời gian này, Đông Đông Lăng học phủ sẽ dẫn đoàn đến, cho nên đã sớm chờ từ lâu.
- Ừm.
Cao Viễn Chúc lấy văn kiện ra.
Tướng quân kia nhìn một chút thật giả, giao lại, vung tay lên.
- Cao viện trưởng, mời.
- Chúng ta đi.
Cao Viễn Chúc mang theo bọn người Vân Phi Dương bước vào khu vực Thiên Vũ Quận.
- Hắc hắc, thiên tài Đông Lăng Quận đây hả?
- Ta nhìn cũng mới mười bảy mười tám, lần này đi Thiên Vũ Thành, khẳng định sẽ bị đánh cho không phân biệt nỗi Nam Bắc.
- Chỉ cần bọn họ bại, chúng ta có thể không đánh mà chiếm được Thiết Cốt Thành.
- Ha ha ha.
Các binh sĩ đưa mắt nhìn bọn người Vân Phi Dương rời đi, nhao nhao cười rộ lên.
Thật giống như đã thắng rồi.
- Đại Chí ca.
Một binh lính chỉ chỉ Vân Hoa và Lăng Sa La, nâng cằm lên nói:
- Hai cô nàng này không tệ nha.
- Chậc chậc.
Hai mắt binh lính gọi Đại Chí tỏa ánh sáng ánh dâm, cười nói:
- Vóc người này, thân thể này, lão tử có thể chơi vài ngày.
Một tên binh lính cười nói:
- Triệu Đại Chí, cho ngươi một đầu heo mẹ, ngươi cũng có thể chơi vài ngày đó.
- Ha ha ha.
Mọi người cười ha hả ầm vang.
Những người này đóng tại Thiết Cốt Thành hơn nửa năm chưa từng thấy nữ nhân.
Vân Hoa cùng Lăng Sa La tướng mạo bất phàm, mỹ nữ nhất đẳng, các nàng đi tới nhất thời để những binh lính này đói khát khó nhịn.
Nếu như không phải đại biểu Đông Lăng học phủ.
Nếu như các nàng là nữ tử Đông Lăng Quận bình thường, binh lính vốn nghẹn thật lâu, khẳng định sẽ bộc phát ra mặt cuồng dã của mình.
- Đáng giận!
Vân Lịch đi phía sau, hắn biết đám binh sĩ này không có ý tốt nhìn muội muội mình, con ngươi lấp lóe sát cơ.
- Hắc hắc, cô bé này phát dục không tệ, sờ lên xúc cảm nhất định rất tốt.
Vài tên nhìn chằm chằm Vân Hoa, nhao nhao cười xấu xa.
- Cút.
Một tên lính chỉ Bảo Lỵ đi phía trước, dâm đãng cười nói:
- Nữ nhân này mới gọi phong tao, nếu có thể ngủ một đêm với nàng, cho dù chết, lão tử cũng vui vẻ.
Mọi người nhìn qua.
Quả nhiên, nhìn thấy khuôn mặt Bảo Lỵ vũ mị, dáng người đầy đặn, cả đám nhao nhao nuốt nước bọt.
Nam nhân mà.
Càng ưa thích loại vưu vật thành thục vũ mị này.
Ý thức được binh lính đều dâm đãng nhìn chăm chú lên mình, mục quang Bảo Lỵ lãnh lệ, sát cơ xuất hiện.
Mấy người Cao Viễn Chúc cũng nhao nhao nhíu mày, bọn họ không ngờ binh lính Thiên Vũ Quận lại dâm tiện như thế.
Vân Phi Dương đè ép thanh âm, dặn dò:
- Tỉnh táo, tỉnh táo!
Mọi người nghe vậy, nhất thời khẽ giật mình.
Không nghe lầm chứ?
Luôn luôn cuồng vọng tự đại, không sợ trời không sợ đất, vậy mà tại khuyên mọi người tỉnh táo, mặt trời mọc hướng tây?!
Cao tầng học phủ vẫn nhịn xuống, dù sao, nơi này là địa bàn người ta.
Bất quá.
Bọn họ có thể chịu, Vân Lịch không nhẫn được.
Khi hắn nghe được mấy người còn đang nghị luận muội muội, phẫn nộ mắng:
- Mẹ nó chứ!
Bành!
Nói còn chưa dứt lời đã bị Vân Phi Dương một quyền đánh ngã xuống đất.
Xoát xoát!
Các binh sĩ thấy có người động thủ, nhao nhao lấy ra binh khí, ánh mắt không tốt nhìn bọn hắn, giống như tùy thời xuất thủ.
Một khắc này.
Mọi người bị một đám Quần Sĩ bao quanh ba tầng trong ba tầng ngoài giống như dê rơi vào bầy sói.
- Không có việc gì, không có việc gì!
Vân Phi Dương đỡ Vân Lịch lên, cười nói:
- Đây là đặc thù thăm hỏi giữa bạn học lớp chúng ta.
- Có thăm hỏi như thế sao?
- Học sinh Đông Lăng học phủ này, cũng thật lạ hahaha.
Các binh sĩ thu hồi binh khí, giễu cợt cười rộ lên.
Bên ngoài trại lính hai trăm dặm.
Vân Lịch phẫn nộ một quyền oanh trên tàng cây, đánh nó vỡ nát.
Không phải bị Vân Phi Dương đánh, hắn đã sớm xuất thủ, giết tất cả đám kia. Bởi vì, hắn không cho phép có người đi khinh nhờn muội muội mình.
- Ai.
Cao Viễn Chúc lắc đầu.
Nói thật, hắn cũng rất khó chịu, nếu không tiến về Thiên Vũ Thành tham gia giao đấu, khẳng định cũng sớm xuất thủ.
Bảo Lỵ ngược lại không quan trọng.
Nàng đi đến trước người Vân Phi Dương, cười nói:
- Tiểu gia hỏa, ngươi vừa rồi có thể tỉnh táo, để lão sư rất vui.
- A.
Vân Phi Dương ứng một tiếng, sau đó lấy ra hắc bào của sát thủ, mặc trên người.
Bảo Lỵ ngạc nhiên hỏi.
- Ngươi muốn làm gì?
Vân Phi Dương mặc, lại lấy ra khăn đen, mục quang lãnh lệ quát.
- Giết người!
Từ quân doanh một đường đi tới.
Tên này phẫn nộ không thua gì Vân Lịch.
Bời vì, Lăng Sa La và Bảo Lỵ là nữ nhân hắn coi trọng, đám quân binh dám khinh nhờn, thật mẹ nó chán sống.
Bất quá.
Vân Phi Dương không phải đồ ngốc.
Hắn biết, nếu như mình động thủ, tuy có thể thoát thân, nhưng lần giao đấu này sợ rằng thất bại, cho nên nhịn đến bây giờ, chuẩn bị hóa thân sát thủ, quay trở lại cạo chết từng tên.
Nói thật.
Để cho Vân Phi Dương chịu đựng lửa giận, đi mấy trăm dặm đường, thật sự không dễ dàng!
Bảo Lỵ đoán ra ý nghĩ của hắn, ngăn trước mặt, lạnh lùng nói:
- Nơi đó có đại quân đóng giữ, ngươi không thể đi!
- Lão sư.
Vân Phi Dương buộc khăn đen lại, chân thành nói:
- Ta sẽ không để cho ngươi chịu bất kỳ ủy khuất gì, nếu có, ta sẽ để bọn hắn chết không có chỗ chôn.
Thần sắc Bảo Lỵ ngốc trệ.
Đột nhiên, nàng cười, cười vũ mị cùng cực, nói:
- Nguyên lai, ta trong lòng ngươi trọng yếu như vậy.
Khẳng định trọng yếu.
Phải biết, bao nhiêu buổi tối, Vân Phi Dương đều mơ thấy ôm được thân thể mềm mại của nàng trong ngực mà.
- Ta cũng đi!
Vân Lịch đi tới, trong con ngươi lửa giận phun trào.
Xoát.
Vân Phi Dương ném cho hắn một kiện áo đen, lạnh lùng nói:
- Đừng bại lộ thân phận.
Vân Lịch tiếp được, bỉ ổi nói:
- Sẽ không!