Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Chiếc Audi lảo đảo chạy về phía đường chính của khu nhà máy, lúc này Đường Sinh ngồi co lại nơi ghế sau, nhưng hắn không dựa lưng vào ghế, mà cúi người nơi ghế người lái, ngẩng đầu tới một bên má của cô, ngửi mùi thơm trên cơ thể của La Sắc Sắc, mùi hương mới tuyệt làm sao.
Vẫn còn may hắn không nhấc mông lên, ngó vào cổ áo của mình, nếu không chắc mình phải nhảy ra khỏi xe mất, thật hết cách đối với tên tiểu tử thối này.
Suốt quãng đường, Đường Sinh nói “quan điểm của bản thân về việc phát triển tương lai”, ý định sơ lược là nhận thầu một khách sạn nhà nước qui mô không nhỏ nhưng tình hình làm ăn không được tốt, lý tưởng nhất là nắm lấy quyền quản lý tài sản của nó, như vậy đó không còn là nhận thầu nữa mà là tư hữu hóa…
-…Về việc khách sạn, Lý Trọng Phong hiện tại đang tiếp xúc với vài doanh nghiệp khách sạn nhà nước, những khách sạn này hiện tại đại bộ phận là do tư nhân bao thầu, nếu nắm được quyền quản lí tài sản, có lẽ cần phải thông qua sự chấp thuận của “ Hội nghị xử lý thường vụ Ủy ban nhân dân thành phố”, chỉ sợ không dễ làm?
Đường Sinh nói:
- Sự ở con người sinh ra thôi, để tư nhân bao thầu, chỉ có thể giải quyết tạm thời, không giải quyết được căn bản vấn đề, nhận thì cứ nhận, chỉ có điều một số người từ đó mà được lợi, chúng ta tìm đến một hai tên tham lợi, dụ dỗ là có thể thành chuyện lớn.
Đôi mắt đẹp của La Sắc Sắc sáng lên, thật là, cái gọi là bao thầu, cán bộ lãnh đạo việc quản lí tài sản không ăn hoa hồng sao? Anh tin không? Cáo mượn oai hùm Lý Trọng Phong có thể lợi dụng điều này, việc gì cũng có thể thành công, ý định của Nhị Thế Tổ rất xấu, nhưng lại rất hiệu quả.
- Ừ, tôi hiểu rồi, mấy ngày này tôi sẽ làm theo ý tưởng này, đúng rồi, Lý Trọng Phong làm sao lại có thể sợ cậu chứ?
- Hừm… người họ Lý ở Giang Lăng này bao vợ bé, vừa hay tôi lại gặp được, một vết sẹo lớn, hắn không nghe tôi thì nghe ai chứ?
La Sắc Sắc cắn răng:
- Cái tên ra vẻ đạo mạo kia, đường đường là một nam nhi mà chẳng có lấy thứ gì tốt đẹp
Đột nhiên, trên đùi cô là bàn tay của Đường Sinh, cái tên này lại dám thò tay qua? La Sắc Sắc vừa giận lại vừa xấu hổ
- Muốn chết à?
- Kêu cái gì chứ? Dám nói nam nhi không có ai tốt? Tôi lương thiện là vậy, trong sáng là vậy, cô dám vơ cả tôi vào?
- Tay này…đồ lưu manh, nếu còn không bỏ tôi ra, tôi cho xe đâm đó?
Cặp đùi bị Đường Sinh véo của La Sắc Sắc run lên.
Đường Sinh cảm nhận được sự mềm mại của cặp đùi La Sắc Sắc, chậc lưỡi khen ngợi:
- Thật là đàn hồi, muốn đâm chị cứ đâm, tôi chẳng đau lòng.
La Sắc Sắc vừa tức giận vừa xấu hổ cứ trợn mắt nhìn Đường Sinh, một tay cứ đưa lại vặn tay hắn ra:
- Được rồi, thiếu gia, tôi sợ cậu rồi, được chưa?
- Sợ là tốt rồi… vậy chị nói xem, tôi có phải là một người đàn ông tốt hay không?
- Cậu là loại đàn ông vô liêm sỉ, mặt dày hơn cả tường thành, tôi thực rất muốn làm thịt cậu…
Đường Sinh vẫn chưa chịu thu tay lại, lần theo mạn sườn thiếu chút nữa đụng đến mông cô, La Sắc Sắc tim như muốn nhảy ra khỏi lòng ngực, thân mình không tự chủ được hướng ra phía trước
- … Đại thiếu gia của tôi ơi, tôi xin cậu đấy, tên lưu manh, tôi van cậu đấy? Tha cho tôi được không?
- Đương nhiên… chuyện của tôi, chị sẽ không lỡ miệng nói với Đường Cẩn đúng không?
Giọng điệu của Đường Sinh vẫn cứ khoan thai, chậm rãi như vậy.
- Không, sẽ không vậy… tiểu lưu manh, tôi làm sao dámdây vào cậu chứ? Trời của tôi ơi!
La Sắc Sắc khóc nức nở.
Đường Sinh ghé sát vào mang tai của La Sắc Sắc, thờ vào trong tai cô, điều này lại càng khiến La Sắc Sắc chịu không nổi.
- Không phải ai cũng có thể gắn bóvới tôi đâu, Sắc tỷ, bản mệnh của chị vốn gắn với chức danh “nhũ mẫu“của tôi, chị chạy thoát mới là lạ.
- Trước hết hãy buông tay ra được không? Tôi xin cậu đấy…
La Sắc Sắc cảm nhận một cách rõ ràng tay của hắn vẫn còn đang lần xuống dưới…
- Ừ, Sắc Sắc tỷ, tôi rất nhớ khoảng thời gian trước đây chị giúp tôi mát xa, mặc dù bầm chỗ này một miếng, tím chỗ kia một mảng,nhưng trong lòng tôi cũng thấy ngọt ngào lắm , đáp ứng tôi, sau này lại tiếp tục mát xa cho tôi, gật đầu đi, nhanh lên, ừ, rất tốt…Như vậy đó, đúng rồi đó!
Sau khi thoát khỏi bàn tay quấy nhiễu của Đường Sinh, La Sắc Sắc mới phát hiện, quần lót đã ướt sũng, trời ạ, giữa ban ngày ban mặt, lại đang lái xe, mình lại bị tên lưu manh này, tên khốn này “đánh lén”? Ta, ta không ngờ lại còn sinh khoái cảm?
Quả thực, lúc bị quấy rối bởi bàn tay của Đường Sinh, có một dòng điện chạy tán loạn khắp cơ thể, nếu không phải là nghị lực của mình đủ mạnh, sự kiên định đủ lớn, lúc này chiếc xe Audi A6 sợ rằng đã cùng chiếc xe khác dính cùng một chỗ, tên lưu manh kia, hãy đợi đấy, một ngày nào đó chị đây sẽ báo thù…
La Sắc Sắc cắn răng nghiến lợi, xấu hổ vô cùng, vẻ mặt rối rắm, dở khóc dở cười, tiếp tục lái xe tiến vào trong.
- Tôi biết chị muốn cắn tôi một cái, đúng khôngSắc Sắc tỷ? Sẽ có cơ hội đó, hắc…
La Sắc Sắc không dám nói gì, sợ sẽ lại bị quấy rối, tên kia có thể làm được, hắn thì sợ gì? Hắn sợ vượt quá mức sao?
Đến đường cái lớn Giang Giáo, dừng xe tại đầu phố, Đường Sinh xuống xe, La Sắc Sắc liền đi, cô còn có nhiệm vụ, cần phải ứng phó với một số cán bộ lãnh đạo của Ủy ban nhân dân quận mà đứng đầu là Ninh Chủ tịch quận, để thúc đẩy vụ nhà máy ổ trục một cách nhanh nhất, cần phải bám sát nó.
Lúc này, dòng người ùn ùn tiến ra, dòng người hướng về hai phía, mọi người vội vàng về nhà, Đường Sinh lại đến đón người.
Chưa tới gần cổng trường đã thấy dáng dấp cây vàng lá ngọc của Đường Cẩn rồi, chiếc quần bò thật là đẹp, khiến cho vẻ đẹp thanh tú khiến người khác phải ghen tị của cô càng mê người, đường cong phập phồng, chỗ lồi, chỗ lõm, ừm, chỉ có thể nói là rất gợi cảm.
Đứng bên cạnh Đường Cẩn là tên tai to mặt lớn Chu Tiểu Thường và ba bốn nam sinh khác, bọn họ đều không dám nhìn Đường Cẩn.
Sau đó, Đường Sinh còn nhìn thấy Ninh Manh cùng Bàn Tử Hà cùng đi ra, lúc đi qua Đường Cẩn còn nói một hai câu nữa.
Nếu nói là hai hoa khôi thì cũng không sai, thế nhưng trong lòng Đường Sinh vẫn không an tâm, đầu tiên là có Đường Cẩn, ngoài ra còncó người hấp dẫn hơn cảcác cô gái khác là Ninh Hân và La Sắc Sắc, thậm chí là Mai Chước, vì thế cái “tình yêu cuồng nhiệt” của Đường Sinh bị phân tán cho bọn họ cũng rất đáng thương, nhưng thật ra cô nhỏ Quan Thế Âm thanh thoát trong trẻo,nhưng thái độ lại lạnh lùng cao ngạo lại càng khiến Đường Sinh động lòng, đối với Ninh Manh, Bùi Tử Hà, hắn không có tâm ý gì.
Không lâu, Quan Thế Âm đã ra đến, quả thật là Ninh Manh đứng nói chuyện với Đường Cẩn, sau đó thì lái xe đi, thế nhưng cô ta chạy về hướng của Đường Sinh, không giáp mặt cũng không được, Đường Sinh giơ tay chào
-…Bạn Quan, nói chuyện một chútđi…
Quan Thế Âm vừa mới leo lên xe liền nhìn thấy Đường Sinh, mặt tự dưng đỏ, lại xuống xe, cố tình tỏ vẻ lãnh đạm:
- Có chuyện gì vậy?
- Chuyện đó…à, cũng không có gì, chỉ là chẳng phải hôm nay tôi ốm sao? Không lên lớp, đến để mời vài người bạn đi ăn cùng.
- Tôi… không đi, các bạn đi đi, Đường Cẩn đang đứng ở cổng trường đợi anh đó.
Quan Thế Âm nghe xong, trong lòng càng hoảng.
Đường Sinh lại dùng phép khích tướng
- Cậunói gì xem, cậu trốn tránh cái gì? Tôi cũng không đuổitheo cậu? Cậu xem cậu sợ thế nào kìa…
- Ai sợ chứ, đáng ghét!
Khuôn mặt trắng như tuyết bỗng nhiên đỏ, cô cũng không rõ, bản thân khi đối diện với bất kì lời nói bậy bạ của các nam sinh, đều có thể đáp trả lại một cách vô tình, duy chỉ có người này, dường như không có cảm giác muốn “ đả thương” hắn.
Mình sao thế này? Không phải mình rất lạnh lùng, kiêu ngạo sao, rất rụt rè à? Đáp lại hắn vài câu đi.
Trong lòng thì nghĩ như vậy, thế nhưng mở miệng rồi chẳng thốt ra được lời nào, Quan Thế Âm không khỏi thở dài.
Trong đầu, nhanh chóng hiện lên rất nhiều màn kịch mà Đường Sinh từng diễn, từng cảnh một, vô cùng rõ rệt.
Ai chà, mình nhớ hắn làm gì chứ? Mình bệnh à? Người hắn thích là Đường Cẩn, không phải là mình, mình như vậy là sao chứ?
Tâm tư của thiếu nữ người khác đoán không ra, bản thân họ lại càng không rõ, với tuổi tác này, họ vẫn còn rất ngây thơ, trong sáng.
Nhưng Đường Sinh rất rõ, chính là bởi vì đơn thuần, cho nên mới muốn để lại hình tượng trong lòng bọn họ, đây là một loại ưu thế, một loại ưu thế trong việc lặng lẽ tước đoạt đi chiếc đệm êm, một khi trong lòng họ có hình bóng của bạn rồi, nếu bạn muốn ratay thì sẽ lợi hại hơn nhiều so với người khác.
Ấn tượng ban đầu là vô cùng quan trọng, đối với điểm này, Đường Sinh có phần tự tin, bản thân không chủ động dính vào ai chứ, nếu có chủ ý thì bọn họ khó mà chạy thoát được, là người trải qua hai kiếp sống, về cáchđối nhân xử thế thì thủ đoạn, tâm kế, kinh nghiệm, thật phong phú.
Trước khi Quan Thế Âm kịp rời đi, Đường Cẩn và Chu Tiểu Thường liền tới, thế là mấy người cùng nhau vào quán ăn.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi