Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Khoảng mười giờ bốn mươi phút Đường Sinh đến bệnh viện, để xe vào bãi đỗ xe, đúng lúc hắn đi đến cửa phòng, thì điện thoại rung lên.
- Kìa... Tiểu Trư, sao lại là cậu gọi điện cho tôi vậy?
Hóa ra người gọi điện đến là bạn học Chu Tiểu Thường ngồi cùng bàn, đây là việc hắn không ngờ tới.
- Thần tượng, có thông tin mới nhất về Đường Cẩn cần báo cáo với anh, không dám chậm trễ...
Nhắc tới Đường Cẩn, liền làm hắn căng thẳng.
- Chuyện gì? Nói chậm thôi...
- Anh, có chuyện rồi, có bạn nào nào đó ở lớp khác đưa cho Đường Cẩn tờ giấy, em nghi là thư tình lắm.
- Cái gì? Không phải chứ? Cậu có nhầm không? Cậu đọc tờ giấy đó chưa?
- Em có thể nhìn thấy sao? Là em nhìn từ nét mặt của Đường Cẩn mà suy ra, em nghe nói cậu bạn đó trước học cùng một lớp với Đường Cẩn.
- Cậu khẳng định là có chuyện bên trong?
- Có có... Anh, em lấy đầu ra cam đoan, cậu học sinh đó chắc chắn có ý đồ với Đường Cẩn, nhất định là như vậy.
- Hừ, làm sao lại có thể? Cậu đi hỏi cậu bạn đó, rốt cuộc là có ý gì? Tôi ở bên này còn có việc, tạm thời không đi được.
- Được, anh, chuyện nhỏ này cứ giao cho Tiểu Trư em lo liệu, bảo đảm sẽ làm anh hài lòng...
Chu Tiểu Thường coi Đường Sinh như thần tượng, lần này xem như là một cơ hội tốt để tới gần hắn, tận dụng mười phút giải lao giữa giờ này, cậu ta nhanh chóng tụ hợp mấy người bạn, sau một hồi bàn bạc bí mật vạch ra một kế hoạch, sau cùng dặn đi dặn lại:
- Sau khi tan học, lập tức tập hợp ngay tại cổng trường.
Đường Sinh cất điện thoại di động rồi lên lầu, hắn cũng không cho rằng Đường Cẩn là cô gái dễ dàng “ thay đổi tình cảm” như vậy, Chu Tiểu Thường đầu óc có vấn đề, tuy nhiên ở thời đại này, truyền giấy đối với học sinh trung học mà nói phần lớn đều bị ngờ vực hoặc bị cho là trao đổi “ thư tình”.
Người ta muốn gán tội này cho ai, không thiếu gì cách trêu chọc, nhưng có rất nhiều chuyện do đó mà ra.
Vừa nghĩ tới Đường Cẩn có vẻ thẹn thùng như có tình ý thầm kín với hắn, trong lòng hắn liền dâng lên cảm giác vô cùng ấm áp.
Còn như Chu Tiểu Thường có điều tra chút gì về chuyện này hay không cũng không sao, hắn không nghĩ sâu xa hơn, điều quan trọng lúc này là hắn đang nghĩ chuyện thương lượng với người họ Mã, phía bên kia nhất định phải đến tìm người nhà Đường Cẩn, từ vụ ẩu đả hôm qua là có thể thấy, Ninh Hân cũng nói Cục phó Hàn của Sở cảnh sát có tham gia vào vụ này, được lắm, hắn tuy rằng không mời được Bí thư Đường, nhưng thư ký Lý vẫn còn có thể dùng được.
Hai ngày này Đường Vọng Bình cũng không lái xe nữa, cái xe ba bánh ông ta đạp đó cũng là xe chạy bằng điện, như vậy tiết kiệm tiền, không có tốn chi phí gì, cũng không cần bằng lái xe mô-tô, thực ra ông ta có bằng lái xe hơi, nhưng quy định mới không cho phép người điều khiển dùng bằng lái xe hơi để lái xe máy. Vốn ông ta có thể đi làm tài xế, nhưng ông ta đã hơn bốn mươi tuổi, không ai cần một người lái xe cao tuổi như vậy, công việc nặng nhọc sợ ông ta chịu không nổi, làm lái xe cần những tài xế có kinh nghiệm già dặn một chút, mà ông ta lại không có bí quyết, kết quả vẫn long đong.
Lần này con trai Đường Vĩ bị đánh, lại gặp phải một đống chuyện, nếu không có Đường Sinh ra mặt làm thay đổi mọi chuyện, ông ta thật không biết nên làm cái gì bây giờ, nói thật, trong lòng ông ta rất biết ơn Đường Sinh, từ lần đầu thay con gái ông ta ra mặt đánh bọn lưu manh Đại Hà Mễ liền đã có ấn tượng tốt với hắn, hàng loạt chuyện xảy ra sau đó thì không cần nói, hiện tại trong nhà tuy là có hơn một trăm nghìn đồng, nhưng hai vợ chồng ông ta cũng không dám động đến.
Mặc dù Đường Sinh bảo họ “ nên xử lý như thế nào thì xử lý như vậy”, hai vợ chồng ông ta bàn bạc hay là bỏ qua trước.
Hôm qua cậu em vợ Lý Quế Tường đến lấy mười hai nghìn đồng, chính là số tiền bên trong khoản một trăm nghìn đó, trước sau gì cũng phải trả, lần này coi như phải dùng đến khoản tiền này, trong lòng Đường Vọng Bình có chút áp lực, ông ta sợ một ngày nào đó Đường Dục trở mặt đòi tiền, như vậy thì phải làm sao?
Tiền điều trị Đường Vĩ bị đánh hiện nay cũng do gia đình ông ta tạm ứng trước, muốn phía bên kia chi tiền ra cũng không dễ, Đường Sinh cũng không nói rõ, chỉ nói với vợ ông ta là không cần bà bận tâm lo nghĩ, nói thật, có thể không lo lắng được sao? Việc này rốt cuộc là có liên quan đến con trai của bà ta mà.
Khi Đường Sinh vào, Đường Vọng Bình đang hút thuốc.
- Ô... Là cậu Sinh đến ư? Cậu, cậu hôm nay không đi học?
- À... Chị họ của tôi đến, phải tiếp chị ấy, xin nghỉ phép một ngày, tiện đường vào thăm Tiểu Vĩ, đã đỡ chút nào chưa?
Đường Vĩ vừa thấy Đường Sinh, ho một tiếng rồi liền ngồi dậy.
- Anh Sinh, em không sao, khỏe rồi, hì...
- Nhìn mắt cậu sưng phù, còn khỏe nỗi gì? Nói cho anh biết, nói cho cùng thì vì sao cậu lại bị đánh?
Đường Vĩ liếc nhìn cha cậu ta, Đường Vọng Bình thoáng cười khổ.
- Cậu Sinh bảo con nói thì con nói đi.
- Vâng...
Đường Vĩ nghe theo lời của cha cậu ta, không sợ, được cha đồng ý là tốt rồi.
- ... Chuyện là như vậy, một cậu bạn ở lớp em chính là con trai của Cục phó Mã đó, em mượn của cậu ta mười đồng, hôm trả tiền cậu ta, cậu ta đòi em tiền lãi, bảo mượn mười đồng phải trả hai mươi đồng, nhưng khi mượn tiền cậu ta không nói như vậy, nếu không thì em đã không mượn.
- Vì chuyện này mà đánh cậu ư? Bao nhiêu người đánh?
Đường Sinh chau mày.
- Bốn người cùng đánh em, em cũng không có cơ hội đánh trả, mấy người họ nào có bị thương chứ? Em không hề đánh họ dù chỉ là một ngón tay.
- Đồ con rùa... Cậu nói hết tên của mấy người đó cho tôi biết...
Đường Vọng Bình vội trừng mắt liếc con một cái, không cho cậu ta nói.
- ... Cậu Sinh, chuyện cũng đã như vậy rồi, anh đừng làm ầm ĩ lên nữa?
- Hừ, chú Đường, chú nghĩ đi đâu vậy? Cháu có thể là người xấu xa dễ dàng tùy tiện đánh người sao? Cháu nhất định phải biết tên của mấy người đó.
Đường Vọng Bình và Đường Vĩ đều cứng họng, hắn té ra không dễ đánh người ư? Cha con họ trước đây cũng là nhìn lầm sao?
Vẻ mặt của hai người họ khiến cho Đường Sinh có chút xấu hổ, hắn cười gượng nói lạc đề:
- Đúng rồi, chú Vọng Bình, phía bên kia không ai đến sao?
- Không, hôm nay không thấy họ đến...
Đường Sinh gật đầu, nghĩ thầm, phía bên kia tìm Cục trưởng Hàn gì đó của Sở Cảnh sát, xem ra muốn nhờ vả.
Đang suy nghĩ, điện thoại reo, vừa nhìn, là Ninh Hân gọi đến.
- Ôi... Đích thân Cục phó Hàn đến tìm chị, nói trưa nay muốn mời chị ăn cơm... Chị chỉ bảo đến lúc đó gặp...
Đường Sinh cầm di động bước ra khỏi phòng bệnh, trước mặt Đường Vĩ và cha cậu ta nói chuyện không tiện lắm, đóng cửa rồi mới nói:
- Không phải chứ? Chị Hân, Vị Cục phó Hàn này có phải tự cho rằng ông ta rất ngạo mạn không? Chị nói với ông ta như thế này, bảo buổi trưa cùng đi với mấy người bạn... Ông ta nếu vẫn muốn mời chị, chúng ta sẽ cùng đi ăn cả hội, không chịu thua, bảo chị Sắc Sắc gọi người họ Lý đến là được...
- Người họ Lý rốt cuộc là ai?
Ninh Hân thật sự không biết người họ Lý trong câu chuyện của Đường Sinh và La Sắc Sắc là nhân vật như thế nào.
- Là cái đầu heo em khá ghét, nếu không phải còn có chút tác dụng, làm sao em lại để anh ta gặp chị?
- Em đi chết đi... À đúng rồi, La Sắc Sắc tóm lại là có quan hệ gì với em?
Hắn cười:
- Không phải chị ấy đã nói với chị rồi sao?
- Em lừa quỷ à? Không sao, nói với chị, cho dù cô ta là gì của em... cũng không liên quan gì đến chị, phải không?
Hắn cười nói:
- Nói như vậy nhé chị Hân, chị chắc chắn là người đầu tiên của em, chị ấy tốt hơn chị, không coi em ra gì.
- Em... Em đợi đó, ngày nào đó chị không đánh em sống dở chết dở mới là lạ...
Ninh Hân xấu hổ cắt ngang.
Đường Sinh nhịn không nổi bật cười, lại vào phòng bệnh giải thích với Đường Vọng Bình hai câu, chỉ nói phía bên kia có người đến thì lập tức gọi điện cho hắn, sau đó liền đi xuống lầu lái xe đến trường Trung học Giang Lăng, sắp đến giờ tan học, buổi trưa đi ăn cơm phải gọi Đường Cẩn đi cùng chứ, cô ta là “ vai chính” mà.
Khi xe đến phố Giang Cao thì trường đã tan học, mà gần cổng trường đúng là có bốn, năm người đang vây đánh một cậu học sinh, kìa, Chu Tiểu Thường?
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 1: Năm 17 tuổi