Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đường Dục thẳng một mạch chở đám người Đường Sinh đi. Ông ta cũng chẳng phải thật lòng muốn mời Đường Sinh dùng cơm. Lý Trọng Phong vẫn còn đang chờ. Chẳng qua là ông ta muốn giở thủ đoạn để đạt được mục tiêu từ hai người. Một là Đường Sinh, còn lại là Lý Trọng Phong. So sánh với nhau mà nói thì ông ta đã phát hiện được chỗ hữu dụng của Đường Sinh. Còn về phần Bí thư Lý thì chỉ biết nói suông mà thôi. Khi bàn chuyện đại sự thì chỉ biết sợ đầu sợ đuôi. Nhìn thấy là biết năng lực có hạn rồi.
Hàn huyên vài câu về việc giải phóng mặt bằng ở ngõ Lão Đường rồi chuyển sang chuyện nhà máy ở phố Giang Giáo. Đường Sinh nói là sẽ mau có kết quả. Trong hai ngày qua, Ninh Hân đã dẫn La Sắc Sắc đến gặp Chủ tịch quận Ninh. Nếu ý đồ thành công thì việc khác sẽ dễ làm hơn.
Đường Dục lúc này mới yên tâm. Tiểu ông nội này đúng là rất có năng lực làm việc. Thật sự là không thể coi thường Đường Sinh này được.
Đường Sinh dẫn Đường Cẩn đến KFC ăn đùi gà Hamburg. Khi quay trở về ngõ Lão Đường thì đã ba giờ chiều rồi.
Ngay đầu ngõ, một chiếc xe Passat màu đen mới tinh đang đậu sẵn.
Ngồi xổm ngay cửa là Đường Vĩ. Nhìn thấy chị mình và Đường Sinh liền đứng lên, bước tới vài bước nói:
- Chị, cậu út đã đến đây.
Đường Cẩn vừa nghe hai chữ “chú út” thì trong lòng hơi chút bồn chồn. Chẳng lẽ là đến tố cáo mình với mẹ sao? Nghĩ đến đó, mặt cô liền đỏ lên, không trả lời em mình. Nhưng Đường Sinh sau khi xem xét lại chiếc Passat thì cười ha hả:
- Tiểu Vĩ, đây là xe của cậu út em à? Thật là kiêu đó nha.
- Đúng vậy, anh Sinh. Nhà của chú út hiện nay làm ăn rất phát đạt, rất có tiền. Nghe nói đâu đã lên đến hơn hai trăm ngàn rồi đó.
Đường Cẩn không muốn nghe thêm những lời này, liền giơ tay vỗ vào trán em trai. Chợt nhớ đến vết thương của em mình thì lập tức ngừng tay lại.
- Thôi, chị không muốn nghe mấy điều này nữa. Đi vào phòng chị lấy túi xách của chị ra đây, chị qua phòng Đường Sinh học.
- Được, em đi.
Tiểu Vĩ đáp lại. Đường Sinh và cô vòng qua cửa đối diện, vào gian phòng phía dưới.
Tiểu Vĩ nhanh như chớp chạy vào phòng lấy chiếc túi xách. Lúc quay ra, thiếu chút nữa là đã đâm sầm vào người của mẹ, lúc này đang ôm bình trà.
- Con xem mấy giờ rồi? Mắt con để đi đâu vậy? Vào phòng chị ăn trộm cái gì đấy? Cẩn thận, nếu không mẹ vạch tội con đấy.
- Mẹ, là chị sai con vào phòng chị lấy túi xách thôi mà. Chị bảo là cùng với anh Sinh học phụ đạo.
Tiểu Vĩ lập tức nói dối thay chị mình.
Lý Quế Trân ồ lên một tiếng:
- Chị con và cậu Sinh đã về rồi à? Sao con không nói với chị là cậu út đã đến đây?
Tiểu Vĩ lầu bầu, nhìn vào gian phòng ở hướng đông, thấp giọng nói:
- Mẹ, chị con không thích nhìn thấy cậu mợ.
Đúng lúc, Lý Quế Tường từ trong phòng đi ra. Ông ta nghe Tiểu Vĩ nói Đường Cẩn đã trở về thì vội vàng bước ra ngoài, hỏi vội:
- Chị của cháu đâu?
- Chị của cháu đang học cùng với anh Sinh. Cậu út ngồi chơi nha. Cháu phải đi đây.
Tiểu Vĩ cũng không nói nhiều. Nó không thích cậu mợ út, nên cũng lười giao tiếp, chỉ có ngưỡng mộ việc nhà bọn họ có nhiều tiền mà thôi.
- Đứa nhỏ này…!
Lý Quế Trân cười mắng một câu. Trong lòng bà biết rằng bọn trẻ nhà mình đều không thích cậu út chút nào.
- Không sao, không sao! Chị cũng đừng vội đi nấu nước. Em chính là muốn ngồi nói chuyện với chị mà thôi.
Lý Quế Tường và Vương Lệ cũng không có tâm trạng dùng cơm trưa. Trên thực tế, sau khi Đường Dục rời khỏi phòng ăn không bao lâu, khi mọi người còn chưa hoàn toàn rời khỏi, ông ta nghe được người của công ty bất động sản Giang Dục tung tin ra ngoài rằng, Tổng giám đốc Đường sẽ thẩm định lại các công ty nhỏ tham gia đấu thầu các hạng mục công trình.
Chỉ mỗi tin tức đó thôi, khiến cho những vị khách có chút tiếng tăm trong giới xây dựng được mời đến dự tiệc sinh nhật con trai nhà họ Tiền không còn thiết đến chuyện ăn uống nữa.
Lý Quế Tường chính là một trong những người đó. Ông ta không phải không có lý do khi chạy đến xin chị mình giúp đỡ. Ông ta biết nhân vật mấu chốt là ai. Điều này làm cho ông ta ít nhiều còn giữ lại một chút hy vọng. Ông ta biết nếu chị quan tâm đến mình và nói vào cho ít câu thì sự việc sẽ trở nên dễ dàng hơn.
Vì thế, với thái độ và giọng điệu khẩn trương, ông ta cầm lấy 2000 tệ đem dúi vào tay chị mình.
Lý Quế Trân ngượng ngùng cầm lấy. Nửa giờ trôi qua, Lý Quế Trân cũng hiểu được đầu đuôi ngọn nguồn. Trong lòng bà hiểu rõ, em trai và em dâu của mình hóa ra chỉ là muốn mượn sự trợ giúp của chị nên mới đưa tiền cho mình.
Máu mủ tình thâm, không ngờ lúc này lại cần đến tiền bạc để cân nhắc. Lý Quế Trân cảm thấy rất đau lòng.
- Việc này chị biết rồi. Hai vợ chồng em về trước đi. Cậu Sinh dù sao cũng là người thân với Đường Dục. Chỉ có điều là cậu ấy đến đây để học, lại cùng một lớp với Tiểu Cần. Những điểm ấy thì chưa chắc nói lên được điều gì.
- Chị à…!
Vương Lệ nóng nảy, mặt dày mày dạn kêu chị.
- Chỉ sợ Tiểu Cần và cậu Sinh là….!
- Sợ cái gì? Em nói bậy gì đấy?
Lý Quế Tường biết bà xã muốn nói gì, vội trừng mắt ra hiệu ngậm miệng lại.
Vương Lệ cũng giật mình, thiếu chút nữa là lỡ miệng rồi. Nếu đem chuyện tình cảm của Đường Sinh và Tiểu Cần nói um lên thì Đường Cẩn sẽ không hận chết mình sao? Muốn giải quyết chuyện lớn thì phỏng chừng khả năng Đường Sinh sẽ nghe lời Tiểu Cần. Cho dù, Lý Quế Trân có nói tốt đi chăng nữa thì bà cũng phải thông qua Tiểu Cần để truyền đạt lại cho Đường Sinh. Nghĩ đến điều này nên cô ta không dám nói gì cả.
- Chỉ sợ cái gì?
Lý Quế Trân giả bộ hỏi một câu, trong lòng loáng thoáng biết chuyện gì đã xảy ra. Chẳng lẽ bọn họ thấy Tiểu Cần và cậu Sinh ở cùng một chỗ nên nghi ngờ điều gì chăng? Kỳ thật, chuyện này đã lan truyền khắp ngõ Lão Đường rồi, chỉ có bà là giả vờ không biết mà thôi.
Dù sao thì cậu ta cũng không ở đây lâu, La Sắc Sắc cũng đã đến đây và tìm nhà mới. Qua lễ quốc khánh là có thể chuyển nhà được rồi.
Lý Quế Tường cười ha hả nói:
- Không có gì, không có gì. Chị đừng nghe Vương Lệ nói bừa, cô ấy chẳng biết gì đâu.
Lại hàn huyên thêm vài câu, Lý Quế Tường cũng biết nhất thời khó mà nói hết với chị trong thời gian ngắn. Trong lòng chị còn chưa biết chắc có giúp được hay không. Cho nên, liền đứng dậy tạm biệt ra về. Ở trên xe, ông ta nói với vợ:
- Ngày mai, chúng ta lại đến. Mỗi ngày đều đến năn nỉ chị của anh thì nhất định sẽ thành công. Haha!
- Ngày mai đến không mang theo quà gì sao? Dù sao thì cũng phải có chút thành ý chứ.
Vương Lệ cũng ra vẻ hiểu ý nói.
Lý Quế Tường trời sinh không phải là người phóng khoáng, liền nói:
- Mua cái gì? Người đó là chị của anh, còn muốn anh mua cái gì nữa à?
- Nghe anh nói kìa, anh muốn được việc mà không chịu bỏ cái gì ra cho chị mình à?
Vương Lệ phản bác lại chồng mình.
- Thế không phải bởi vì anh đây phải chịu áp lực của em nên mới làm vậy sao? Em đàn bà nhiều chuyện, lúc thế này, lúc thế kia, bớt vờ vịt một chút.
Lý Quế Trân nhìn theo xe của em trai mình đi xa rồi mới quay đầu lại nhìn thoáng qua gian phòng đối diện của Đường Sinh, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng của ba người, trong đó có cả Tiểu Vĩ. Không cần lo lắng gì sao? Con gái dù sao cũng lớn rồi, có muốn quan tâm cũng khó. Nếu chẳng may giữa hai đứa có cái gì thì sao? Nghĩ đến đây, trong lòng bà không dám nghĩ tiếp, chỉ biết niệm “Nam mô a di đà phật, phù hộ cho con gái của con ngàn vạn lần đừng sa chân vào con đường khốn khổ”.
Trên nền nhà khô ráo, Đường Cẩn nửa ngồi, nửa quỳ. Đôi chân mang tất trắng cực kỳ thanh tú, hình dáng tuyệt đẹp. Cô đang viết cái gì đó. Ở bên kia, Đường Sinh và Tiểu Vĩ đang dựa vào nhau, thì thầm nói chuyện, thỉnh thoảng còn ha hả cười.
Khi nói đến chỗ cao hứng, thanh âm Tiểu Vĩ cao lên. Cậu ta quên mất là còn đang có chị mình ở đây:
- Thật sao anh? Anh Sinh, phim cấp 3 có hay không?
Thở ra một hơi, Đường Sinh trở mình nhìn thoáng qua Đường Cẩn. Cô ấy đang trừng mắt nhìn lại đây, ngòi bút trong tay không khách khí hướng đến chân hắn đâm vào. Hắn đang muốn co chân lại thì đã quá muộn, liền bị đâm một cái.
- Ôi, đau quá. Chuyện này có liên quan gì đến tớ đâu.
Đường Sinh cười khổ, ôm lấy chân. Tiểu Vĩ liền hướng về chị mình, ôm miệng cười.
- Chị à, em và anh Sinh chỉ đùa chút thôi mà. Chị nghĩ thật sao? Em đâu phải là đứa trẻ hư hỏng.
- Chị đếm đến ba, em lập tức biến mất khỏi nơi này. Bằng không thì em sẽ biết hậu quả.
Tiểu Vĩ giống như con thỏ cụp tai xuống, lủi thủi đứng lên.
- Em đi, em đi liền.
Tốc độ của cậu ta khiến Đường Sinh phải giật mình, nhảy xuống rồi giống như một cơn gió phóng ra cửa. Đường Sinh vội vàng lên tiếng:
- Cẩn thận, cẩn thận đó.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi