Chương 86: Ai trêu chọc ai

Nhóm dịch: Quan Trường

Nguồn: Mê Truyện

Dưới ánh đèn, bóng của Đường Sinh trải dài trên đường. Đường Cẩn ngồi ở phía sau, một tay vòng qua thắt lưng của Đường Sinh, thậm chí còn tựa bả vai của mình vào lưng hắn. Tay còn lại thì đặt trên lưng. Cách có chiếc áo thun mỏng manh, cô có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể hắn. Loại tiếp xúc này khiến cho con tim thiếu nữ mới lớn như Đường Cẩn đập thình thịch.

Vì trong lòng thầm thích cái tên bại hoại đó, cho nên cô mới sinh ra cảm giác lạ lùng như vậy.

Cô thật sự hy vọng mình sẽ mãi mãi ngồi đằng sau xe của hắn, cùng nhau đi suốt cuộc đời này.

Một làn gió nhẹ mang theo chút hơi lạnh. Đường Sinh ở phía trước chống đỡ cơn gió lạnh, vì Đường Cẩn mà trở thành một chiếc ô to.

- Có lạnh không? Ôm chặt mình đi, chỗ nào cũng được, mình không tính toán là bị cậu lợi dụng đâu.

- Đúng là da mặt dày.

Đường Cẩn thẹn thùng. Cánh tay Đường Sinh chìa ra nhưng lại bị Đường Cẩn đấm ngay vào lưng. Nghe được những lời nói quan tâm của hắn, trong lòng cô cảm thấy ấm áp, xua tan đi cái giá lạnh.

- Đàn ộng da mặt dày thì có sao đâu. Hơn nữa nếu da mặt của mình không dày thì không thể đề nghị chuyện này với bạn sao?

- Lại tính đưa ra mưu kế gì nữa à?

Đường Cẩn hỏi, khuôn mặt xinh đẹp cố nén một nụ cười. Cô nghĩ đến việc bạn học Tiểu Chu thả rắm trong cuộc họp ban cán sự lớp chiều nay, khiến cho mọi người bị rối tinh rối mù. Đây tất cả đều là do cái tên bại hoại Đường Sinh này tạo nên.

Đường Sinh cười ha hả nói:

- Sau khi chuyển nhà, bạn và Sắc tỷ có thể ở cùng nhau không?

Những lời này rất đáng nghiền ngẫm. Cùng ở với La Sắc Sắc? Như vậy thì không phải là ở cùng với hắn sao?

Đường Cẩn lập tức hoảng hốt, rõ ràng cảm thấy hai má mình nóng bừng.

Cô không trả lời, chỉ dùng tay nhéo bên hông Đường Sinh. Chiếc xe đạp liền dừng lại. Đường Cẩn không kịp phòng bị, cả thân hình và mặt đều đập vào lưng của hắn.

- Ối, lại cái chiêu đó nữa à? Thật đáng ghét!

- Đèn đỏ. Cẩn tỷ, chẳng lẽ cậu lại muốn mình vượt đèn đỏ sao? Sẽ bị cảnh sát phạt đấy.

Đường Sinh chống một chân xuống đất, Đường Cẩn ngồi phía sau cứ đấm thình thịch vào lưng hắn:

- Cứ thích lợi dụng mình.

Đột nhiên, một chiếc xe đang đậu chờ đèn đỏ bỗng bóp còi:

- Đường Cẩn!

Đường Cẩn quay đầu lại. Thì ra là La Sắc Sắc đang lái chiếc Audi. Bọn họ cùng chờ đèn đỏ, chỉ là người xe hơi người xe đạp mà thôi. Đường Cẩn vui mừng, lập tức gạt Đường Sinh qua một bên, bước về phía chiếc Audi.

- Ôi, ôi, Cẩn tỷ, sao lại vô tình như thế? Sao lại bỏ mình mà đi với người khác chứ?

Đường Cẩn leo lên xe lấy tay che miệng cười. Mọi người đang đậu xung quanh nhìn cô bước vào chiếc Audi bằng cặp mắt ngưỡng mộ.

- Cậu cứ thong thả đi. Mình và Sắc Sắc tỷ về trước đợi cậu. Không được vượt đèn đỏ đấy, nếu không sẽ bị cảnh sát phạt tiền.

Đường Sinh há miệng thở dốc, nói cái gì đó. Đèn xanh, La Sắc Sắc cũng liếc nhìn hắn một cái rồi lái chiếc Audi chạy đi.

- Đúng là không có tình nghĩa mà!

Đường Sinh bĩu môi, đành phải cưỡi chiếc xe đạp này một mình thôi.

Mới qua đến ngã tư lại nghe tiếng di động vang lên, tưởng là La Sắc Sắc gọi đến, nào biết là Ninh đại cảnh sát.

- Xưởng trưởng Lưu của nhà máy Ổ Trục đã được mời đến Ủy ban Kỷ luật. Phỏng chừng một hai ngày nữa sẽ chuyển cho viện Kiểm sát.

- Đúng là chị Hân giỏi nhất. Gọi điện thoại chỉ là để nói chuyện này à? Có phải là đang nhớ em không? Muốn cùng em tâm sự?

Đường Sinh cũng không buông tha việc đùa giỡn với cô nữ cảnh sát này. Hắn không hề nói nhỏ mà còn lớn giọng tăng âm.

- Được rồi, cho là tôi nhớ cậu đi. Tối nay tôi mời cậu ăn khuya. Đương nhiên là phải đến một mình, không được mang ai đến cả.

- Ồ, dù sao thì em cũng bị người khác quăng đi, cũng cần được an ủi một chút. Gặp mặt ở đâu vậy?

