Chương 34: Tiểu Thảo.

Nhóm dịch: Dungnhi Phongnhi

Nguồn: VipVandan

Đả tự : Bảo Ngọc - 4vn

Ngạc nhiên nghe được lời của dì Điền, bước chân Trần Phàm thoáng dừng một chút, sau đó giọng nói nghiêm túc: “Dì Điền, lập tức lấy một ly nước ấm ra đây.”

Khi nói chuyện. Trần Phàm ôm cô gái trong lòng nhanh chân bước vọt tới bên cạnh sô pha. đặt cô sái nằm xuống trên sô pha. thân thể trắng noãn hơi ưỡn lên. Vừa mới ưỡn người lên. hai chân cô gái thoáng giang rộng ra. cảnh xuân bên trong bị Trần Phàm nhìn thấy thật rõ ràng.

Bất quá...lúc này hắn lại không hề có chút tà niệm, mà là trước tiên quay đầu nhìn phía dì Điền. Lúc này dì Điền vẫn bị vây trong sự khiếp sợ, trợn mắt há hốc mồm nhìn thấy tất cả chuyện này, không hiểu gì cả!

ở trong trí nhớ của bà. Trần Phàm cùng Tô San đi tham gia huấn luyện quân sự. huấn luyện quân sự cần nửa tháng. mà hôm nay mới là ngày đầu tiên Trần Phàm đã trở lại. điều này không khỏi làm bà cảm thấy kỳ quái! Mà chân chính làm bà khiếp sợ chính là Trần Phàm trở về thì cứ về, lại đi ôm một cô gái trần như nhộng...

“Dì Điền, độ dày hơi nước trong phòng tắm rất cao, nàng hôn mê rồi.” Trần Phàm thấy dì Điền há hốc mồm trợn mắt nhìn mình, biết rõ dì Điền hiểu lầm hắn. lập tức giải thích một câu. sau đó thật nhanh bước đi lấy nước sôi cho thiếu nữ.

Dì Điền vốn đang khiếp sợ, nghe được những lời này của Trần Phàm đột nhiên bừng tỉnh, trên mặt hiện lên một tia khủng hoảng.

“Dì Điền, dì lấy khăn mặt nhúng nước, sau đó vắt khô đi.” Trần Phàm đang rót nước, thấy dì Điền vọt tới bên cạnh cô gái. nói với dì Điền đang bối rối không biết nên làm gì.

Dì Điền nghe xong, không nói một lời, lập tức chạy nhanh về phía phòng tắm. bởi vì mang dép lê, thiếu chút nữa đã trượt té trên mặt đất. ở dĩ vãng, bà làm bất cử chuyện gì đều rất ổn định, hiện giờ xuất hiện loại tình huống này, đủ để chứng minh sự khủng hoảng trong nội tâm của bà.

Thấy một màn như vậy, Trần Phàm lập tức ý thức được cô gái hẳn là con gái của dì Điền. Trong lòng nghĩ như vậy, Trần Phàm liền không dám lãnh đạm. vội vàng bưng ly nước ấm chạy về hướng cô gái. trong lúc chạy ly nước thế nhưng không hề tràn ra.

Nếu có người luyện võ nhìn thấy một màn như vậy, tuyệt đối sẽ bị dọa ngất đi! Bởi vì...Khả năng yêu cầu sự mềm dẻo cùng nhịp nhàng của thân thể thật yêu cầu rất cao, rất cao, không chỉ nói là người thường. dù là người hàng năm luyện võ cũng không thể làm được.

Đi vào bên cạnh cô gái. Trần Phàm dùng tay tách đôi môi như phấn hồng của nàng, rót nước vào miệng cô gái. sau đó nâng vùng đầu đang hôn mê của nàng lên.

“Cô đông...” Dưới sự trợ giúp của Trần Phàm, cô gái thuận lợi uống một ngụm nước ấm.

Lúc này, dì Điền cầm một cái khăn nhúng nước, vội vàng lao vọt tới bên cạnh Trần Phàm, cũng chẳng quan tâm đi giúp cô gái che phủ thân thể, mà là hoang mang lo sợ hỏi: “Trần thiếu. Tiểu Thảo nó không sao chứ? Bây giờ nên làm gì?”

“Nàng không có việc gì. chẳng qua chỉ là thiếu dưỡng khí nên bị hôn mê mà thôi, nhưng vì hôn mê thời gian khá dài. nên phải dùng khăn mặt ngâm nước lạnh giúp nàng chà xát người. như vậy có thể sẽ tỉnh lại trong thời gian ngắn nhất.” Trần Phàm nghiêm mặt nói.

Dì Điền hiển nhiên là luống cuống, nghe Trần Phàm vừa nói như thế. bà không chút suy nghĩ. trực tiếp đem khăn mặt đưa cho Trần Phàm, để Trần Phàm giúp cô gái chà xát thân thể.

Trần Phàm sửng sốt. nhưng vừa nhìn thấy biểu tình hoang mang lo sợ của dì Điền, cũng biết do dì Điền lo lắng quá mức. nhất thời hoàn toàn rối loạn, vì thế không nói gì. tiếp nhận khăn lông ướt hít sâu một hơi. cúi người giúp đỡ cô gái lau thân thể.

Dù là thân thể cô gái còn chưa hoàn toàn dậy thì. nhưng lại rất có đường nét. có lồi có lõm. phối họp làn da trắng tinh như bột lọc, làm cho người ta cảm thấy dụ hoặc trí mạng. Dưới dạng tình huống này, Trần Phàm cầm khăn mặt giúp cô gái chà xát người. tay không có chút run rẩy, đồng thời cũng không để bàn tay mình đụng chạm thân thể mềm mại của cô gái.

Một lần. hai lần. ba lần. mọi nơi...

Đầu. cồ, ngực. dưới nách. đùi...

Nhìn hành động của Trần Phàm, nguyên bản dì Điền đang lo lắng quá mức cho cô gái mà khẩn trương, tựa hồ ý thức được điều gì. sắc mặt hơi đổi. Bà há to mồm. theo bản năng muốn nói gì đó, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt không chút tạp niệm của Trần Phàm, lại đem lời đến bên miệng chậm rãi nuốt vào trong bụng. một lần nữa đem lực chú ý đặt lên trên người cô gái.

Bỗng nhiên...

Đôi rèm mi giống như trăng non của cô gái run rẩy thật nhẹ hai lần. theo sau. chậm rãi mờ mắt.

Thấy thiếu nữ mở to mắt. Trần Phàm âm thầm nhẹ nhàng thở ra. dừng việc chà lau. mà vẻ mặt dì Điền đầy vẻ vui mừng.

Cô gái bị vây trong hôn mê thời gian dài tựa hồ thật không thích ứng với ngọn đèn chói mắt. nàng chỉ vừa mở mắt liền nhắm lại. sau đó lại mở, ánh vào mi mắt chính là thân hình khôi ngô của Trần Phàm.

“A!” Nhìn thấy Trần Phàm, cô gái vốn đang trừng lớn đôi mắt xinh đẹp, theo bản năng hai tay đưa lên bảo vệ bộ ngực, phát ra một tiếng thét chói tai.

Cô gái vừa hét lên. Trần Phàm lập tức ý thức được điều gì. nhanh chóng xoay người nói: “Dì Điền, nàng đã không còn việc gì. tôi lên lầu trước.”

Nói xong. Trần Phàm lập tức hướng thang lầu đi đến. mà cô gái run rẩy cả người nhìn dì Điền.

Dì Điền liền bước lên phía trước, đau lòng đem cô gái ôm vào trong ngực. nói: “Tiểu Thảo, không phải sợ, vừa rồi con tắm rửa bị hôn mê, được Trần thiếu đúng lúc phát hiện, cứu tỉnh con.”

Bị dì Điền kéo vào trong lòng. thân thể cô gái dừng run rẩy, nghe được dì Điền giải thích, nguyên bản biểu tình hoảng sợ chậm rãi thối lui. chỉ còn lại bộ dáng bình tĩnh, nhưng ánh mắt vẫn không hề dời khỏi bóng lưng Trần Phàm.

Trần Phàm có thể nhận thấy được ánh mắt cô gái luôn luôn dừng lại trên người của hắn. nhưng hắn cũng không quay đầu lại. nếu lúc này hắn quay đầu lại nhìn thấy một màn như vậy, nhất định sẽ kinh ngạc, dù sao lấy số tuổi như vậy của cô gái. bị một nam nhân xa lạ nhìn thấy hết hoàn toàn thân thể, có thể ở trong thời gian ngắn như vậy khôi phục sự bình tĩnh, quả thật là một chuyện không thể nào!

Đồng thời vừa lên lầu. trong đầu Trần Phàm hiện ra thân thể mềm mại của cô gái. ảo ảnh này giống như bị sử dụng ma pháp, ở trong đầu óc của hắn không ngừng thoáng hiện.

Hắn dùng lực lắc đầu. ảo ảnh nhất thời biến mất.

Vì thế Trần Phàm không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, hắn nghĩ tới mình cũng sẽ gặp mặt con gái của dì Điền, lại thật không ngờ gặp bằng phương thức tràn ngập hí kịch thế này.

“Mẹ, hắn chính là nam chủ nhân của căn hộ này sao?” Cô gái gắt gao dán chặt chiếc đầu nhỏ nơi ngực dì Điền, bình tĩnh hỏi han.

Dì Điền gật gật đầu: “Tiểu Thảo, vừa rồi Trần thiếu cũng không phải cố ý nhìn thân hình của con. Hắn cũng chỉ vì cứu con. con không thể trách hắn. ngược lại một lát nữa con cùng với mẹ lên lầu cảm tạ người ta.”

“Ân.” Cô gái gật gật đầu. diễn cảm không hề có chút cảm xúc dao động, tựa hồ phía trước phát sinh hết thảy đối với nàng mà nói không đáng giá nhắc tới.

Theo sau. cô gái không đợi dì Điền phân phó, chủ động đứng dậy đi chân trần vào phòng tắm.

Dưới ánh đèn. mái tóc dài đen nhánh tùy ý xõa trên vai nàng. đôi mông đẹp nhếch lên với độ cong mê người. thắt lưng nhỏ nhắn như cành liễu, ngực thẳng tắp, ti lệ phối hợp gần như hoàn mỹ, không có chút sẹo lồi. phong cảnh mê người giữa hai chân như ẩn như hiện...

Đây là một bóng dáng mê người đủ làm cho bất kỳ nam nhân nào cũng phải thú huyết sôi trào!

Cuồng Lôi