Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
- Đường Cẩn… em điên rồi à, mau dừng tay lại đi… Đường Sinh chưa chết, chỉ bị trúng đạn ở phần mông thôi…
Ninh Hân bị dáng vẻ như phát điên phát cuồng của Đường Cẩn làm cho hoảng hốt, mặc cho Ninh Hân nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra được, không ngờ tên bại tướng nằm kia lại có thể bị một cô gái chân yếu tay mềm đưa đến Quỷ Môn Quan, tất nhiên hai phát đạn của cô ban nảy chỉ có thể làm cho đối phương mất đi sức phản kháng, bằng không hậu quả rất khó lường.
Đường Sinh không ngất đi mà trái lại rất tỉnh táo, máu chảy ra ướt hết cả phần mông, đầu óc có hơi choáng váng một chút. Nghe thấy tiếng thét gào thảm thiềt của Đường Cẩn khi lao xuống xe, hắn cũng bị làm cho hoảng, ngẩn cả người ra, cứ thế nằm nhoài trên người của Ninh Hân ngoảy đầu nhìn Đường Cẩn nổi điên, mãi cho đến khi gã hói bị đánh đến máu me đầy mặt, hắn mới trấn tĩnh trở lại.
- Đường Cẩn...tớ còn sống đây này…cậu mau lại đây…
Đường Cẩn vẫn đang khóc kêu thảm thiết, cô đang trong trạng thái suy sụp và cuồng loạn, chợt nghe thấy câu nói 'Đường Sinh còn sống vẫn chưa chết, chỉ bị trúng đạn ở mông thôi’, cô rùng mình một cái, trồm dạy lảo đảo chạy tới:
- Đường Sinh... Đường Sinh...cậu thế nào rồi? Có ổn không?
Đường Sinh gắng gượng từ người Ninh Hân đứng lên, ôm chặt lấy Đường Cẩn lúc này mặt mũi tèm nhem dính đầy máu của gã hói, một cô gái trong sáng ngày thường giờ mặt đầy máu me, thoáng nhìn giống tựa như dân anh chị khi chém giết nhau vậy, đúng là làm cho người khác khiếp sợ, cô khi đó cũng ghì chặt Đường Sinh vào lòng.
- Đường Cẩn, băng bó vết thương trên mông cho Đường Sinh, chị, chị kêu xe cứu thương…
Ninh Hân rút tay ra, ngồi dậy, cho tay vào túi lấy điện thoại và bấm số, lúc này, ở con đường lớn xa xa phía trước, còi xe cảnh sát hú inh ỏi, đèn xanh đỏ chớp liên hồi, nhắm thẳng hướng bọn họ mà chạy đến.
Trong khi bấm số, Ninh Hân nói với hai người:
- Đường Cẩn, em lau hết vết máu trên mặt đi, bất luận là gã đó sống hay chết cũng đều không liên quan đến em, là chị nổ súng bắn hắn, nhớ rõ chưa?
Ninh Hân nhìn trìu mến cô bé Đường Cẩn bên ngoài thì yếu đuối mỏng manh nhưng bên trong thì gan dạ kiên cường, cô bé thật sự đã quácuồng loạn vậy.
Kỳ thật giây phút biết được Đường Sinh chưa chết, ngoài sự vui mừng khó tả ra, chen lẫn là tâm trạng sợ hãi, Đường Cẩn khi bình tĩnh trở lại, mình, mình vừa giết người? Đánh gã không biết bao nhiêu hòn đá mà nói, không biết chết hay chưa? Dù sao gã hói đó giờ nằm yên một chổ, trên mặt máu thịt lẫn lộn cả vào nhau.
Bàn tay mềm mại của Đường Cẩn chạm vào mông của Đường Sinh, bịt chặt miệng vết thương ngăn không cho máu tiếp tục chảy, hai hàm run lập cập, quay sang Ninh Hân nói:
- Em giết người rồi?
Ninh Hân vội vàng rút khăn tay ra, chùi hai ba cái trên mặt cô cho sạch vết máu, vỗ vỗ vào khuôn mặt xinh đẹp đang tái nhợt không chút máu kia, cười và trấn an nói:
- Em sao lại có thề giết chết người được? Không liên quan đến em, nhớ kỹ chưa, em không làm gì cả, rõ chưa…
- Chị, chị Hân…cảm ơn chị…
Đường Cẩn như hiểu ra ẩn ý trong câu nói, gật gật đầu thật mạnh.
- Thế có phải ổn hơn không, thật ra gã là tên trọng phạm đang bị truy nã, trong lúc tự vệ có giết người thì cũng không có gì quá nghiêm trọng, em rất dũng cảm...
- Em, em tưởng Đường Sinh cậu ấy…nên em, em nhảy xổ vào, sớm biết thế thì em sẽ…
Đường Sinh nằm xoài trên người cô, cười nhăn nhó:
- Cái đó thì…chị Hân, đưa súng của chị để em dùng, dùng một chút…
Ninh Hân ngẩn người, Đường Sinh giơ tay ra liền đoạt lấy khẩu súng trong tay phải của cô, nâng tay lên đùng một tiếng, óc trên ruộng vỡ nát, bắn tung tóe.
Đường Cẩn sợ hãi co người lại, Ninh Hân trừng mắt đoạt lại khẩu súng, Đường Sinh nhổ một ngụm nước bọt:
- Chết đi, đồ chó má!
Lực lượng có mặt tại hiện trường đầu tiên chính là đội cảnh sátgiao thông tuần tra ngã năm giao lộ, từ nơi đó cách hiện trường không xa, trong đêm khuya yên tĩnh, tiếng súng có thể truyền đi rất xa, và bọn họ có thể nghe thấy được. Phản ứng đầu tiên của Lý Vân Phong chính là nghĩ có thể Ninh Hân vừa rời khỏi khi nãy có khả năng xảy ra chuyện, thế nên anh ta quyết định thật nhanh, dẫn một tốp người đến nơi phát ra tiếng súng, có điều khi mọi người đến hiện trường, tất cả đã kết thúc, Ninh thủ trưởng lại lập được công.
Công lao lần này Ninh Hân lập được đúng là chua xót, tiểu oan gia sâu thẳm trong lòng cô bị thương, trong lòng cô đau biết bao nhiêu. Nhưng cũng nhờ trải qua sự việc lần này, khiến cô nhìn thấy rõ hơn tình cảm mà Đường Sinh dành cho cô, không đơn thuần là đùa giỡn qua đường, và lợi dụng.
Có thể nói trước đây cô do dự, phải suy nghĩ xem làm thế nào có thể sống chung cùng tên hư hỏng mà cô từng hôn qua này, giờ thì những thứ đó không cần phải suy nghĩ nữa.
Máy bay bà già cùng phi công trẻ thì đã sao, yêu vụng trộm thì yêu vụng trộm thôi, cả một kiếp người, muốn tìm một người liều mạng vì mình thật khó!
Hoạn nạn rõ chân tình, bình thường lời ngon tiếng ngọt đều là mây bay gió thoảng, từ sau phút giây Đường Sinh nghe tiếng súng nổ vội vàng nhảy xuống xe tìm cô, Ninh Hân biết rằng, trái tim cô đã vĩnh viễn thuộc về chàng trai trẻ tuổi này, chỉ là vì cái giây phút hắn bất chấp sinh mạng đó.
Ngoài ra, khiến Ninh Hân rung động còn có Đường Cẩn, sự dũng cảm của cô bé non nớt cùng sự gan dạ, thêm tình cảm cô bé dành cho Đường Sinh nữa chứ, kiên định như thép tinh luyện, cô bé cũng bất chấp sống chết lao ra trả thù cho người mình yêu, thật ra có thể nhìn thấy được, gã hói chính là do bị đá đập mà chết.
Cô chưa từng được huấn luyện , chưa từng có kinh nghiệm giết người, thậm chí cả đời này cũng không nghĩ tới việc tự mình sẽ đi giết người, nhưng tất cả cũng bởi do yêu, sức mạnh tình yêu đã làm thay đổi tất cả. Có thể nói lần này như lần khảo nghiệm có máu me và chết chóc, cô có thể lao xuống khỏi xe vào giây phút Đường Sinh gục ngã, cũng bởi tình yêu trong cô quá chân thật!
Trong gió đêm, Ninh Hân ngay dại nhìn Đường Cẩn ôm chặt Đường Sinh trong lòng, miên man nghĩ lại những giây phút hiểm nguy khi nãy, sống chết nằm trong gang tấc, đời người mấy khi được nếm qua mùi vị của cái chết, bản thân mình có Đường Sinh, Đường Sinh có Đường Cẩn, chúng ta đã quá may mắn rồi, còn mong cầu gì hơn đây?
….
Ba ngày sau, nghịch tử phá giacủa chúng ta vẫn còn nằm trên giường của bệnh viện, chăm sóc hắn là ba mỹ nhân, Đường Cẩn, Ninh Hân, La Sắc Sắc!
Bị thương thật hạnh phúc, ăn có người đúc, ngủ có người chăm…Đây là sự hưởng thụ gì không biết? Chị Hân nói: là đãi ngộ dành cho phạm nhân.
- Chị Sắc Sắc…chị Sắc Sắc, chị đến đây.
Nghịch tử phá gia lớn tiếng kêu La Sắc Sắc đang đứng ở ban công nghe điện thoại.
Ánh nắng ấp áp đầu tiên của buổi ban mai chiếu rọi vào gian phòng bệnh trắng tinh tươm, những thứ đó mang đến một cảm giác nồng ấm lạ thường, đây là phòng săn sóc đặc biệt, cạnh giường bệnh có một chiếc giường dành cho người nhà bệnh nhân, đêm qua La Sắc Sắc và Ninh Hân cùng ngủ trên chiếc giường đó. Sáng sớm hoa khôi cảnh sát Ninh đã đi làm, chỉ còn lại mỗi một La Sắc Sắc ở lại.
Sau khi nói xong điện thoại, La Sắc Sắc quay trở lại phòng bệnh, đóng cửa ban công lại. Mái tóc cô được buông xõa, mặc chiếc quần mỏng manh ôm sát cơ thể, chiếc quần Jean thay ra còn vứt trên giường, chiếc quần cô đang mặc trên người mỏng manh đến độ nhìn thấy cả quần lót bên trong và hoa văn in trên đó, cùng những đường cong ở đôi chân thon thả, rất hấp dẫn. Đường Sinh lúc này trong thấy không tránh khỏi đưa tay lên sờ mũi, hắn muốn xem máu cam trong mũi mình có chảy ra lúc này không.
La Sắc Sắc liếc hắn một cái, cái nhìn thèm muốn đó của hắn làm La Sắc Sắc khinh miệt, cô đưa tay ra, bẻ tay một cái, hắn quay đầu sang và bị gõ một cái vào đầu, cô cúi người xuống, cố tình đưa chiếc mông tròn trịa ra, khẽ cười mỉm.
- Sao… nhìn mà thèm thuồng rồi sao? Có cần chị đây nhảy vũ điệu lắc mông cho xem không?
La Sắc Sắc nói xong, một tay đặt lên trán, tay còn lại đặt lên bụng, eo cô bắt đầu lắc, mông cũng đung đưa qua lại theo eo, lúc nhẹ nhàng, lúc rung lên dữ dội, cô bắt đầu di chuyển vị trí, xoay người, hai chiếc mông tròn trịa lồ lộ trước mặt hắn, đưa qua đưa lại, cô hỏi đầy khiêu khích:
Thích không?
Đường Sinh nghiến răng nghiến lợi, cả thân hình đang nằm trên giường của hắn nhỏm hẳn lên, dường như phần bên dưới cơ thể hắn đang có gì đó không ổn, mông hắn không nhỏm lên hắn chịu không nổi, vẻ mặt hắn hiện rõ mồn một sự đè nén cái thèm muốn đang trổi dậy trong hắn, nói câu thật lòng:
- La Sắc Sắc, yêu tinh nhà ngươi, ngươi cứ chờ đó!
La Sắc Sắc hỉnh mũi lên thách thức, hẩy hẩy chiếc mông đẩy đà vào mặt hắn, vỗ vỗ một cái, khiêu khích nói:
- Ai yo, Cậu cắn thử xem? Gặm một cái xem nào? Tôi thèm chết đi được rồi nè, chịu không nổi rồi chứ gì, hay là để tôi ra ngoài năm phút, để cậu tự sướng vậy?
Đường Sinh trợn mắt, dùng trán đập vào gối:
- Làm ơn cho tôi ra viện nhanh một chút, bằng không ả biến thái họ La này sẽ dày vò tôi đến chết mất.
La Sắc Sắc nở nụ cười duyên, đưa ta ra nhéo một cái vào bên trái chiếc mông đang nhỏm lên của hắn:
- Vội gì chứ? Để chị giúp cưng giải tỏa…
- Á…
Đường Sinh kêu thảm, thân hình hắn nằm ịch xuống:
- Chị thật ác độc…xem như tạm thời tôi sợ chị rồi, được chưa…
La Sắc Sắc cười duyên, ngồi qua một bên trên giường, lấy chiếc quần Jean mặc vào:
- Ây… Đoán xem vừa rồi ai gọi điện tới?
- Ai thế?
Đường Sinh không nghe thấy được cuộc thoại đó, bởi lúc nói chuyện Sắc Sắc đóng cửa ban công, lại nói nhỏ nữa.
- Tin tức tốt lành đây, Sở trưởng Liễu yêu cầu gặp mặt con trai, cậu thích không?
Đường Sinh nhíu mày quay đầu lại, trừng mắt nói:
- Chị đem chuyện này nói lại với mẹ tôi rồi sao? Chị đùa hơi quá rồi đó?
- Là tôi nói sao? Sao tôi lại không biết? Việc Liễu Sở trưởng yêu cầu là chuyện được quyết định từ tuần trước… không nói với cậu mà thôi…
- Hứ, nói vậy thì việc em bị thương mẹ em không biết?
La Sắc Sắc gật gật đầu:
- Hình như là vậy rồi? Nếu không thì mẹ cậu sớm đã chạy đến đây rồi…cậu đúng là cáo mắt trắng, Sắc Sắc chị gái ta đây phải vất vả hầu hạ cậu ba ngày ba đêm, đổ bô cho cậu, cậu còn trừng mắt tôi? Tôi đây muốn hỏi cậu, tôi là nô lệ của cậu chắc?
Đường Sinh cười trừ:
- Đâu có ? Chị Sắc Sắc tốt với em vậy, em đây trong lòng rất biết ơn, có điều cảm kích thì cảm kích, nhưng trừng mắt thì vẫn trừng như thường!
- Nếu Sắc Sắc ta đây thật sự đã báo cáo lại với mẹ cậu rồi, có phải cậu sẽ trả đũa tôi?
- Cái này thì.., nhiều lắm cũng chỉ sờ sờ đùi chị hay gì đó hơn sờ đùi một chút thôi, tôi còn có thể làm gì hơn được nữa đây? Đúng không?
- Cậu đúng là đồ lưu manh.
Mặc xong quần, La Sắc Sắc bước qua chỗ hắn.
- Đến đây, nằm ngay ngắn vào, chị đây xoa bóp cho cậu…
Đường Sinh hoảng hồn, đưa tay ra sau che lấy thắt lưng:
- Ôi… không cần phải ức hiếp người khác như vậy đâu, chị Sắc Sắc…
Vào lúc La Sắc Sắc chuẩn bị xuống tay thì điện thoại của cô reo lên, cô lúc này không buồn xử lý hắn nữa, đi nghe điện thoại trước.
Nói vài câu thiện thoại xong liền cúp máy:
- Là Ninh Hân, cô báo cho biết Lưu Phó Chủ tịch thành phố bị cách chức rồi, chuyện của ông ta chắc sẽ bị phanh phui nhanh thôi.
- Ơ… không tồi chút nào, chị Hân làm việc thì khỏi chê rồi, đúng rồi, cuối tuần này, tiệc sinh nhật của Đường Cẩn chuẩn bị xong cả chưa?
- Ừ, đã đặt phòng lớn A1 ở Vọng Giang lầu rồi, ít nhiều có chút lãng phí, bởi căn bản cũng không có nhiều người đến vậy…
Đường Sinh cũng biết người nhà của Đường Cẩn cũng không nhiều, hơn nữa không phải tất cả cùng đến dự, ý của Lý Quế Trân là tổ chức đơn giản thôi, chủ yếu là do quan hệ không tốt lắm giữa phía bên gia đình bên ngoại cô và vài người anh em của Đường Vọng Bình, nên sinh nhật của Đường Cẩn không tiện mời họ đến tham dự.
Trong mắt anh chị em nhà họ, Đường Vọng Bình là kẻ khố rách áo ôm, chắc muốn mượn dịp sinh nhật con gái để thu lợi lộc vào mình? Có quá vô liêm sỉ không? Cho nên Lý Quế Trân không muốn mời họ đến, cả nhà cùng dùng chung bữa cơm, hơn nữa, Đường Cẩn có thể mời vài người bạn học đến chúc mừng.
Đường Sinh sau khi nghe xong gật gật đầu:
- Không sao cả, chúng ta cùng đi là được, chị đi hỏi bác sĩ thử xem, Chủ nhật tuần này em có thể xuất viện được không?
Thưa đại thiếu gia tôi đã hỏi từ sớm rồi, vết thương của cậu phải bảy ngày sau mới cắt chỉ được, giờ mới được có ba ngày, mà hôm nay đã là thứ năm rồi…
- Vậy thì đành phải mang cái mông bị thương này đi theo luôn vậy, nhưng vẫn còn một chuyện cần phải làm cho xong, đó là cuối tuần này mẹ em đến, em biết nói nói với bà sao bây giờ?
- Có vài chuyện chị đã nói với mẹ cậu rồi, cậu còn gì phải lo lắng nữa?
La Sắc Sắc nói xong, mặt ra vẻ khó chịu nhăn nhó xoay người bỏ đi.
Đường Sinh tức giận trợn mắt nhìn theo:
- Chị đã nói những gì thế? Lại bán đứng em nữa chứ gì? La Sắc Sắc, chị hãy đợi đấy, tôi không tha cho chị đâu…
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi