Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Quán cơm ở gần trường học có rất nhiều. Nhưng Đường Sinh lại thích quán “Lạt tử kê” ở đây. Người đến đây ăn không nhiều, chủ yếu là mua về nhà. Quán ăn có hơn mười cái bàn nhưng chỉ ngồi đầy khoảng bảy cái, còn lại là trống.
Đường Cẩn và Quan Thế Âm sau khi bước vào thì chọn một vị trí trong góc. Sắc đẹp của các cô khó tránh khỏi ánh mắt xung quanh dòm ngó.
Một nhân viên phục vụ bước đến hỏi các cô dùng món gì. Đường Cẩn yêu cầu chờ một chút, vì còn có hai người nữa sẽ đến.
Ba phút sau, Đường Sinh và Chu Tiểu Thường bước vào. Đường Cẩn và Quan Thế Âm nhìn thấy bạn học Chu Tiểu Thường mang theo mấy gói to đựng đồ ăn vặt đặt lên bàn. Chà, đến những sáu gói to đậu phộng ngũ vị hương. Cậu ấy muốn làm cái gì vậy?
Đường Sinh sau khi ngồi xuống thì ngoắc tay gọi nhân viên phục vụ mang đến một nồi “Lạt tử kê” (gà xào ớt) và một tô cơm nhỏ. Hắn hỏi Đường Cẩn và Quan Quan nhưng hai người cũng không có ý kiến. Đường Cẩn lại nói:
- Có đủ ăn hay không? Dường như cái nồi này hơi nhỏ. Cậu nhìn qua bên kia xem.
Trên bàn bên cạnh cũng có người đang dùng món “Lạt tử kê”. Quả nhiên, cái nồi không được lớn, bên trong sợ là không được bao nhiêu thức ăn. Cho nên Đường Cẩn mới hỏi như vậy.
Đường Sinh cũng lười xem, cười ha hả nói:
- Đủ cho ba người chúng ta ăn mà. Bạn học Tiểu Trư đây chỉ ăn đậu phộng ngũ vị hương với nước lạnh mà thôi.
Chu Tiểu Thường cười gượng nói:
- Đúng vậy, mình không thích ăn gà. Mọi người cứ ăn đi. Mình chỉ ăn đậu phộng với nước lạnh thôi. Cô phục vụ ơi, cho em một ca nước lớn khoảng năm sáu ly đấy nhé. Dạ, ít nhất là năm, sáu ly.
Đường Cẩn và Quan Quan có chút không rõ bọn họ đang làm cái gì. Hai cô nhìn Đường Sinh rồi lại nhìn Chu Tiểu Thường, cảm thấy có cái gì đó rất kỳ lạ.
Đường Sinh cũng không giải thích. Bởi vì có Quan Thế Âm một bên nên Đường Cẩn cũng ngại hỏi hắn.
Buổi chiều, sau tiết thứ hai, Đường Cẩn rất sốt ruột, sau tiếng trống hết tiết sẽ là giờ tự học, khi đó ban cán bộ lớp sẽ được cô chủ nhiệm gọi đến họp trong văn phòng của cô. Đám người Uông Triệu Quân đang tụm lại bàn bạc.
Sau đó, Quan Thế Âm cũng được Bàn Tử Hà gọi đi. Hiển nhiên là muốn tiến hành “thống nhất tư tưởng” lần cuối.
Đường Cẩn thì dường như giả vờ không đế ý đến Đường Sinh, đi vội ra ngoài. Đường Sinh và Chu Tiểu Thường hai người cũng làm bộ đi ra ngoài, gặp ngay Đường Cẩn đang đứng một mình. Đường Sinh liền đi tới, nhìn thấy Chu Tiểu Thường đang nhăn nhó ôm cái bụng.
- Cậu và Chu Tiểu Thường làm cái gì vậy? Giữa trưa lại bắt cậu ấy ăn sáu gói đậu phộng ngũ vị hương to.
Đường Cẩn nhìn thoáng qua Chu Tiểu Thường đang ôm bụng. Ăn sáu gói đậu phộng to với năm, sáu ly nước lạnh. Không đau bụng mới là lạ.
Đường Sinh nháy mắt với cô:
- Người khôn ngoan đều có diệu kế. Mình còn phải chuẩn bị đây.
- Vậy chuẩn bị như thế nào? Nói cho mình nghe xem.
Đường Cẩn sốt ruột hỏi.
Đường Sinh lúc này cũng nhìn thoáng qua Chu Tiểu Thường.
- Cậu nói mình nghe cậu có hay ăn đậu phộng không?
- Không có, nhưng rốt cuộc sao lại thế này? Ăn đậu phộng thì có quan hệ gì? Nói nhanh lên.
- Bạn học Tiểu Trư cũng là một thành viên trong ban cán bộ lớp. Cậu ấy ăn nhiều đậu phộng, uống nhiều nước lạnh cũng chỉ vì muốn lên giành quyền phát ngôn thôi.
- Cái gì, không hiểu?
Đường Cẩn vẫn chưa hiểu ra, mở to đôi mắt đẹp với vẻ đầy khó hiểu.
- Cẩn Cẩn, cái này cậu không cần phải biết.
Đường Sinh khinh khỉnh:
- Được rồi, khi cuộc họp bắt đầu, cậu ngồi cách xa bạn Tiểu Trư ra nhé. Khụ khụ, đừng nói là mình không nhắc nhở cậu trước nha.
Khi hắn đang nói thì tiếng trống vào học vang lên.
Từ lúc Mai Chước làm cô giáo chủ nhiệm, cô rất coi trọng việc thành lập ban cán bộ lớp. Không thể coi thường tiểu ban này, nó có thể giúp đỡ cho cô rất nhiều. Cho nên, mỗi khi họp ban cán bộ lớp vào ngày thứ Hai, cô tất nhiên cũng phải tham dự.
Hôm nay cũng không ngoại lệ. Sau tiếng chuông vào học, hơn mười cán sự của lớp 11-1 liền lục đục bước vào văn phòng của cô Mai Chước.
Vốn còn có vài giáo viên khác nhưng vì Mai Chước có cuộc họp ban cán sự lớp nên mọi người đều rời đi nơi khác.
Đường Cẩn nhớ kỹ lời nói của tên bại hoại đó. Sau khi cùng với Quan Thế Âm bước vào, cô không ngồi trước mà để Chu Tiểu Thường ngồi trước, rồi mới cùng Quan Thế Âm ngồi cách cậu ta một quãng. Đường Sinh cũng rất quỷ quyệt mà ngồi cạnh các cô.
Hắn cố tình ngồi bên phải Quan Thế Âm, bởi vì ngồi bên trái Đường Cẩn là Ninh Manh và Bàn Tử Hà. Cho nên hắn chỉ có thể ngồi bên phải.
Còn Chu Tiểu Thường thì ngồi chung với đám người Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải, Lục Tú Tú.
Khi tất cả mọi người đã đến đông đủ, Mai Chước cũng không để ý đến lớp phó Đường, ho nhẹ một tiếng rồi giải thích.
- Hôm nay, cuộc họp ban cán sự lớp sẽ phải thảo luận một vấn đề. Đó chính là vấn đề của lớp phó Đường Sinh.
Mai Chước nói đến đây, liền có chút bất đắc dĩ nhìn Đường Sinh một cái, rồi nói tiếp:
- Lớp trưởng Ninh Manh cùng với một số cán sự lớp là Uông Triệu Quân, Viên Phi Dương, Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải, Lục Tú Tú đều đề nghị rằng bạn học Đường Sinh không thích hợp đảm nhiệm chức lớp phó.
Lúc này, đám người Viên Phi Dương có chút đắc ý nhìn Đường Sinh. Ninh Manh cũng nhìn hắn bằng ánh mắt khác thường, rồi lại nhanh chóng lướt qua Đường Cẩn đang ngồi im lặng, không có nét gì là thay đổi cả.
Nhưng nét mặt của bạn học Chu Tiểu Thường thì lại càng ngày càng thay đổi, dường như đang bị nghẹn cái gì.
- Được rồi, mọi người bắt đầu cho ý kiến.
Sau khi nói xong, Mai Chước cũng ngồi xuống.
- Mình xin nói trước.
Viên Phi Dương quả nhiên là người tích cực dẫn đầu.
- Chuyện khác thì không nói nhưng những biểu hiện của bạn Đường Sinh lại rõ như ban ngày, thường xuyên nghỉ học không xin phép, đi học thì ngủ gật, trong giờ học thì lại nói chuyện. Là một lớp phó nhưng lại không gương mẫu thì làm sao mà khiến các bạn khác phục được. Đến lớp trưởng cũng không nói được bạn ấy.
Thở hổn hển, cuối cùng Chu Tiểu Thường không nhịn được, liên tiếp phun ra ba cái rắm khiến mọi người xung quanh phải bịt mũi.
Tất cả mọi người đều nhíu mày nhưng không ai lên tiếng nói điều gì. Tuy thối nhưng đó là hiện tượng sinh lý bình thường.
- Còn nữa, chính là…
Viên Phi Dương trừng mắt nhìn Chu Tiểu Thường, tiếp tục lên tiếng.
Thở phù phù, thở phù phù. Lúc này Chu Tiểu Thường không cần ý tứ gì nữa, một lúc làm liền năm cái rắm.
Đường Cẩn lúc này đã biết rõ tác dụng của việc ăn nhiều đậu phộng. Tay cô nắm chặt tay Quan Thế Âm, nén cười.
Viên Phi Dương quay đầu lại trừng mắt nhìn Chu Tiểu Thường, dở khóc dở cười:
- Mình tiếp tục nói được chưa?
Thở phù thở phù thở phù... Lại ba cái, tiếng vang rất lớn. Có mấy bạn học không kìm nổi bật cười. Ngồi hai bên Chu Tiểu Thường là Chu Vĩnh Húc và Vạn Khải bịt mũi ngã người sang hai bên, ánh mắt vô cùng giận nhìn bạn học Chu. Cậu ta đúng là quá đáng.
- Chu Tiểu Thường, cậu có để yên hay không?
Viên Phi Dương rốt cuộc không kìm nổi, mở miệng chất vấn.
- Mình làm sao? Cậu cũng thả rắm mà. Chẳng lẽ rắm mình thả thối lắm sao?
Chu Tiểu Thường ánh mắt khiêu khích.
Viên Phi Dương tức giận vô cùng, nói lớn:
- Cậu chưa ăn sáng à? Có biết mình đang phát biểu không, vậy mà cậu…
Đường Sinh lúc này mới mở miệng:
- Bạn học Viên, bạn không cần hống hách như vậy. Bạn nói phần bạn, cậu ấy thả rắm phần cậu ấy. Rắm không thể nào làm chết người được? Mình thấy bạn vẫn còn thiếu tố chất lắm. Vài cái rắm đã làm bạn phân tâm rồi. Thế này thì làm sao được?
Một đám người cười vang lên. Đường Cẩn, Quan Thế Âm, Ninh Manh, Bàn Tử Hà đều cười gập cả người.
Viên Phi Dương đỏ bừng mặt lên, quay đầu nhìn Đường Sinh:
- Đường Sinh, cậu….
Thở phù thở phù thở phù...Chu Tiểu Thường tiếp tục bắn ra vài cái nữa, miệng còn cười gượng:
- Thật là ngại, mình không nín được.
Mai Chước vừa tức giận vừa buồn cười. Chu Vĩnh Húc, Vạn Khải và Lục Tú Tú đều đứng lên lui về phía sau.
Không khí cuộc họp trở nên náo động, Uông Triệu Quân lại nói:
- Cô giáo Mai, có nên để cho bạn Chu Tiểu Thường ra khỏi phòng hay không?
