Sau một hồi bị hung hăng vùi dập thì bọn côn đồ chạy bán sống bán chết .Tiêu Phàm thấy thế thì vui vẻ hắn không ngờ binh đậu lại cường hãn như vậy.Hắn đi đến trước mặt Hoa Như Ngọc nói : "vị cô nương xinh đẹp này cô an toàn rồi".Hắn điều khiển lũ binh đậu đi đến nơi không có người rồi thu hồi thần thông lại.
"Đinh....kí chủ hoàn thành nhiệm vụ thu được hình thể đan x1,độ hảo cảm của Hoa Như Ngọc tăng đến 100 ( đạt đến độ sinh tử không rời)
Hoa Như Ngọc giật mình vì đột nhiên nàng cảm thấy mình đối với thiếu niên này sinh ra một chút gì đó mà chính mình cũng không hiểu.Nàng nói :" cám ơn cậu đã cứu tôi ".
"Không có gì chỉ là tiện tay mà thôi" Tiêu Phàm khiêm tốn trả lời.Đám người ven đen mặt lại nội tâm gào thét : "thật mẹ nó vô sỉ tao có thấy nó đánh đâu toàn thấy lũ người áo đen nhìn giống bảo tiêu đánh mà nó kêu tiện tay"
"Anh có thể đưa tôi về nhà được chứ" Hoa Như Ngọc cảm thấy vẫn sợ đám côn đồ hồi nãy quay lại tìm mình nên đành mở lời nhờ vả
"Rất hân hạnh thưa người đẹp "Tiêu Phàm thừa biết cô nàng này đã bị hệ thống khóa hảo cảm đến độ sinh tử không rời nên tha hồ chim chuột mà không sợ có ác cảm
Trên đường về ................................
"Anh có bạn gái chưa"Hoa Như Ngọc đột nhiên hỏi nàng không hiểu sao đột nhiên muốn tìm hiểu về thiếu niên này
"Rồi" Tiêu Phàm đáp lại
"Gia đình anh có mấy người "
"Ba"
"Anh tên gì?"
"Tiêu Phàm"
"A" Bỗng nhiên Hoa Như Ngọc kêu lên một tiếng Tiêu Phàm quay lại thấy cô nhăn nhó thì không hiểu
"Tôi bị trật chân rồi" Hoa Như Ngọc nhăn nhó đáp
"Cô có đi được nữa không " Tiêu Phàm hỏi lại trong lòng thì cảm thán thế đíu nào lại giống trong phim thế này nữ chính bị trượt chân nam chính cõng rồi sinh ra cảm tình với nhau
Hoa Như Ngọc thử đi mấy bước nhưng suýt ngã Tiêu Phàm vội chạy lại đỡ cô rồi nói:" Để tôi cõng cô "nói xong hắn khụy người xuống cõng Hoa Như Ngọc lên lưng mình.Hoa Như Ngọc ngượng chín mặt vì đây là lần đâu tiên cô tiếp xúc thân mật với người khác phái ngoài cha cô
Đi một lúc thì đến nhà Hoa Như Ngọc.Tiêu Phàm hỏi cô thì biết được nhà cô không có ai vì cha mẹ cô đi làm cả ngày .Hắn cõng cô vào nhà rồi đặt cô xuống ghế ông nội hắn làm thầy thuốc nên lấy lại khớp không khó đối với hắn cho lắm.Chỉ nghe Hoa Như Ngọc kêu "a" một tiếng.
Trong nhà Hoa Như Ngọc đang kích động đi lại xung quanh vì chân cô đã khỏi hẳn.
"Tôi có thể mời anh ở lại ăn với tôi bữa cơm để cảm tạ được chứ"Hoa Như Ngọc nói với giọng mong chờ
"Được có người đẹp mời cơm cầu còn không được"Tiêu Phàm trả lời
"Anh ngồi đây đợi một lát tôi đi nấu cơm"
...............<><><><><><>>><><........................
Hết chương
Tác giả: nay có hai chương nha chương này mình vừa viết xong nên đăng luôn còn chương sau thì tối mới đăng nha. Cầu bình luận cho ý kiến về truyện😈😈😈