Dịch: Hám Thiên Tà Thần
Biên: Hám Thiên Tà Thần
Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào
Nguồn: truyenyy.com
-------------------
Vân Phi Dương thả Hắc Hồ ra, cảnh cáo nói:
- Trong cơ thể ngươi còn có độc, chỉ có giải dược của ta có thể hóa giải, ngươi cũng đừng mơ tưởng dùng linh lực bức đi, nếu không tự nhận hậu quả.
Câu nói này rất có lực uy hiếp.
Hắc Hồ còn đang suy nghĩ, chờ tu vi khôi phục có nên động thủ hay không, vừa nghe câu nói này, hắn đành vứt bỏ ý nghĩ, hắn đã ý thức được Độc Thuật của tên này rất khủng bố!
- Tiềm phục tại chỗ tối, theo ta.
Vân Phi Dương nói.
Hắc Hồ thân bất do kỷ, chỉ có thể ẩn mình đi theo.
Vân Phi Dương rất hài lòng, đứng dậy rời đi, đi được nửa canh giờ, như nhận thấy có điều gì hắn vội vàng trốn vào bụi cỏ cách lối vào Bách Thảo Dược Cốc không xa.
Phía trước, tai miệng cốc có sương trắng lượn lờ bay ra, hắn thấy hơn mười tên võ giả canh giữ cửa vào.
Những người này là võ giả của gia tộc nào đó tại Đông Lăng thành, tu vi đều đạt tới Vũ Đồ, thậm chí còn có một tên tu vi đã đạt tới Vũ Sư sơ kỳ.
- Không phải nói ngày mai phong cốc à.
Vân Phi Dương nhíu mày, căn cứ theo Thần Văn địa đồ, lối vào Bách Thảo Dược Cốc chỉ có duy nhất con đường này.
- Thiên tài địa bảo, hữu duyên có được, bọn gia tộc này không biết xấu hổ lại phong tỏa cốc, thực sự đáng giận.
Vân Phi Dương mắng thầm, sau đó phất tay với Hắc Hồ ẩn
Hắc Hồ không hổ là sát thủ chuyên nghiệp, thân thể trúng Nhuyễn Cốt Tán không có triệt để hóa giải, nhưng vẫn lặng lẽ im lặng theo sát đi tới.
Vân Phi Dương nói:
- Đi, dắt những này người dẫn rời đi, sau đó tới nơi này tụ hợp cùng ta.
Hắc Hồ nhíu mày, trạng thái mình bây giờ, đi dẫn bọn hắn rời đi, rất có thể sẽ bị đuổi kịp.
Vân Phi Dương thấp giọng nói:
- Có phải lại muốn nếm thử tư vị hai loại độc kia không?
Khóe miệng Hắc Hồ giật một cái, không suy nghĩ thêm, cắn răng lao ra. Đám võ sư trấn thủ miệng cốc lập tức phát hiện, quát lạnh nói:
- Người nào!
Xoát
Hắc Hồ không nói chuyện, cúi đầu chạy thật nhanh.
- Các ngươi ở chỗ này trông coi!
Vũ Sư bạo phát tu vi, giẫm thân pháp đuổi theo, nhưng chân trước hắn vừa đi, chân sau một trận gió thổi tới, hơn mười tên võ giả nhao nhao ôm bụng, thống khổ ngã trên mặt đất.
Vân Phi Dương trong nháy mắt xông vào trong cốc, đi vào không bao lâu, Vũ Sư kia như ý thức được mình mắc lừa vội trở về, phát hiện đám thủ hạ của mình trúng độc, nhất thời sững sờ ngay tại chỗ.
Ta mới rời khỏi bao lâu.
Bọn họ bị đánh ngã, tốc độ cũng quá nhanh đi.
Hắc Hồ thân pháp mạnh mẽ di chuyển trong rừng rậm, ý thức được tên kia cũng không đuổi theo, lúc này mới đi đường vòng trở về vị trí bụi cỏ vừa rồi, nhưng hắn không gặp bóng dáng Vân Phi Dương.
- Người đâu?
- Chẳng lẽ tiến vào Bách Thảo Dược Cốc rồi?
Hắc Hồ âm thầm suy đoán, chợt nghĩ đến cái gì, trong con ngươi bạo phát sát cơ, nói:
- Kẻ này có thể tuỳ tiện hạ độc được ta, người vũ sư kia tu vi chỉ ở mức sơ kỳ, tất nhiên bị trúng độc rất dễ dàng.
- Nhưng mà, hắn lại ra lệnh cho ta dẫn dắt đối phương rời đi. Như vậy, chỉ có một khả năng, hắn không còn độc có thể độc Vũ Sư!
Hắc Hồ suy nghĩ.
Đáng tiếc, khi hắn ý thức được điểm ấy, Vân Phi Dương đã sớm chui vào trong cốc, mà hắn lại phải khổ cực cắn răng, tĩnh tâm ngồi xếp bằng vận chuyễn Linh lực xua tan độc tố trong cơ thể, thế nhưng khi hắn xua độc cũng không gặp bất cứ việc gì.
A a!
Hắc Hồ phẫn nộ gào thét:
- Gia hỏa đáng giận, đừng để ta gặp lại ngươi. Nếu không, chắc chắn chém ngươi thành muôn mảnh!
Trong cốc Bách Thảo Dược Cốc mọc rất nhiều cỏ dại cao hơn người bình thường rất nhiều, ngoài ra còn có rất nhiều cây muôn hình muôn vẻ.
Vân Phi Dương nhập cốc lặng lẽ ẩn mình đi tới, thầm nghĩ:
- Chút độc phấn Đoạn Tràng Tán sau cùng cũng đã sử dụng hết
Mất đi độc dược có thể độc chết cấp bậc Vũ Sư, Vân Phi Dương phải cẩn thận từng li từng tí ẩn mình trong làn khói loãng bao phủ khắp cốc. Dù sao, nơi này bị phong tỏa, nói không chừng sẽ có cao thủ gia tộc nào đó xuất hiện.
- Vẫn phải tìm kiếm một ít dược tài có độc tính, nếu không ta thiếu đi át chủ bài, rất dễ dàng sẽ bị Vũ Sư giết chết.
Vân Phi Dương đi trong rừng rậm, Linh Niệm tìm chung quanh.
Đáng tiếc đi mấy dặm đường, một mầm non dược thảo đều không gặp nói gì tới dược thảo đã thành thục, khu này rõ ràng đã bị người càn quét sạch.
- Làm quá tuyệt đi.
Vân Phi Dương chán nãn.
Vốn là một địa phương thừa thãi dược tài, hiện nay kể cả mầm non đều không tìm thấy, những kẻ đến đây quá thất đức, bộ không nghĩ chừa lại chút mầm non cho con cháu đến thu hoạch sao?
Rống
Đột nhiên, một con hoa văn báo từ trên cây nhảy xuống, nhe hàm răng sắc bén giết tới. Vân Phi Dương đang rầu vì tìm không thấy dược tài thấy thế trút hết bực tức lên người con báo hoa này, một quyền đánh chết báo hoa.
Nhưng mà.
Lại đi mấy dặm đường, mấy đầu hung thú không có mắt lần lượt xuất hiện, bọn chúng có kết quả giống nhau, bị Vân Phi Dương giết chết sau đó lột da lông.
Bách Thảo Dược Cốc rất lớn, có mê vụ bao phủ xung quanh, rất dễ khiến người ta mất phương hướng, đi nửa canh giờ, Vân Phi Dương mất đi cảm giác về phương hướng.
Hắn dừng lại, lấy ra địa đồ, so sánh cảnh vật chung quanh, thầm nghĩ:
- Khoảng cách chỗ sâu trong cốc còn kém rất xa.
Vị trí hiện tại chỉ mới bên ngoài cốc, dược tài đã bị thu thập không còn, chỉ có đi tới chỗ sâu, mới có thể tìm được dược tài có giá trị.
Đương nhiên.
Càng xâm nhập chỗ sâu, thực lực hung thú càng mạnh.
Vân Phi Dương lại tiến lên vài dặm, giết chết một đầu hung thú có thể so với Vũ Đồ trung kỳ, hắn ẩn núp trong lùm cây gần đó, thầm nghĩ:
- Phiến khu vực này, hung thú quá nhiều, không thể mù quáng tiến lên.
Ông
Đột nhiên, phía trước trong sương mù truyền đến tiếng vang rất nhỏ, mơ hồ có thể thấy được lục quang lấp lóe như ngọn hải đăng trong bóng tối chỉ dẫn phương hướng cho người đi đường.
- Nghe đồn, ít ngày nữa có thiên tài địa bảo xuất thế và lục quang lấp lóe chỗ sâu trong Bách Thảo Dược Cốc chính là điềm báo của điều này.
Thanh âm của đám người bàn tán trong khách sạn như hiện ra bên tai, Vân Phi Dương nghĩ thầm:
- Chẳng lẽ, chính là lục quang này?
Nhắc tới cũng kỳ.
Lục quang trong mê vụ lấp lóe, rất nhiều hung thú nhao nhao gầm nhẹ, giống như sợ hãi điều gì đó, cả đám dần dần ẩn mình đi.
Linh Niệm Vân Phi Dương thấy được một màn này, nhưng hắn cũng không dừng lại, lúc này tiến lên, mà khi hắn xông ra mảnh khu vực hung thú ẩn núp, thấy một võ giả ngồi xổm trên một cây đại thụ gần đó.
Võ giả như cảm thấy có người tới gần, cảnh giác thấp giọng nói:
- Người nào!
Xoát
Vân Phi Dương giẫm Loạn Đôn Tạp Quái Bộ nhảy đến trên cây, đè ép thanh âm nói:
- Người một nhà.
Người một nhà?
Võ giả nhìn kỹ lại, phát hiện thiếu niên ngồi xổm bên người, bộ dáng cũng khá tuấn tú nhưng quá lạ mắt, lúc này giơ chưởng đánh tới.
Phốc xích
Hắn còn không đánh trúng Vân Phi Dương, ngực hắn đã cắm cây chủy thủ, hai mắt trợn trừng, muốn gào thét, nhưng đã bị Vân Phi Dương nhanh tay che miệng.
- Đã nói người một nhà, còn động thủ, thật không nghe lời.
Một Vũ Đồ sơ kỳ đến từ gia tộc nào đó tại Đông Lăng thành cứ như vậy tắt thở, đến chết hắn đều nghĩ, tên này đến cùng phải người một nhà hay không?
Cố định thi thể trên tàng cây.
Linh Niệm Vân Phi Dương phóng thích, ý thức được trong phạm vi mười trượng phía trước, chí ít ẩn núp bốn tên Vũ Đồ, sau đó cười lạnh:
- Càng như vậy, lão tử càng phải xông vào.
Xoát
Hắn như con khỉ, từ trên cây nhảy xuống.
- Ai!
- Người một nhà.
Phốc xích
- …..
Trong khoảng thời gian ngắn, bốn võ giả đứng canh gác chung quanh đều bị Vân Phi Dương lặng lẽ xử lý, trước khi chết bọn họ đều có một mê hoặc, tên này cuối cùng có phải người một nhà với mình hay không?