- Tôi đến ngõ Lão Đường đón cậu. Cậu cứ đi bộ ra. 10h đêm nhé.

- Muộn như vậy à? Có phải có mưu đồ gì với em không? Em có cần tắm rửa trước không?

Đường Sinh biết Ninh Hân sẽ không vô duyên vô cớ mà gọi mình đi, khẳng định là có chuyện muốn nói.

Khi hắn về đến ngõ Lão Đường thì La Sắc Sắc và Đường Cẩn đã về trước rồi. Các cô đã rửa tay xong, chuẩn bị vào ăn cơm tối. La Sắc Sắc nói chuyện cùng với Lý Quế Trân, chính là việc sang lại tiệm cơm. Chuyện này thì Đường Cẩn không xen vào, chỉ im lặng lắng nghe mà thôi.

Trong lúc ăn cơm, Đường Sinh nhíu mày lại, giống như là đang suy nghĩ cái gì. Sau khi ăn xong, hắn nhìn La Sắc Sắc rồi sau đó đi vào trong viện.

La Sắc Sắc biết hắn có điều muốn nói, liền lập tức theo sau. Đường Cẩn cũng cảm thấy sắc mặt của Đường Sinh không ổn. Có chuyện gì vậy ta? Chẳng lẽ là giận mình? Cô lo sợ là Đường Sinh sẽ cố tình bày ra mưu kế gì đó.

- Lại có chuyện gì nữa đây, đại thiếu gia của tôi?

La Sắc Sắc bước đến gần, cọ sát thân hình mềm mại, ngào ngạt hương thơm của mình vào Đường Sinh, trong lòng không chút ghét bỏ tên nghịch tử phá gia này.

Mỗi lần đứng sát bên La Sắc Sắc, Đường Sinh khó tránh khỏi bị cái nhiệt huyết sôi trào của người phụ nữ ở cô ảnh hưởng. Tuy nhiên, hắn lại thích cái cảm giác này.

Đường Sinh nhìn qua phòng Đường Cẩn rồi lại nhìn chăm chú vào bộ ngực mơn mởn của La Sắc Sắc.

La Sắc Sắc đã quen với cách nhìn của hắn, hừ nhẹ một tiếng rồi càng ưỡn bộ ngực ra:

- Tôi thèm chết cậu, cậu có tin không?

Trêu chọc Nhị Thế Tổ là niềm đam mê của cô. Cô không còn xem Nhị Thế Tổ là kẻ hư hỏng như trước nữa. Trước kia thì không dám cam đoan nhưng hiện tại thì cô đã nhìn thấy được hắn đúng là có sự e dè với Đường Cẩn, nên càng thích trêu chọc hắn. Quả nhiên ánh mắt Đường Sinh rụt lại né tránh.

Hắn khinh khỉnh, hạ thấp giọng:

- La Sắc Sắc, chị cứ chờ xem, có một ngày em sẽ cắn chị đấy.

- Tôi không ngại đâu, đại thiếu gia, cắn từ ngón chân cắn lên, tôi nhất định sẽ đồng ý…

La Sắc Sắc hấp háy đôi mắt.

- Em sẽ nhớ kỹ những lời chị nói.

Đường Sinh bất đắc dĩ nói:

- Ninh Hân gọi điện thoại cho em. Em phải ra ngoài một chút.

- Vậy thì cứ đi, nói với tôi làm gì? Tôi không phải là mẹ của cậu.

Đường Sinh nghiến răng. La Sắc Sắc cố nén cười. Đôi mắt đẹp tràn đầy sự quyến rũ. Giờ khắc này trông cô đẹp tuyệt trần.

- La Sắc Sắc, em tin rằng có một ngày chị sẽ trở thành “vú em” của em. Ha...ha!

La Sắc Sắc tức giận, khoanh hai tay trước ngực nói:

- À, tôi và Đường Cẩn hiện nay mối quan hệ rất tốt. Mỗi ngày lại ngủ chung với nhau. Tôi khó có thể đảm bảo việc có đem chuyện của cậu nói cho cô ấy biết hay không. Cậu đừng có kích động tôi.

- Em....!

Đường Sinh sờ sờ mũi, cười gượng nói:

- Chị cũng độc ác thật. Thôi, coi như lúc này chúng ta huề nhau.

La Sắc Sắc cười đắc ý. Nhị Thế Tổ cảm thấy chột dạ. Ai biểu hắn có quá nhiều bí mật chi.

- Nói xem, Ninh Hân đã nói gì với cậu?

Đường Sinh ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói:

- Ninh Hân hỏi em có quan hệ như thế nào với La Sắc Sắc. Chị bảo em nên trả lời ra sao?

Xí! Sắc mặt La Sắc Sắc ửng đỏ, trừng mắt nhìn hắn:

- Nếu lát nữa Đường Cẩn hỏi tôi thì tôi nói như thế nào?

- Lát nữa mọi người đều ngủ thì còn nói cái gì? Ninh Hân đột nhiên hẹn em, phỏng chừng là có việc muốn nói.

- Không cần phải giải thích cho tôi nghe. Cậu có cái gì với cô ta, tôi không thèm xen vào.

La Sắc Sắc bĩu môi.

- Nhưng sao em lại thấy có không khí ghen tuông ở đây nhỉ? Nếu không thì đến góc tường bên kia, em sẽ ‘an ủi’ chị một chút.

La Sắc Sắc vừa tức vừa thẹn, lấy tay đập vào trán hắn.

- Tên khốn, mau biến đi.

Cực Phẩm Thái Tử Gia

Tác Giả: Phù Trầm

Quyển 1: Năm 17 tuổi