Chương 117: Nhặt xác cho ngươi

Dịch: Hám Thiên Tà Thần

Biên: Hám Thiên Tà Thần

Nhóm Dịch: Vạn Yên Chi Sào

Nguồn: truyenyy.com

-------------------

Nguyên bản, trận chung kết tân sinh giao đấu trận phát triển thành ước hẹn sinh tử nửa năm sau của hai nam nhân, để rất nhiều người bất ngờ.

Đương nhiên.

Toàn bộ tân sinh học phủ đều bội phục Vân Phi Dương không thôi, bội phục hắn cuồng ngạo, bội phục hắn không sợ chết.

- Bởi vì Lâm Chỉ Khê nói ra nhận thua trước khi Trương Hằng xuất thủ cho nên, năm nay tân sinh vô địch trận tỉ võ này là Vân Phi Dương

Cao tầng học phủ làm trình tự trận tỉ đấu này lại một lượt, sau đó tuyên bố người vô địch năm nay.

Đây cũng là cách học phủ nói cho thế lực khắp nơi biết Lâm Chỉ Khê nhận thua trước trận đấu kết thúc rồi Trương Hằng mới xuất thủ, không coi ác ý quấy nhiễu trận đấu.

Thiên tài đứng đầu Thiên bảng, đồng thời còn là thiên tài đứng đầu học phủ, Cao Viễn Chúc tất nhiên rất coi trọng, còn về phần Vân Phi Dương, bọn họ cũng coi trọng nhưng rõ ràng ít hơn so với Trương Hằng nhiều.

Nhắc tới cũng kỳ.

Vân Phi Dương lấy tư thái hắc mã đánh bại Lâm Chỉ Khê, thu hoạch được giải vô địch tân sinh giao đấu năm nay, vẻ mặt bọn người Diệp Nam Tu lại đau khổ, một điểm vui nào cũng không có.

- Các người câm à?

Bảo Lỵ lạnh lùng lên tiếng.

Đám học sinh Quý Thủy Đường miễn cưỡng cười, phóng tới Vân Phi Dương đang xuống đài, nâng hắn lên, cao giọng la lên:

- Phi Dương Phi Dương, học phủ mạnh nhất

Tân sinh luận võ kết thúc, học phủ lại không bình tĩnh, rất nhiều người đang cười nhạo Vân Phi Dương, chế giễu hắn không biết tự lượng sức mình.

Lúc này tất cả mọi người đều đã quên hắn đạt được vô địch, tất cả mọi người đều cho rằng, hắn đáp ứng Trương Hằng khiêu chiến, tương đương với việc tự sát, mà người chết thì có cần chú ý sao?

- Trên Sinh Tử Đài, bất luận sinh tử, tiểu tử này cũng chỉ còn sống nửa năm mà thôi.

- Cao tầng học phủ hiện tại khẳng định rất khó chịu.

Quả nhiên như các học sinh đoán, ngày thứ hai sau khi giao đấu kết thúc, trong hội nghị thông lệ được diễn ra, Cao Viễn Chúc chắp tay sau lưng đi tới đi lui trong phòng họp, nếp nhăn trên mặt xuất hiện rõ ràng.

- Tốt rồi, đừng đi lại nữa.

Bảo Tụng Nhân từ tốn nói:

- Đầu ta bị ngươi đi tới đi lui muốn choáng rồi đây.

- Ta …….Viện Trưởng đại nhân!

Cao Viễn Chúc vỗ tay, nói:

- Vân Phi Dương vừa mới tiến vào học phủ chưa được bao nhiêu tháng, đã đột phá đến Vũ Đồ trung kỳ, cũng bộc phát ra năm ngàn cân lực đạo, đây là thiên tài hiếm có đấy ngài nhanh nghĩ biện pháp đi.

Bảo Tụng Nhân nói:

- Hai người định ra sinh tử ước hẹn ngay trước mặt nhiều gia tộc như vậy, ta chẳng lẽ còn có thể buộc bọn họ từ bỏ giao đấu?

Cao Viễn Chúc chân thành nói:

- Viện trưởng, ta cảm thấy biện pháp này có thể thực hiện.

- Xéo đi.

Bảo Tụng Nhân lườm hắn một cái.

- Ta nếu như làm như thế, Đông Lăng học phủ sẽ trở thành trò hề cho thiên hạ.

- Nam nhân định ra chiến ước, nên để cho nam nhân đi đối mặt, chuyện này, học phủ chúng ta không cần nhúng tay.

- Ai

Cao Viễn Chúc đặt mông ngồi xuống.

- Rõ ràng chỉ có tu vi Vũ Đồ, mặc dù không ứng chiến, người khác cũng không thể nói cái gì, hết lần này tới lần khác hắn lại đi tiếp chiến, não tiểu tử kia có phải bị cửa kẹp?

- Hắt xì!

Vân Phi Dương đang tĩnh toạ trong rừng cây, chợt hắt cái xì một cái, hắn xoa xoa mũi, thầm nghĩ

- Có người đang nói xấu ta.

- Ngươi muốn chết sao?

Lâm Chỉ Khê đứng bên cạnh hắn, nữ nhân này đã không còn mặc nam trang, hiện tại nàng đổi thành váy dài ôm lấy thân thể trắng noãn, tóc đen áo choàng, hiển thị rõ vẻ cao quý của nàng.

Vân Phi Dương giả bộ giật mình ngẩng đầu, nói:

- Ngươi nói cái gì thế?

Lâm Chỉ Khê lạnh nhạt lên tiếng.

- Tu vi Trương Hằng đã đạt tới Vũ Sư đỉnh phong.

- A.

Vân Phi Dương ứng một tiếng, đứng lên, lười biếng duỗi người một cái, nói:

- Cũng thật là, đoạt vô địch nhất định phải đợi tới ngày mai mới có thể đi Vũ Kỹ Các chọn vũ kỹ, thật nhàm chán.

- Ngươi đang che giấu nội tâm sợ hãi?

- Hoặc ngươi bắt đầu hối hận, hôm qua quá xúc động?

Lâm Chỉ Khê lạnh lùng nói.

Bành

Đột nhiên, Vân Phi Dương xuất một quyền đánh nát cây trúc trước mặt, nói:

- Trên thế giới này, không ai làm cho ta sợ hãi, mà ta cho tới bây giờ cũng không hối hận về sự việc ta đã làm qua.

Lá trúc tung bay rơi xuống, chầm chậm xẹt qua trước mắt Lâm Chỉ Khê, trên mặt băng lãnh của nàng không có mảy may biểu lộ, nàng thở dài một hơi, nói:

- Ngươi cần phải ngẫm lại vì Oanh Oanh.

Vân Phi Dương xoay người, nói:

- Lâm Chỉ Khê, có người quan tâm người khác như ngươi vậy sao?!

- Ta không hy vọng, thiên tài như ngươi lại chết non trong tay Trương Hằng, chỉ thế thôi.

Lâm Chỉ Khê quay người đi, hoàn toàn ngạo nghễ như trước đây.

Vân Phi Dương im lặng.

Tin tức dòng chính Trương gia cùng tân sinh học phủ định ra ước chiến Sinh Tử Đài tại Đông Lăng thành truyền ra, gây nên oanh động không nhỏ, mọi người truyền tai nhau xuất hiện rất nhiều phiên bản.

Có người nói, gia hỏa gọi Vân Phi Dương rất ngông cuồng, kêu gào khiêu chiến Trương Hằng.

Có người nói, Vân Phi Dương đoạt được vô địch tự cho là đúng, không có để đệ nhất thiên tài Thiên bảng vào mắt, vì vậy kinh động Trương Hằng, định ra chiến ước.

Có người nói, Vân Phi Dương ôm quận chúa nữ giả nam trang, chọc giận Trương Hằng.

Cũng có người nói, Vân Phi Dương sắc đảm ngập trời, muốn cưới quận chúa, sau cùng bị Trương Hằng đánh một chưởng, kém chút chết mất.

Tin tức ngầm loạn thất bát tao tại Đông Lăng thành truyền đi, tuy không phải đúng hoàn toàn, nhưng trong lời đồn có thể thấy được, tính cách gia hỏa gọi Vân Phi Dương rất ngông cuồng, rất hạ lưu!

Như thế, hắn bị mọi người đồn thổi thành bộ dạng hung thần ác sát, hoặc bỉ ổi cùng cực, mà Trương Hằng thân là dòng chính Trương gia Đông Lăng thành, dĩ nhiên trở thành hóa thân của chính nghĩa.

Rất nhiều võ giả tại Đông Lăng thành đều rất xem thường Vân Phi Dương, đồng thời còn ủng hộ Trương Hằng vô điều kiện, hi vọng hắn có thể giết chết gia hỏa đùa giỡn quận chúa.

Vân Phi Dương sẽ không nghĩ tới, hình tượng mình lại bị bẻ cong nghiêm trọng, giờ phút này, hắn đang ngồi trong Y Đường tội nghiệp nói:

- Sư tỷ

- Dừng lại!

Liễu Nhu khép thư tịch lại, nói:

- Đừng có lại tìm ta xin đan dược, ta cũng không có, dược tài ta cất mấy năm nay đều dùng hết cho ngươi rồi, còn nữa ngươi còn thiếu nợ ta một vạn lượng chưa trả đấy nhé!

- Ách

Khóe miệng Vân Phi Dương co giật.

Tên này có thể đột phá Vũ Đồ trung kỳ trong một tháng ngắn, đồng thời nắm giữ lực đạo mạnh mẽ như vậy, chủ yếu do hắn từ tay Thôi Băng Duệ lấy được sáu vạn lượng, dùng toàn bộ số tiền này mua dược tài.

Liễu Nhu phụ trách luyện chế, được bao nhiêu hắn dùng hết bấy nhiêu.

Vốn dùng nhiều đan dược tăng cao tu vi là tối kỵ, nhưng đối với Vân Phi Dương, việc này lại không có tác dụng phụ gì, đầu tiên hắn đã từng đột phá tới Thần Quân, sau là hắn còn có Nghịch Thiên Quyết!

Đương nhiên.

Nếu như mọi người biết, tên này trong một tháng ăn hơn bảy vạn lượng tiền dược tài, mới có thể đột phá Vũ Đồ trung kỳ, khẳng định sẽ tức chết.

Bảy, tám vạn lượng?

Trên thực tế, Vân Phi Dương chỉ mua sắm tài liệu, Liễu Nhu hỗ trợ luyện đan, phí thủ tục đều không có thu, còn lấy ra một vạn lượng dược tài nàng cất giấu, nếu không giá dược tài theo giá thị trường để tính, chí ít hắn cũng ăn hết năm mươi vạn lượng!

- Sư tỷ, ngươi hẳn cũng nghe nói, ta và thiên tài đứng đầu Thiên bảng định ra chiến ước, ngươi nhẫn tâm nhìn sư đệ bị khi phụ sao?

Vân Phi Dương nói.

Liễu Nhu cầm sách nện trên đầu hắn, nói:

- Nếu hắn khi dễ ngươi thì tốt, ta còn có thể chữa thương cho ngươi, nhưng hắn ước chiến Sinh Tử Đài, rõ ràng hắn muốn mạng ngươi, sư tỷ chỉ có thể đi nhặt xác cho ngươi.

- ….

Vân Phi Dương bất lực nằm sấp trên bàn.

Vì cái gì người toàn thế giới đều cho rằng, người chết là mình!

Liễu Nhu chỉ đầu hắn, nói:

- Nhất định phải trang bức như vậy, hiện tại tốt rồi chọc tới thiên tài đứng đầu Thiên bảng, mà ngươi chỉ còn lại thời gian nửa năm, ài thôi cố sống tốt khoảng thời gian này đi.

Vân Phi Dương nói:

- Sư tỷ, ngươi đừng châm chọc ta, nhanh nghĩ biện pháp một chút, chẳng lẽ ngươi nhẫn tâm nhìn sư đệ đẹp trai của mình chết đi?