- Tại sao?
Chu Tiểu Thường không để mình bị xoay vòng vòng.
- Mình có thả vài cái rắm cũng đâu làm tăng thêm giờ cho cuộc họp đâu. Có quy định là thả rắm thối thì phải rời khỏi phòng họp chứ? Chẳng lẽ trong hội nghị thường vụ ở thành phố cũng đuổi người thả rắm thối ra ngoài? Rõ ràng là ban cán sự lớp muốn đuổi mình ra ngoài mà.
Chu Vĩnh Húc đứng lên nói:
- Chu Tiểu Thường, mình xem cậu hình như đang có ý định quấy rối. Sớm không thả muộn không thả, lại cố tình thả vào lúc này.
Thở phù thở phù... Chu Tiểu Thường lại cho y hai cái rắm khiến y đứng chết trân tại chỗ.
Đường Sinh lại lên tiếng, nhìn Chu Vĩnh Húc nói:
- Bạn học Chu, hành động của bạn là không đúng rồi. Cậu muốn nói là rắm thối lại là vật có thể thả khắp mọi nơi sao? Nếu vậy thì cậu cứ biểu diễn cho mình xem, muốn thả lúc nào thì thả. Nếu cậu có thể làm được thì mình sẽ tâm phục khẩu phục.
Thở phù thở phù thở phù... Nhưng lần này lại không phải là rắm nữa mà là tiếng cười của mọi người. Đường Cẩn và Quan Thế Âm cười đến chảy cả nước mắt.
Mai Chước mắt trợn ngược. Đây gọi là cái gì? Bạn học Chu Tiểu Thường không biết khách khí là gì, lại đi thả rắm để trợ giúp Đường Sinh.
Mọi người gần như là phải lấy tay bịt mũi. Cuộc họp ban cán sự lớp vẫn còn chưa được khai mạc thì đã bị Chu Tiểu Thường làm cho rối tinh rối mù.
- Cô giáo Mai.
Đường Sinh quay sang Mai Chước nói:
- Cuộc họp ban cán sự lớp hôm nay em sợ sẽ không tiến hành được. Không khí đã bị ô nhiễm một cách nghiêm trọng. Thể xác và tinh thần của các bạn đã bị thử thách thật lớn. Chúng ta có thể dời sang buổi khác hay không?
Đám người lại tiếp tục cười ồ lên. Mùi thối tràn ngập khắp căn phòng. Tuy rằng cửa sổ đã được mở nhưng vẫn không cải thiện được tình hình. Rắm của Chu Tiểu Thường đúng là rất có uy lực.
Mai Chước lướt nhìn các cán sự lớp đều bịt mũi đứng lên.
- Được rồi, cuộc họp ban cán sự lớp sẽ được chuyển sang ngày mai.
Ninh Manh chạy ra khỏi văn phòng.
- Đúng là muốn giết chết người ta mà.
Những người khác cũng đều đồng loạt rời khỏi.
Đường Cẩn liếc trộm Đường Sinh một cái. Không ngờ cậu ta lại nghĩ ra cái trò phá hoại cuộc họp như vậy.
Từ văn phòng đi ra, Đường Sinh và Chu Tiểu Thường vỗ tay nhau.
- Ô dà, bạn học Tiểu Chu, cậu thật là uy vũ.
Chu Tiểu Thường còn chưa kịp nói thì rắm đã phun ra. Thở phù thở phù. Cậu ta cười gượng:
- Sinh ca, mình phải vào nhà vệ sinh.
- Nhanh lên, anh bạn. Mình cũng không chịu nổi nữa. Xử lý không sạch thì đừng quay về đây.
- Hắc, Sinh ca đúng là lợi hại. Chiêu này rất ác độc. Ha...ha...!
- Cậu cũng nên học hỏi đi. Chiêu này được gọi là “Rắm oanh tạc ban cán bộ lớp”. Chiều nay đại thắng. Điều này mình đã đoán được rồi.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi