Chương 148: Có xúc động gả cho ta không?

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-------------------

Tướng mạo Lương Âm không tệ, để Đường Thước nhìn trúng.

Tại Đông Lăng học phủ, loại chuyện học trưởng nhìn trúng học muội nhìn mãi thành quen.

Rất nhiều nữ hài vui lòng cùng học trưởng thực lực không tệ kết giao, bởi vì các nàng có thể thu hoạch được rất nhiều trợ giúp, tỉ như không nhận khi dễ, tỉ như nhận sự giúp đỡ để phát triển thực lực.

- Hắc hắc.

Một tên đệ tử thổi phồng.

- Học muội, lão đại của chúng ta là thiên tài bài danh mười hai Thiên bảng, ngày thường có không ít nữ hài truy cầu, ngươi theo lão đại là phúc khí của ngươi.

Đường Thước ưỡn ngực, trong con ngươi lấp lóe ngạo nghễ.

Thiên tài Thiên bảng tại Đông Lăng học phủ là hàng quý, nữ hài yêu thích thiên tài hay những nữ hài coi trọng tiền bạc danh vọng chỉ sợ sớm đã hưng phấn đáp ứng.

Thế nhưng Lương Âm không phải những loại kia, nàng phi một tiếng, cả giận quát:

- Nằm mơ đi!

- U a.

Thiếu niên kia cười nói:

- Lão đại, nữ nhân này vẫn rất có cá tính.

- Ba.

Một bàn tay Đường Thước đánh vào đầu hắn, quát:

- Là chị dâu!

- Đúng đúng.

Thiếu niên vội vàng cười sửa lời.

- Lão đại, chị dâu rất có tính cách.

Đường Thước cười nói:

- Nói nhảm, nữ hài đại ca ngươi nhìn trúng, há lại là loại son phấn phàm tục, nhất định phải có tính cách.

- Đúng đúng!

Thiếu niên vội vàng nịnh nọt.

- Lão đại cùng chị dâu, chính là một đôi trời sinh.

Người khác nhao nhao cười rộ lên.

Nhưng mà.

Bọn hắn nói như thế làm Lương Âm tức chết, nàng nắm quyền, phẫn nộ quát:

- Đồ vô sỉ!

- Người nào gọi ta?

Đột nhiên, một thanh âm nhẹ nhàng truyền đến.

Lương Âm và học sinh Canh Kim Đường khẽ giật mình, cùng nhau ngẩng đầu nhìn lại, thấy trên cây đại thụ gần đấy, một thiếu niên lười biếng đang nằm trên nhánh cây.

- Vân Phi Dương!

Trong lòng Lương Âm vui vẻ, giống như nhìn thấy hi vọng.

Bất quá, nghĩ tới tên này cũng đang tham gia giải đấu đi săn lớn, vừa rồi lại diệt nhiều người như vậy để cướp túi không gian, gặp được hắn chưa chắc là chuyện tốt.

- Thực sự là…

Vân Phi Dương đứng dậy, ngáp một cái nói:

- Ngươi nữ nhân này, có thể đừng trước mặt công chúng hô nhũ danh nam nhân của ngươi không?!

Khóe miệng bọn người Đường Thước giật một cái.

Đồ vô sỉ là nhũ danh của hắn?

Lương Âm phát cáu, lớn tiếng nói:

- Vân Phi Dương, ngươi…ngươi… hỗn đản!

- Haha.

Vân Phi Dương cười một tiếng, nói:

- Ngươi đang khen nam nhân của ngươi hả?

- Không biết xấu hổ!

- Ngươi lại khen ta nữa rồi!

- …..

Lương Âm không phản bác được.

Đám học sinh Canh Kim Đường, vào thời khắc ấy, giống như thành người qua đường xem hai oan gia tranh cãi.

- Vân Phi Dương.

Hai con mắt Đường Thước híp lại, chỉ hắn âm u nói:

- Lăn xuống đây nói chuyện.

Nữ nhân lão tử nhìn trúng, ngươi còn trắng trợn đùa giỡn, thực không thể tiếp nhận.

Tên thiếu niên kia cũng lạnh lùng quát:

- Dám đùa bỡn nữ nhân lão đại ta nhìn trúng, tiểu tử ngươi thật chán sống, mau mau cút xuống đây!

Đám người Canh Kim Đường lạnh lùng nhìn Vân Phi Dương.

Một đám ỷ vào mình là học trưởng không để Vân Phi Dương vào mắt.

Đương nhiên.

Nếu như bọn họ biết, rất nhiều học đường cùng giai đã bị hắn toàn diệt, vừa rồi còn xuất thủ một người nghiền ép ba mươi người, chỉ sợ sớm đã bị dọa mà chuồn mất dép.

- Tốt thôi.

Vân Phi Dương thả người xuống trước mặt Lương Âm.

Hắn nói khẽ:

- Nha đầu ngốc, gặp được phiền phức tại sao không đi tìm ta, một mình ngươi chạy đến nơi đây làm cái gì.

Lương Âm nao nao, trái tim dâng lên ấm áp, cũng nhớ tới thời điểm trong Thạch Điện, nàng đi theo phía sau hắn, rồi nhớ tới thời điểm trong sơn động nhìn hắn ngược sát cường đạo.

Thời điểm sợ hãi, bất lực.

Nam nhân này chung quy đứng trước người, tạo cho mình cảm giác an toàn.

- Không nghĩ nữa, không nghĩ nữa!

Lương Âm lắc lắc đầu, từ trong hồi ức tỉnh lại, giả vờ lạnh lùng nói:

- Ngươi phát hiện ta?

Vân Phi Dương quay lại cười một tiếng, hỏi:

- Vừa rồi nam nhân của ngươi biểu hiện thế nào? Có xúc động muốn lập tức gả cho ta không?

- Ken két.

Lương Âm nắm quyền, nghiến răng nghiến lợi.

Nam nhân này vừa để cho nàng có một chút cảm động.

Sau ba giây đã lộ ra nguyên hình đê tiện, cái phần cảm động kia lập tức hóa thành hư vô, lúc này nàng chỉ muốn đi lên hung hăng cắn hắn một cái!

- Được.

Con ngươi Vân Phi Dương đột nhiên trở nên lạnh lùng, chân thành nói:

- Ta giúp ngươi hả giận.

Hai chữ hả giận vừa dứt, hắn một bước phóng ra, đứng trước mặt thiếu niên vuốt mông ngựa vừa nãy, lãnh đạm nói:

- Gặp được ta, là phúc khí của ngươi.

Thần sắc thiếu niên biến đổi.

Bành.

Một quyền oanh trên bụng.

Sắc mặt thiếu niên dữ tợn, uể oải ngã xuống đến lúc này hắn vẫn đang suy nghĩ, phía trước nhiều người như vậy, vì cái gì đánh mình ta!

Hắn sẽ không nghĩ tới.

Câu nói lão đại hắn là thiên tài bài danh thứ 20 Thiên bảng, ngày thường có không ít nữ hài truy cầu, ngươi theo lão đại là phúc khí của ngươi đã bị Vân Phi Dương ghi hận.

Lương Âm là nữ nhân của mình, một tên phế vật bài danh thứ hai mươi Thiên bảng có tư cách gì nhúng chàm!

Nếu như thiếu niên kia biết nguyên nhân, nhất định sẽ khóc.

Ta chỉ vuốt mông ngựa, nếu như ngươi không thoải mái, ngươi đi nhằm vào lão đại ta đi!

"Xoát”

Đột nhiên, Đường Thước oanh một quyền tới.

Ba.

Vân Phi Dương đưa tay bắt được đầu quyền hắn, bỗng nhiên dùng lực nắm chặt, âm u nói:

- Dám đùa bỡn nữ nhân của ta, ngươi chán sống rồi.

Lực lượng bạo phát, vạn cân!

- A

Trong nháy mắt cánh tay Đường Thước bị bóp biến hình, thống khổ hét thảm.

Người khác thấy thế, nhao nhao xông lên.

- Cút!

Vân Phi Dương mãnh liệt xoay người, vung Đường Thước qua, hai tên học sinh chạy trước tiên không tránh khỏi bị đánh vào thân.

Bành bành bành!

Phù phù!

Trung giai Ất Mộc Đường toàn diệt, ba đường liên thủ cũng bị diệt, Canh Kim Đường làm thế nào có thể chống lại, cho nên rất nhanh bọn hắn đã bị đạp ngã.

Vân Phi Dương gỡ túi không gian của bọn hắn xuống, nói:

- Chúng ta đi thôi.

Chính mắt nàng đã thấy hắn lấy một chọi 30, lúc này nàng lại nhìn thấy học trưởng Canh Kim Đường bị diệt, Lương Âm đã có thể bình tĩnh đối mặt. Nàng gỡ túi không gian xuống, nói:

- Cho ngươi.

- Làm gì?

Vân Phi Dương ngạc nhiên hỏi.

Lương Âm nói:

- Ta không chơi nữa.

Giải đấu đi săn lớn gặp được gia hỏa biến thái như thế còn chơi thế nào được cho nên nàng lựa chọn từ bỏ.

Vân Phi Dương nói:

- Tìm một chỗ trốn đi, cái trò chơi nhàm chán này trời sáng sẽ kết thúc.

Nói xong, quăng ra mấy túi không gian, xoay người biến mất.

- Trời sáng kết thúc?

Lương Âm tiếp được túi không gian, trên mặt mờ mịt.

Linh Niệm Nàng quét qua túi không gian, thấy bên trong để hơn một trăm đầu thú, đắng chát cười rộ lên.

Sau khi giải đấu đi săn lớn kết thúc.

Võ giả nộp lên trên số lượng chiến lợi phẩm nhất định có thể lấy được được phần thưởng tương đồng.

Vân Phi Dương đưa nàng những chiến lợi phẩm này , có thể đổi lấy mấy bình linh khí đan, tương đương với khen thưởng giải vô địch.

- Gia hỏa đáng giận!

Lương Âm nắm quyền, tức giận nói:

- Tại ta đáng thương sao?

Bên trong đất trũng.

Hai trưởng lão học phủ chạy tới.

Một người thở dài:

- Dự thi chín trung giai học đường, bị hắn diệt bảy cái chỉ còn lại Giáp Mộc Đường và Mậu Thổ Đường.

- Tên này quá mạnh.

Một tên trưởng lão khác suy đoán:

- Trung giai Giáp Mộc Đường có thể chống được hắn không?

Từ khi giải đấu Đi săn lớn bắt đầu, bọn họ rất xem trọng Giáp Mộc Đường.

Nhưng sau khi Vân Phi Dương thể hiện ra thực lực nghiền ép, để bọn hắn ý thức được giải đấu năm nay đã thay đổi, biến thành sân khấu của một mình hắn!

Bên trong giải đấu học sinh cũng giống như hung thú, thành con mồi chờ đợi bị làm thịt.

Người trưởng lão kia chân thành nói:

- Có lẽ đúng như hắn nói, trời sáng đi săn sẽ kết thúc.

- Nếu vậy chúng ta sẽ được giải thoát.

- Đúng vậy.

Vân Phi Dương điên cuồng đào thải học sinh, để bọn hắn thực sự hỏng mất, lúc này bọn hắn chỉ ước gì kết thúc nhanh một chút!