Chương 99: Hôn nhau nhau trong gang tấc

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Trong lúc La Sắc Sắc đến nhà ăn bệnh viện lấy cơm, Đường Cẩn ngồi ở bên giường bệnh choĐường Sinh ăn táo.

- …Khi mình vừa bước vào, thấy hình như tư thế của cậu có chút gì đó không tự nhiên, mông nhổng cao thế làm gì vậy?

Đường Sinh xấu hổ, gương mặt tuấn tú nóng ran lên, cười gượng một tiếng:

- Tớ, sao tớ không biết vậy nhỉ?

Đường Cẩn nheo nheo mắt lại, cúi người xuống áp sát mặt vào hắn:

- Cậu vờ vịt, có phải được họ thay rửa vết thương cho cậu thấy sướng mê người chứ gì?

- Cũng không phải thế, có chút đau đớn nữa chứ, tớ, tớ chỉ mong sao họ thay nhanh nhanh lên một chút…

Đường Cẩn đưa đôi tay nõn nà ra, vân vê vành tai của hắn, dịu dàng nói:

- Lúc ấy đầu óc cậu lại trỗi dậy những ý nghĩ xấu xa có phải không?

- Sao có thểthế? Không, tuyệt đối không có…

Đường Sinh ngậm chặt răng lại, nhắm mắt, không dám đối diện với ánh mắt sắc lạnh của Đường Cẩn lúc này.

- Mở mắt ra đi! Cậu cũng biết xấu hổ sao? Có biết là tôi đang rất muốn véo tai cậu không hả?

Thật ra Đường Sinh có nghe Tiểu Vĩ nói qua ‘ chị gái em không vừa đâu, bên ngoài thì vờ dịu dàng thế thôi, bên trong thì xuống tay rất tàn độc’.

Trước mắt thì còn có thể nói là đối với mình vẫn còn dịu dàng, Đường Sinh lại cười gượng nói:

- Chị Cẩn, chị không phải muốn ngược đãi bệnh nhân đấy chứ?

Đường Cẩn thả lỏng tay, buông tai hắn ra. Từ sau khi trải qua cái đêm kinh hoàng đó, khoảng cách giữa cô và Đường Sinh rút ngắn thấy rõ, tiếp đó là ba đêm túc trực trong bệnh viện, vào nửa đêm hôm trước còn giúp hắn tiểu tiện nữa chứ, tuy là nhắm chặt hai mắt lại, nhưng cái của hắn gần trong gang tấc, thật đáng sợ.

Cũng bởi trải qua những việc như thế, về tâm lý mà nói, ý thức tự vệ trong Đường Cẩn với hắn từ đó cũng không còn nữa. Đến hôm nay, cô đã có thể tự nhiên âu yếm véo tai Đường Sinh, dường như hành động đó không là gì cả, khi trước, cô và La Sắc Sắc còn giúp hắn lau mình mẩy nữa chứ.

Lúc đó Đường Sinh đưa tay ra, giữ chặt lấy tay của Đường Cẩn, Đường Cẩn cũng giữ chặt lấy tay hắn:

- Này, kêu một tiếng dễ nghe thử xem, khi đó sẽ tha cho cậu.

Khi chỉ còn hai người ở lại với nhau, trái tim như nảy nở, cảm xúc dâng trào, những lời tỏ tình đầy tình tứ không kìm nén nổi mà được thốt ra lời.

Đôi mắt long lanh của Đường Cẩn lúc này nhìn thẳng vào mắt hắn, hơi thở của đôi môi anh đào như biết nói, phà thẳng vào mặt hắn.

- Cẩn Cẩn, cậu hôn tớ một cái, tớ sẽ xin được khoan dung, được không?

Đường Sinh bắt đầu cười gian trá.

- Đánh chết cậu này, đồ xấu xa!

Đường Cẩn nói chứ không đánh, tay lại dịu dàng vân vê vành tai của hắn.

Hai người cười cười nói nói, đầy tình ý triền miên không dứt, Đường Cẩn vẫn không buông tha:

- Kêu một tiếng dễ nghe xem nào!

- Chị Cẩn? Em Cẩn? Sư tỷ Cẩn? Sư mụội Cẩn? Cậu thích nghe cái nào?

- Đương nhiên là chị rồi, cậu nhỏ hơn tớ còn gì.

Đường Cẩn nói cực nhỏ, cúi thấp mặt xuống hạ giọng nói:

- Kêu chị đi!

- Thế thì tớ đây thê thảm rồi đúng không? Tiểu Vĩ em trai cậu từng nói với tớ rằng, làm em trai cậu thê thảm lắm, hay là tớ kêu cậu là em nha?

- Không…

Đường Cẩn trong lòng thầm mắng em trai nói xấu mình, có thời gian sẽ tính sổ sau, ngoài miệng vẫn nói:

- Cậu nói bừa.

- Thế thì cậu hôn tớ xem nào, hôn rồi tớ sẽ kêu!

Đường Sinh xỏ lá nói.

Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Cẩn đỏ bừng lên, từ khi biết hắn đến giờ, tình cảm vẫn chưa phát triển đến mức độ phải hôn nhau, hơn nữa, làm gì có chuyện con gái chủ động bao giờ? Cá tính mạnh mẽ tiềmm ẩn trong cô bị ép đến bùng nổ ra ngoài, trừng mắt nói:

- Đừng nghĩ rằng cậu là bệnh nhân thì tớ sẽ nhịn cậu nhé.

Miệng nói, tay thì Đường Cẩn cho vào bên trong chăn, vẻ xấu hổ trên mặt lúc này cảng thấy rõ hơn:

- Tự mình chọn, ở hông hay ở đùi?

Khi bị bàn tay mềm mại của Đường Cẩn cho vào bên trong, máu trong người Đường Sinh lúc này chảy rần rần, bàn tay ấy cứ như là có điện vậy, nó lướt tới đâu da thịt hắn tê dại đến đó, trời ạ, thì ra con người nàng Cẩn xinh đẹp đây thú vị đến như vậy, chỉ là bản thân mình chưa khám phá ra hết mà thôi, sư kích động lúc này khó mà tả hết.

Kỳ thật tâm hồn thiếu nữ của Đường Cẩn lúc này cũng đang xao động mạnh mẽ, tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Khi tay vừa chạm vào chiếc mông trần bên trái của Đường Sinh, cũng là lúc nhịp thở của cô như ngưng động lại, hai khuôn mặt chỉ cách nhau chưa đến ba tấc, ánh mắt nhìn nhau đắm đuối…

Cảm nhận được những rung động khi chạm tay vào từng thớ thịt săn chắc trên người hắn, Đường Cẩn không kìm nổi mà co năm ngón tay lại, đôi môi mộng lúc này mấp máy thì thào lên tiếng:

- Hai nữ y tá khi rời khỏi mắt thì lấm la lấm lét xấu hổ, mặt thì đỏ ửng đỏ bừng, cậu thì ngoan ngoãn nằm yên cho hai người họ… Tớ ghét cậu.

Đường Sinh lúc này đã không cách nào có thể đè nén nổi sự ham muốn đang mãnh liệt trổi dậy khắp người hắn, đưa tay ra ôm lấy chiếc cổ trắng ngần của Đường Cẩn:

- Cẩn, thế cậu thay rửa vết thương cho tớ nhé, được không?

Vào đúng lúc hai bờ môi của hai người như dính chặt vào nhau, bên ngoài đúng lúc có tiếng bước chân vọng tới, Đường Cẩn hết hồn, vội vàng rụt người lại, thu tay về, chỉnh chu lại tư thế ngồi.

Cửa mở ra, , La Sắc Sắc bước vào:

- Này… đỡ hộ với, tiểu Cẩn, đừng có chán ngấy như thế với anh chàng bé nhỏ của em…

- Gì cơ…chị Sắc, chị chỉ nói bừa…

Đường Cẩn xấu hổ, bước lên trên hai bước, đỡ lấy hộp cơm trên tay cô.

Buổi trưa hôm nay, Ninh Hân ăn cơm ở nhà, cô vốn tính đến bệnh viện thăm Đường Sinh, nhưng do có việc phải bàn bạc cùng ba nên cô lại thôi.

Sau khi cơm nước xong xuôi, hai cha con vào phòng sách nói chuyện, Ninh Hân lên tiếng:

- Ba, những tài liệu đó con xem qua cả rồi, đủ chứng cớ buộc tội họ Lưu kia.

Ninh Thiên Hữu gật gật đầu:

- Ừ, chỉ còn thiếu mỗi một nhân chứng đứng ra để làm chứng chống lại ông ta thôi… ngoài ra, ông ta lại là Thành ủy ủy viên thường vụ, muốn giam giữ và thẩm vấn ông ta, thành phố cũng khó mà ra được quyết định, cần phải báo cáo lên Tỉnh ủy, Ủy ban Kỷ luật tỉnh khẳng định là rất quan tâm tới chuyện này, thậm chí còn phái người đến nữa là khác…

Quan chế nhà nước là thế, Thành ủy ủy viên thường vụ là lãnh đạo chủ chốt của địa phương, ông ta phạm phải tội gì trước tiên không bàn luận đến, khẳng định phải báo lên Đảng uỷ thượng cấp trước tất cả quá trình phát sinh và hậu quả, cụ thể xử lý thế nào, cũng cần phải nghe ý kiến của thượng cấp Đảng uỷ, điểm này rất quan trọng.

Nếu như không phải phải 'Thành ủy ủy viên thường vụ', thì cấp thành phố địa phương có thể tự mình ra quyết định, ý kiến xử lý, đồng thời trực tiếp giao cho Ủy ban Kỷ luật thành phố xử lý.

- Ba, nhân tình của ông ta trước sau vẫn không khai gì cả, buổi sáng có một phần tư liệu về kết quả điểu tra cô ta, trong báo cáo nói cô ta có thai.

- Sao? Ninh Thiên Hữu hơi ngẩn người, cặp mày rậm của ông nhíu lại. Họ Lưu kia suy cho cùng vẫn là Thành ủy Đảng uỷ, quan hệ của ông rất rộng, chỉ sợ nhổ củ cải không khéo mang theo cả bùn đất lên theo, e là ở đây có người sẽ gây áp lực, e là chỉ xử lý qua loa, e là…

Tóm lại là có rất nhiều nhân tố hạn chế quá trình tiến triển của sự việc, nên chỉ có thể thu thập thêm thật nhiều chứng cứ có giá trị xác thực, đánh bại ông ta trong một lần rat ay!

Còn như có thể truy cứu thêm trách nhiệm những người liên quan hay không, thì đó không phải là vấn đề riêng của một Chủ tịch quận, điều này khiến Bí thư Đường rất đau đầu, lãnh đạo bên trên giao đấu ai biết được tình hình rồi sẽ đi về đâu, ra sao và thế nào? Ông trầm ngâm nói:

- Ninh Hân này, hay là con đi nói chuyện với Đường Sinh xem sao?

Chàng thiếu niên này đã để lại trong lòng Ninh Thiên Hữu một ấn tượng rất sâu sắc, La Sắc Sắc người gần đây thường xuyên tiếp xúc với ông được xem như là người đại diện phát ngôn của hắn, riêng điểm này thì con gái cũng đã có nói qua đôi chút cho mình biết, nhà họ Đường, nhà họ Đường không những có sức ảnh hưởng trên quan trường, mà xem ra, họ cũng đang có ý mở rộng phát triển thanh thế trên cả thương trường.

Nhắc tới Đường Sinh, cảm nhận đầu tiên mà trong lòng Ninh Hân nhận thấy được chính là sự ấm áp, trong lòng cô, sớm đã xem Đường Sinh là ‘ người tình nhỏ’ của mình rồi.

- Dạ, ba, để con tìm hắn nói chuyện xem sao, tên tiểu quỷ này trong đầu hắn có rất nhiều sáng kiến, nói không chừng hắn sẽ nghĩ ra cách hay nào đó thì sao.

Cố gắng che đậy tình cảm đặc biệt của mình dành cho Đường Sinh trước mặt ba, để ông thấy rằng mình không hề xem Đường Sinh như người đồng trang đồng lứa, như thế thì sẽ không khiến ông nghĩ sang chuyện khác, bản thân có thường xuyên qua lại thân mật với Đường Sinh cũng không lo ông sẽ nghĩ xuyên tạc, nghi ngờ khác thường chứ?

Về chuyện Đường Sinh trúng đạn nhập viện. Ở trong nhà mình, Ninh Hân căn bản nửa câu cũng không nhắc đến, thế cho nên trong nhà không ai biết chuyện cả.

- Ninh Hân này, con đừng có mà xem thường tên nhóc đó, một vài ý kiến và nhìn nhận của ba về sau không dám chắc sẽ có Bí thư Đường dính dáng vào.

Trước nay, Ninh Thiên Hữu vẫn cứ đinh ninh rằng Đường Sinh chỉ là cái loa phóng thanh của 'Bí thư Đường', nên những gì mà hắn nói không phải là chủ ý riêng của hắn.

Nhờ thế nên đây là điểm mà trước mắt Đường Sinh có thể lợi dụng, bởi họ càng suy nghĩ như vậy thì sẽ càng có lợi cho kế hoạch mà bản thân hắn muốn tiến hành, đợi đến một ngày nào đó họ bừng tỉnh hiểu ra mọi chuyện, thì ra tất cả đều là kế quỷ của tên quỷ nhỏ, khẳng định Đường Sinh khi đó đã vây cánh cứng cáp rồi.

Ninh Hân đi xuống lầu, lái chiếc xe hơi chính hãng của mình vội vội vàng vàng hướng tới bệnh viện, mấy ngày gần đây cô không có mấy tâm trạng để làm việc, đầu óc chỉ nghĩ đến tên tiểu oan gia hắn thôi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi