Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Đi vệ sinh rửa tay xong, Đường Sinh bước ra từ nhà vệ sinh, người đẹp vô song Đường Cẩn đã đứng ở ngoài hành lang đợi hắn.
Trong tay cô là đôi giày vải, mà cô cứ luấn quấn không biết nên làm thế nào để tặng đây? Không biết người ta có cười không?
Nhìn thấy Đường Sinh đi ra, đôi lông mày thanh tú khẽ rung động. Cô còn chưa nói gì, Đường Sinh đã liền cười đón lấy đôi giày rồi nắm lấy tay cô:
- Cậu vẫn buồn vì đôi giày vải này sao? Sao phải thế chứ? Để mình mang đi tặng cho. Lúc ấy cậu cứ ngồi đó là được rồi.
Đường Cẩn nhếch miệng, không lay chuyển được Đường Sinh mà cũng không hiểu hắn cố ý mua đôi giày này tặng cho đối phương là có ý gì.
- Chẳng hiểu tại sao cậu lại phải chọn đôi giày này. Cậu nói cho mình nghe lý do xem nào?
- Nói thế nào nhỉ, nó có thể thể hiện hai điều, có thể nói một mũi tên trúng hai đích. Tóm lại, là tác dụng vô cùng tuyệt vời.
Đường Sinh cười rất bí hiểm. Đường Cẩn trong lòng thắt lại. Cô nhẹ nhàng cầm tay hắn lay lay:
- Cậu lại có trò gì đây?
Bất giác, hai người nắm tay nhau như một thói quen đương nhiên. Đường Cẩn xấu hổ nhưng cũng không từ chối. Còn Đường Sinh, hắn là tên mặt dày, có thể nắm lấy bàn tay nhỏ xinh của Đường Cẩn rồi thì hắn muốn cứ nắm mãi, giữ mãi, mãi mãi không buông.
- Đâu có.
Đường Sinh sờ lên mũi. Làm sao hắn có thể thừa nhận được, Đường Cẩn cắn môi dưới của mình. Khuôn mặt xinh đẹp thoáng buồn.
Chỉ là với Đường Sinh cũng chẳng có cách nào. Hắn sẽ không phục tùng đâu. Vậy là chỉ đành để hắn kéo đi. Khi hai người rẽ hành lang sang phòng lớn, hai người mà họ giáp mặt khiến Đường Cẩn hoảng sợ. Cô hoang mang vội rút tay ra khỏi tay Đường Sinh. Ôi trời ơi, sao lại gặp họ cơ chứ…?
Là ai cơ? Đáng sợ làm sao, đó là ông cậu Lý Quế Tường của Đường Cẩn mới cách đó không lâu còn đến đòi nợ “chị gái” là mẹ của cô.
-Ah, đây chẳng phải là Tiểu Cẩn sao? Ôi, tôi không nhìn nhầm người đấy chứ? Cháu đã có người yêu rồi sao?
Lý Quế Tường không phải là kẻ mù. Tự nhiên ông ta nhìn thấy Đường Sinh nắm tay Đường Cẩn từ hành lang rẽ sang. Người đi với ông ta là vợ tên Vương Lệ- một thiếu phụ rất đầy đặn, trang điểm cũng rất đẹp. Bà ta mặc chiếc váy da ngắn kết hợp cùng quần tất màu đen, giày cao gót. Quả là dung nhan cũng không tồi!
Đường Cẩn mất tự nhiên, má cô đỏ ửng lên không biết trả lời thế nào. Đường Sinh cũng ngây người ra. Từ lần trước nhìn thấy màn đòi thêm tiền lãi của ông chú này với người chị của mình hắn đã không có ấn tượng tốt đẹp gì rồi. Lúc này lại thấy ông chú này ra cái vẻ như giáo huấn người khác thì lại càng khiến hắn không thấy thoải mái.
Nhưng cũng chẳng có cách nào. Dù sao thì cũng là chú của Đường Cẩn. Không thể để cô ấy mất mặt được. Lần này, chắc là mình phải nhẫn nhịn thôi.
Thế nên Đường Sinh cũng gượng cười một cái. Hắn dứt khoát giả vờ như không quen biết đối phương:
-Đường Cẩn, đây là ai vậy?
Đường Cẩn thầm nghĩ, hắn thật là biết giả vờ. Nhưng như thế cũng tốt, dù sao thì chuyện của mình cậu cũng chẳng quản được. Dù cho cậu có nói với mẹ mình thì mình cũng chẳng sợ gì…Chủ yếu là ấn tượng của Đường Sinh với ba mẹ của cô đã quá sâu đậm rồi, họ bây giờ “Nhìn mà coi như không”.
Lý Quế Tường thực ra là cũng giả vờ là bậc bề trên. Chuyện của nhà chị mình, ông ta cũng chẳng muốn quan tâm, đặc biệt là ông anh rể Đường Vọng Bình cũng không ưa gì ông ta. Cái con nhỏ Đường Cẩn này thì khỏi phải nói. Ngoài miệng hỏi han cửa miệng vài câu thôi nhưng cái con bé đó chắc cũng chẳng coi ông cậu này ra gì.
Thấy cô cháu không trả lời câu hỏi của mình mà chỉ đỏ mặt. Xem ra nó đúng là yêu sớm thật rồi. Sao lại có thể như thế nhỉ? Con bé này là học sinh tài năng cơ ưu tú cơ mà.
Dù nói thế nào, Lý Quế Tường vẫn là cậu của Đường Cẩn. Lúc này ánh mắt hắn chằm chằm nhìn vào Đường Sinh:
- Mày là lưu manh vùng nào đấy hả?
Đường Sinh khinh khỉnh, hai tay xòe sang hai bên. Hắn nhìn về phía Đường Cẩn rồi cười. Hắn nên nói gì đây?
Đường Cẩn cũng sợ lời nói quá đáng của ông cậu mình sẽ khơi dậy sự giận dữ của cái con lừa Đường Sinh này. Cô bước lên một bước.
- Cậu à, bạn ấy là bạn học của cháu. Chuyện của cháu, cháu tự biết mà. Cậu à, cậu không cần phải lo đâu…
- A, cái con bé này không biết trên dưới gì cả.
Lý Quế Tường không quen nhìn cái vẻ “phớt lờ ” của Đường Sinh nên mặt ông ta biến sắc.
- Được đấy, được đấy.
Vương Lệ vợ ông ta hích tay vào khuỷu tay chồng:
- Anh thật là lo hão, chị anh còn chẳng quan tâm thì anh quan tâm cái nỗi gì? Bây giờ có học sinh cấp ba nào mà chưa yêu đương đâu cơ chứ? Anh cứ làm như to tát lắm ấy. Mình đi thôi, không muộn bây giờ.
Vương Lệ vừa dứt lời mặt Đường Sinh càng nóng thêm. Cái gì gọi là “làm to tát”? Bà mợ này mà lại nói như thế này được sao?
Đường Sinh càng nghe càng thấy nhức tai, lấy tay lôi Đường Cẩn :
- Đi thôi, chúng ta sắp muộn rồi.
Rồi kéo tay cô đi luôn.
- Ô hay cái thằng này, thật là không ra làm sao.
Lý Quế Tường đang định làm điều gì đó thì bị Vương Lệ kéo lấy tay không để cho ông ta ngăn Đường Sinh và Đường Cẩn. Bà ta nói khẽ:
- Anh không thấy phiền à? Đường Cẩn dù có đi làm gái thì cũng không đến lượt anh phải lo?
- Xem em nói kìa
Lý Quế Tường quay lại trợn mắt nhìn vợ:
- Thì ai bảo nó là cháu gái anh cơ chứ…
- Cái cô cháu gái dở hơi nhà anh thì có. Bà chị anh thì nghèo rớt mùng tơi. Về sau anh mà anh còn cho nhà chị anh mượn tiền nữa là tôi với anh ly hôn.
Đường Sinh vẫn chưa đi xa hẳn. Tự nhiên nghe thấy tiếng của họ. Những lời nói đó thật là làm tổn thương người khác. Đường Cẩn tẩn ngẩn một hồi quay đầu lại. Ánh mắt cô sắc lạnh nhìn Vương Lệ một cái. Lý Quế Tường không nhìn thấy nhưng Vương Lệ thì đã nhìn thấy. Bà ta hứ một tiếng rồi kéo tay chồng đi.
Đường Sinh cũng nghiến răng, lay tay Đường Cẩn để kéo cô đi:
-Đi thôi, đừng có để ý đến họ làm gì, miệng lưỡi kẻ tiểu nhân…
Hỏi bàn phục vụ mới hai người mới biết bạn học Tiền Chấn Đông của Đường Cẩn ở hội trường A2. Hai người lần tìm, bước vào hội trường A2 lúc đó cả phòng đã ngồi kín người. Tiếng ồn ào huyên náo cho thấy phải có đến trên trăm người. Ngoài người quen biết họ Tiền đó ra, chỉ tính học sinh thì cũng phải đến năm sáu chục người. Đường Sinh đến một người cũng chẳng quen. Chỉ có người quen của Đường Cẩn là nhiều. Họ vừa đi vào đã thu hút cả đám đông.
-A, Đường Cẩn đến rồi, còn dẫn theo một chàng trai nữa. Chắc là không muốn để Tô Hiểu Hiểu đánh giá thấp mình được đây?
- Ông thì biết cái gì, toàn là Tiền Chấn Đông theo đuổi Đường Cẩn, Tô Hiểu Hiểu theo đuổi ông Tiền ấy chứ, không biết ai hơn ai đâu?
- Đúng thế, lần này tôi nghe nói Đường Cẩn đến là theo chủ ý của Tô Hiểu Hiểu. Cô ta rất muốn đả kích Đường Cẩn mà...
- Thực ra thì chuyện kiểu này cũng thôi, Đường Cẩn chính là hoa hậu bình dân của trường cấp ba Giang Lăng, cũng không phải là quý tộc, có gì mà phải tranh chấp? Mình thì cho rằng Tô Hiểu Hiểu rất là rất thích hư vinh. Nói ra thì nhà cô ta cũng chẳng phải là không có tiền, tại sao lại cứ phải...
- Ông thì biết gì chứ, đây là lòng ghen tị lên cao. Tô Hiểu Hiểu cũng xinh đẹp đấy, nhưng so với Đường Cẩn thì vẫn hơi kém một chút…
Một nhóm nam nữ ngồi bình luận bàn tán. Đại đa số là bạn cùng lớp hoặc bạn cùng trường cấp hai của Đường Cẩn ngày xưa. Họ học ở một số trường cấp ba khác trong thành phố. Có một số là quý tộc, toàn học ở các trường dành cho con nhà giàu, các trường tư của Giang Lăng. Nghe nói ở đó còn đặc cách lên đại học, rồi học phí cắt cổ. Con cháu của những người giữ chức vụ cao trong thành phố thì chẳng có mấy người là học sinh của các trường đó. Đại đa số họ đều học ở trường cấp ba Giang Lăng.
“Qúy tộc” thì thích khoe khoang. Họ cứ từng đôi từng cặp với nhau. Những trường đó được người ta gọi là “ Trường học khu vườn tình yêu”
Còn nói đến tỉ lệ học cao lên thì thật là be bét. Thấp một cách hết sức tồi tệ. Nhưng thiết bị cơ bản ở đó thì là nhất. Còn có cả quán net trong trường. Nhưng học sinh học hành thật thì ít, lướt web chơi bời thì nhiều. Hết tốp này đến tốp khác, nam có nữ có nhau cùng xem phim sex…
Cái gọi là trường “quý tộc”, tình hình cơ bản thì đều là như vậy. Đó là những trường đắt nhất nhưng cũng là tồi tệ nhất…
Hai người chọn hai ghế tùy ý rồi ngồi xuống. Một âm thanh vọng đến.
- Đường Cẩn, đã lâu không gặp, bạn trai của cậu đấy à?
Một cô nàng trang điểm thật xinh đẹp bước ra. Cô ta cao cũng bằng Đường Cẩn, hình như cao hơn chút. Nhưng nhìn xuống dưới, hóa ra là cô ta đi guốc cao gót. Ôi, nữ sinh mà trang điểm lên thì cũng chẳng khác thiếu phụ đa tình là mấy? Cái váy trễ ngực cô ta mặc thật nóng mắt. Phần vai và ngực lộ ra cả mảng lớn. Phần khe ở giữa lộ ra lại càng bắt mắt. Nhìn mặt thì cũng rất đẹp nhưng có chút gì đó ngạo mạn.
-Xin chào, Tô Hiểu Hiểu. Cậu ấy là bạn học của mình. Ngụy Hoành Đông bảo mình dẫn bạn đến nên mình gọi cậu ấy.
Ý của Đường Cẩn là muốn nói hắn ta là “Mình gọi đến một cách tạm thời chứ hai người chẳng có mối quan hệ gì” nhưng Tô Hiểu Hiểu lại bắt ngay lấy câu nói đó.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi