Chương 90: Mày nói mày đáng xấu hổ không?

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Rốt cuộc, cuộc vui cũng kết thúc. Bên trong phòng chỉ còn tiếng thở dốc. Người đàn ông mệt chết khiếp, nằm úp không nhúc nhích.

Kìm nén, chịu đựng, chờ…Dần dần hô hấp của người đàn ông đang nằm trên giường cũng đều trở lại. Người phụ nữ cũng mệt mỏi thiếp đi. Ngồi trong tủ quần áo hơn một tiếng, cả hai người đều quá sức chịu đựng. Nói cách khác là bọn họ muốn điên lên rồi.

Đầu tiên Ninh Hân nhẹ nhàng đẩy đám quần áo qua. Đường Sinh ngẩng đầu nhìn động tác của cô. Sau đó thấy Ninh Hân nhẹ nhàng đẩy tấm cửa tủ ra. Có phải cô ấy định đi ra ngoài?

Cánh cửa tủ được mở ra không có tiếng động. Ninh Hân và Đường Sinh lần lượt chui ra. Mặc dù biết mình có phát ra một vài tiếng động nhỏ nhưng hai người trên giường đã quá mệt mỏi nên ngủ say như chết, trên người không mảnh vải che thân.

Ninh Hân hướng về Đường Sinh khoát tay ra hiệu, ngụ ý bảo hắn khép cánh cửa tủ lại. Đường Sinh khẽ gật đầu làm theo.

Ninh Hân rón rén bước đến bên giường, lần mò lấy xấp tài liệu ngay trên đầu giường. Chuyến đi tối nay quả là không tệ. Đường Sinh sau khi đóng cánh cửa tủ, Ninh Hân cũng vừa lấy xong xấp tài liệu. Hai người đối diện nhau, Đường Sinh chỉ chỉ vào cái nệm.

Dưới cái nệm, cô gái kia đã cất giấu mấy tờ tài liệu. Ninh Hân không phát hiện ra điều đó, do khi đó người đàn ông cởi bỏ quần áo nên cô không dám nhìn. Nhưng tất cả đều không lọt qua mắt của Đường Sinh. Cho nên hắn mới hướng nơi đó chỉ chỉ.

Hai người đến gần nhau, Ninh Hân kề sát tai Đường Sinh nói giọng cực thấp:

- Cái gì vậy?

Đường Sinh cũng kề sát tai cô nói:

- Người đàn bà kia giấu mấy tờ tài liệu dưới nệm.

Ninh Hân lại nói tiếp:

- Vậy thì làm sao lấy bây giờ? Nếu lấy thì sẽ kinh động bọn họ thức giấc mất.

- Chị cứ cho tay vào lấy rồi rút ra nhanh. Em đứng ở đây canh chừng, nếu ai tỉnh dậy em cho người đó một cú đấm.

Ninh Hân cắn chặt răng, ngẫm nghĩ thấy cũng tốt, khẽ gật đầu, rồi ngồi xổm xuống, duỗi bàn tay mềm mại của mình xuống phía dưới nệm, động tác cực kỳ nhẹ nhàng. Đường Sinh thì đến sát bên giường, một tay nắm lại. Một cú đấm này chắc là làm bất tỉnh người đó luôn.

Tuy nhiên, cả hai người này cũng đều mệt muốn chết rồi. Cái gã Phó chủ tịch thành phố Lưu đó ngáy như sấm, căn bản không có bất cứ phản ứng nào.

Khi cầm được tài liệu trên tay, Ninh Hân nhẹ nhàng thở ra. Cô ra hiệu bảo Đường Sinh đi trước, còn mình thì cứ nhìn chằm chằm vào gương mặt đang hướng lên trời của cô gái, quan sát xem cô gái đó có phản ứng hay không. Nếu người đang giả bộ ngủ thì con mắt sẽ dao động, ai cũng không thể khống chế được. Nếu cẩn thận quan sát thì có thể nhìn ra được.

Còn về gã đàn ông đang nằm ngủ giống như con lợn chết, cô hoàn toàn không cần để ý đến, phỏng chừng có gây ra tiếng động lớn một chút, ông ta cũng không tỉnh lại.

Sau mười phút, hai người nhanh chóng băng qua vườn hoa Ngự Hinh, nhảy qua hàng rào lưới sắt, leo lên chiếc Infiniti. Đường Sinh lập tức khởi động xe lao ra đường lộ. Ninh Hân một câu cũng không nói, cũng không dám liếc mắt nhìn Đường Sinh.

Lúc xe đã ra đến đường lộ, Ninh Hân dùng ánh mắt quét qua Đường Sinh đang lái xe. Không biết tự bao giờ, cô càng lúc càng cảm thấy tên thiếu niên này rất vừa mắt. Đôi lông mày kiếm dày, con mắt sáng như sao, sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ…Tất thảy đều thu vào tầm mắt của cô.

Ninh Hân chuyển ánh mắt ra bên ngoài xe. Đêm nay trăng sáng, ngọn đèn hai bên đường dần mất hút. Mọi thứ lướt qua tầm mắt của cô như mây bay, chỉ có hắn là rất thật mà thôi.

Sau khi xảy ra việc hôn môi kia, mối quan hệ giữa hai người một lần nữa được định hình lại. Bọn họ kém nhau đến tám tuổi, việc hôn môi đến quên cả trời đất tuyệt đối không phải là chuyện nhỏ, cần phải suy xét về sau nên tiếp tục mối quan hệ như thế nào.

Mặc dù luôn luôn tỏ ra phóng đãng không kềm chế được, nhưng Đường Sinh lúc này cũng tỏ ra im lặng. Bởi vì hắn cũng không đoán được tâm tình của Ninh Hân lúc này. Nếu cho cô ấy thời gian, khiến cho cô hiểu rõ được chuyện này thì lúc đó mới biết làm gì. Còn bây giờ thì chỉ biết hành động đó của mình là lỗ mãng. Cho nên lúc này cần phải bình tĩnh. Suốt cả đường đi, không ai nói với ai câu nào.

- Chị Hân, là về nhà ai trước?

Nếu không hỏi thì hắn không biết chạy đi đâu.

- Về nhà chị trước đi.

Ninh Hân hơi cúi đầu, khi nói chuyện cũng không dám nhìn hắn, thanh âm nói chuyện cũng rất dịu dàng.

Đường Sinh trong nháy mắt nhìn thấy được một mặt khác của Ninh sư tử. Hóa ra cô cũng rất dịu dàng, so với bất kỳ cô gái nào cũng đều tốt hơn.

- Chiếc xe này làm sao bây giờ?

Đường Sinh ngây người ra, lập tức nhớ đến cái xe.

- Cậu cứ lái về đi!

Ninh Hân lúc này hít sâu một hơi, rồi liếc mắt nhìn hắn một cái, lại nói:

- Nhưng cậu cũng đừng chảnh chọe quá. Cái xe này không phải tùy tiện cho cậu đùa đâu. Chỉ có điều tôi sợ người ta nói xấu, mới từ cổng đội công an đi ra, lại không thể trở về nhà, lại sợ bọn họ hiểu lầm. Chiếc xe này cứ tạm thời giao cho cậu bảo quản. Đứng tên chiếc xe cũng không phải tên tôi, mà là tên công ty nào đó.

- Oái, tên công ty à? Có phải muốn sang tên cho em không?

Ninh Hân nhíu mày:

- Cậu không sợ bị liên lụy sao? Riêng tôi thì không có ý kiến gì.

Cô mơ hồ biết được sau lưng Đường Sinh là Bí thư Đường. Chỉ có điều cô không làm rõ mà thôi.

- Đúng vậy, em không tốt, em không được nói giỡn. Em không được dùng xe của người khác. Em mua cho chị một chiếc cũng được mà.

- Hừ, chị đây không thích của lạ.

Nói đến đây mặt của Ninh Hân lại đỏ.

- Chuyện hôm nay không được để lộ ra ngoài.

- Ừ, hiểu rồi, em sẽ trọn đời giữ mãi bí mật này. Chỉ có em biết, chị biết mà thôi.

Những lời này khiến cho Ninh Hân không biết phải nói như thế nào nữa. Tuy là không nói nhưng sự thật trong lòng cô lúc này đang rối bời.

Xe chạy đến khu nhà ở của nhân viên thuộc Ủy ban nhân dân. Ninh Hân bước xuống xe, trước khi đóng cửa lại còn nói với thêm vài chữ:

- Cậu nhớ lái xe chậm một chút.

Đường Sinh vẫn chưa rời khỏi, nhìn thấy Ninh Hân bước vào nhà rồi mới lái xe đi.

Vào nhà, Ninh Hân vẫn không nghĩ rằng mẹ mình vẫn còn ngồi xem TV, vừa lau nước mắt. Không cần hỏi cũng biết là đang xem phim Hàn Quốc rồi.

- Con về rồi à, hai ngày nay con làm cái gì vậy? Đều về nhà quá nửa đêm.

Ninh Hân trong lòng cũng hơi hoảng, giơ xấp tài liệu trong tay lên:

- Con có nhiệm vụ mà.

Nói xong cô liền bước nhanh về phía phòng mình. Bình thường cô hay đi ra ngoài buổi tối. Ninh Manh sẽ không vào phòng cô nếu như cô không có ở nhà.

Thay áo ngủ, Ninh Hân bước vào phòng tắm, mở vòi hoa sen. Trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh của Đường Sinh. Cô lại nhớ đến nụ hôn vừa nãy, vội lắc mạnh đầu. Cô ngửa đầu cho nước phả vào gương mặt xinh đẹp. Dòng nước mát lạnh chảy ào từ hai má xuống cổ, xuống ngực, bụng và rơi xuống nền.

Mình làm sao vậy? Lúc trước chỉ là đùa giỡn với cậu ta, cũng không hề suy nghĩ điều gì. Nhưng bây giờ lại xảy ra vấn đề hôn môi.

Hơn nữa, lại hôn một cách say đắm nữa chứ, hồn phách của mình lúc đó bay đi đâu mất, lại còn bị hắn sờ sẫm từ ngực đến mông.

Trời ơi, mình không phải là một con sư tử sao? Như thế nào lại biến thành một con mèo ngoan ngoãn trước mặt hắn? Làm thế nào bây giờ?

Ninh Hân càng nghĩ càng thấy rối bời, lấy tay lau sạch nước trên mặt. Cô tắt vòi sen, đi đến trước gương. Nhìn mình trong gương, cô cũng có chút khiếp sợ. Hai má không ngờ đỏ ửng lên. Cô cảm thấy buồn bực, cúi đầu nói trong gương:

- Mày nói mày đáng xấu hổ không? Bị một tên nhãi ranh hôn lại còn ý loạn tình mê. Mày có còn là mày nữa hay không?

Lần trước không phải cũng cho hắn nhéo ngực sao? Oan nghiệt quá! Kiếp trước mình nợ hắn hay sao? Cái tên nhãi ranh kia, giết chết cậu đi.

Khi mới dừng xe trước ngõ Lão Đường, Đường Sinh hắc xì một tiếng. Chà, ai mắng mình vậy? Có ngon thì ra đây đi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi