Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Bọn họ thật không thể tưởng tượng ra rằng một năm sau vào ngày hôm nay lại có thể gặp lại nhau tại sân bay Nam Phong này. Đây thật đúng là oan gia ngõ hẹp.
Những âm thanh ồn ào của một thành phố sôi động dường như đã cách họ rất xa, trong biển người mênh mông họ cũng chỉ hoà theo dòng người xuôi ngược bước đi trên vỉa hè của bến xe Nam Phong giống như những con người bình thường trong thành phố này mà thôi. Không ai có thể ngờ được rằng chỉ một bước dậm chân của người đàn ông oai hùng kia có thể làm cho Giang Đông xuất hiện động đất cấp độ 3, Phương Huyên càng không thể tưởng tượng ra được điều đó, chỉ cho rằng hắn ta vẫn là Nhị Thế Tổ, chỉ là càng trở nên giả bộ ta đây mà thôi.
- Nam Phong cũng không thay đổi là bao, vẫn giống như trước đây vậy, hình như cậu đã trưởng thành lên rất nhiều? Không phải là đã bỏ học rồi đấy chứ?
Trái tim của Phương Huyên giờ đây đã trở lên rất bình lặng, vẫn dùng dáng vẻ của một người chị để nhìn lại hồi ức về một Nhị Thế Tổ chảy ròng ròng hai hàng nước mũi, chuyện là khi xưa khi hắn ta đánh nhau với người ta, nước mắt không rơi một giọt mà lại chảy nước mũi. Chuyện đó đã để lại ấn tượng quá sâu sắc đến nỗi không thể quên được.
Đường Sinh tay đút túi quần chán chẳng buồn tỏ thái độ, đôi lông mày lưỡi mác nhíu lại trên khuôn mặt đen tối, đây mới chính là một Nhị Thế Tổ đúng nghĩa. Trông bộ dạng của hắn giống như không vương vấn tới chuyện thế gian, có vẻ ưu tư, đa sầu, đúng thật là một cao thủ giả vờ.
Nhưng cái thần thái ấy khi xuất hiện trên khuôn mặt của hắn ta lại hoàn toàn không làm cho bạn thấy ghét mà ngược lại lại rất thu hút, làm cho bạn chú ý tới hắn ta.
- Ừ bến xe của thành phố này khá là phức tạp, lưu lượng khách nhiều quá nên có chỉnh đốn thế nào cũng không thấy khởi sắc, đâu đâu cũng có thể nhìn thấy cảnh sát đi tuần với dáng vẻ chậm chạp, chỉ là qua loa cho xong, có lẽ họ cũng quen với tình hình ở đây rồi, chỉ làm việc rất máy móc… Đúng, tôi đã lớn hơn một tuổi rồi, cũng hiểu chuyện hơn trước rồi. Điều này có lẽ cô cũng nhận ra, còn nhớ ngày đó ở trường mỗi lần nhìn thấy cô thì trông tôi rất háo sắc, cả ngày chỉ toàn đi nhìn trước nhìn sau để sờ trộm mông các nữ sinh thôi …
- Bây giờ đã thanh cao hơn chưa? Ít nhất bây giờ cậu cũng biết cách giả vờ hơn trước đây, trông có vẻ giống con người, còn trước đây thì giống loại cầm thú!
Đường Sinh cười lớn:
- Huyên tỷ, chúng ta không có duyên vợ chồng thì tình nghĩa bạn bè vẫn còn chứ, sao lại đối xử tệ với tôi thế? Tỷ đó, tỷ là mỹ nhân có tính cách tốt tấm lòng tốt, tại sao lại tuyệt tình tuyệt nghĩa với tôi như vậy, lẽ nào kiếp trước tôi nợ gì tỷ sao?
- Hừ,
Phương Huyên hừ nhẹ một tiếng. Bây giờ cách trang điểm của cô rất thoải mái và nhẹ nhàng mà không đậm như trước đây nữa, kết hợp với chiếc váy ngắn để lộ đôi chân trắng và thẳng như đường nét bút, chân đi đôi giày đế bằng vô cùng thoải mái, vừa nhẹ nhàng vừa tao nhã, không thấy có chút xa hoa nào cả.
- Cô có nghĩ là chúng ta có kiếp trước không? Cô có tin không?
Phương Huyên trợn mắt nhìn hắn ta.
- Cậu đúng là vẫn mặt dầy như trước đây…
-
- Đương nhiên, da mặt tôi dầy như vỏ trái đất vậy, cô nói xem trong xã hội ngày nay những người mặt mỏng có thể làm nên được việc gì? Đơn giản nói như theo đuổi một cô gái, nếu như da mặt của tôi còn mỏng hơn da mặt cô ấy, chưa nói được lời nào đã xấu hổ thì làm sao có thể hoàn thành được sự nghiệp cưa gái đây? Lưu Bị thời Tam Quốc da mặt dầy cỡ nào? Ông ta mắng Lữ Bố là ba đời làm nô bộc, còn ông ta thì sao? Đầu quân cho bao nhiêu chúa công? Cũng là nô bộc mấy đời đấy chứ? Lữ Bố là kẻ hữu dũng vô mưu, nhưng hắn ta cũng biết dũng cảm thừa nhận, lúc bị người ta gọi là nô bộc ba đời hắn ta cũng thừa nhận nói mình là nô bộc ba đời không biết xấu hổ, làm ô danh tổ tiên bị người đời ruồng bỏ. Nhưng Lưu Bị thì sao? Ông ta không hề nhận lỗi, nô bộc mấy đời như ông ta là chịu nhục để báo thù, mưu lược lớn, đây cũng chính là điều được hậu thế nhắc đến, trên thực tế nếu nói đến vấn đề này thì thấy Lưu Bị còn vô liêm sỉ hơn Lữ Bố, ông ta độc chiếm đât Thục, xưng hùng xưng bá, lại nói là ngàn ngựa thì có Xích Thố, vạn người thì có Lữ Bố, trong khi đó Lữ Bố cũng chỉ là được biểu diễn màn chốt ở Bạch Môn Lầu mà thôi.
Phương Huyên cũng cảm thấy kinh ngạc trong giây lát. ‘Chuyện này cũng có thể chém gió cơ à? Nói hắn ta da mặt dầy anh ta liền đem điển tích điển cố để nói về những tinh túy của việc mặt dầy, được.’
- Ây, Đường Sinh, cậu nói cậu không học hành là bao nhưng hiểu chuyện cũng không ít nhỉ?
- Đó là tuyệt chiêu cua gái của tôi mà, đôi mắt của tôi chính là bình thuốc độc, hễ đưa mắt một cái là người đó đỏ mặt, nhìn người nào là người đó run rẩy. Ví dụ như chiếc áo chip của phụ nữ ấy, tôi chỉ cần nhìn qua là có thể thấy được hình dáng, kích thước, độ dầy của nó như thế nào, trong vòng ba giây tôi có thể nói ra kích cỡ của nó, cô ta mà mặc lên đảm bảo vừa khít, đường nét rõ ràng, gợi cảm.
Hả? sắc mặt Phương Huyên đổi thành màu trắng, lạnh lùng nhìn Đường Sinh nói:
- Cậu được lắm, ngày trước cũng vậy, bây giờ lớn thì lại càng lưu manh hơn!
Đường Sinh nhún vai bất đắc dĩ cười nói :
- Đàn ông con trai mà, nhất định phải xấu xa một chút, đàn bà thích đàn ông xấu xa, đàn bà không thích những người đàn ông khô khan như khúc gỗ, không biết nói lời hay dụ dỗ trái tim đàn bà, ngay cả một câu “anh yêu em” cũng xấu hổ không nói ra được thì còn mong anh ta làm được việc gì nữa? Đương nhiên cũng không ít người dùng hành động thực tế để lấy lòng phụ nữ, nhưng anh ta được người đàn bà đó yêu chỉ vì vài lần cảm động mà thôi, chứ không phải là dùng trái tim để thấu hiểu những hành động đó, ý nghĩa của trò chơi không phải là bộ não trí tuệ đã lĩnh ngộ được trong thời gian ngắn.
- Tức là vì đàn ông vô liêm sỉ quá nhiều nên rất nhiều phụ nữ đã lần lượt bị tổn thương, biến đàn ông thành những tay chơi, biết oán ai bây giờ?
Đường Sinh sờ sờ mũi nói:
- Cái này tôi cũng không rõ lắm, tôi chưa từng bỏ rơi người phụ nữ nào nên không thể nói đến kinh nghiệm được.
- Cậu ở trường chỉ toàn sờ trộm mông người khác, cậu nói xem cái này có đáng là gì chứ? Niềm vui của cậu không phải là được hình thành trên nỗi đau khổ của người khác sao?
- Ai chà, có ai là không làm sai chuyện gì bao giờ đâu? Hiện nay đánh giá về trinh tiết không lấy việc sờ mó bên ngoài làm chuẩn nữa rồi, bởi như vậy là quá nghiêm khắc, đúng không? Nếu mà như vậy thật thì chỉ có ở trong nhà không gặp người khác mới được vậy thôi. Bây giờ tôi cũng không đến nỗi nào rồi, mà thôi không nói chuyện này nữa. Chúng ta một năm rồi mới có cơ hội được gặp mặt, không thể vừa gặp đã cãi nhau được, cứ giả vờ như bạn cũ, kể xem ở nước ngoài đã có anh bạn trai da trắng nào chưa?
- Có, còn nhiều là khác, những người theo đuổi tôi phải xếp hàng dài, tùy chọn một người trong số đó cũng đã hơn cậu nhiều rồi.
Phương Huyên lạnh lùng đả kích lại hắn.
- Cái này tôi thừa nhận, bọn họ đúng là sâu sắc hơn tôi, toàn thân phủ khắp màu vàng, lại còn có mùi hôi, đúng là con người phong phú thật.
Hứ, Phương Huyên tức đến trắng bệch cả mặt ra, đúng lúc đó thì tiếng điện thoại vang lên…
- Dương Dương à, ừ , mình về rồi, ồ một lúc nữa mình qua đó nhá… Ừ gặp một tên lưu manh, phải nói chuyện một vài câu, không cần bạn qua đây, mình có thể lo được, được, ồ, anh ấy cũng ở đấy à? Ừ, mình nhất định sẽ qua, vậy nhá…
Nói xong cô tắt điện thoại, hình như là bạn học cũ.
Bọn họ năm nay đều đã tốt nghiệp, kết thúc 4 năm học vất vả ở các trường đại học trên toàn quốc bao gồm cả trường đại học tài chính kinh tế Giang Trung Nam Phong.
- Nếu như cô đã có hẹn thì tôi cũng không làm phiền cô nữa, chúng ta đúng là oan gia, không yêu cũng thành hận, không có tình cũng thành thù, ngồi xuống ăn bữa cơm cũng là cần thiết, khi nào đi thì để tôi đến tiễn cô, dù sao cũng là hận thì dù cô có hận tôi cả đời tôi cũng vui lòng!
- Hừ, đồ đê tiện đều là như vậy!
Phương Huyên lườm hắn một cái, nhưng đối với tên này dù có hận thế nào cũng không tức giận, hai người đi trên đường người khác lại hiểu nhầm họ là đôi tình nhân,
- Đi cùng với tôi đi, bạn tôi muốn giới thiệu đối tượng cho tôi, cậu cũng bày kế cho tôi nhá?
Ừm, lại là đả kích và châm chọc, Phương Huyên vẫn luôn cho rằng Đường Sinh vẫn còn mơ tưởng về mình, cô không tin hắn có thể quên đi bản thân, cho nên chỉ có nói như vậy mới có thể đả kích được hắn, mới có thể giảm bớt nỗi hận trong lòng, hắn càng biểu hiện không quan tâm thì trong lòng càng không thể cân bằng.
Đường Sinh đúng là vì người con gái này mà quấn quýt cả một đời, không phải là cô ấy thúc giục thì nửa đời sau có phấn đấu cũng không thể trở thành tổng giám đốc công ty được, có thể bây giờ vẫn đang sa ngã nên đối với cô trong lòng Đường Sinh có một cảm giác khó nói thành lời.
Là một cảm giác rất hỗn loạn. Là yêu, không phải! Là thích, cũng không phải! Là cảm động thì có một chút…
Ở khách sạn này, những học sinh trường Nam Phong khóa 04 đã tốt nghiệp bây giờ đều là sinh viên năm nhất rồi, có người còn đi làm thêm nữa, sinh viên mà, vừa đi học vừa đi làm rất phổ biến. Có người còn coi đi làm là chính, việc học là phụ. Những người này là nghe nói cựu sinh viên du học trường Cambridge Phương Huyên về nước nên đã tổ chức một cuộc gặp mặt bất ngờ, cũng là để được tiếp xúc với tiền bối nổi tiếng này.
Cả nam lẫn nữ cũng có đến hơn 10 người, người tổ chức họ Trần, tên là Trần Chính Phóng, cũng là một trong những người trước đây đã từng theo đuổi Phương Huyên nhưng năm đó cũng chỉ là yêu thầm, bây giờ đã công khai rồi, còn nhờ Dương Dương giới thiệu giúp, Dương Dương đúng là người đưa khăn của Phương Huyên rồi.
Mọi người ở trong phòng đang nói cười rất ồn ào, Trần Chính Phóng còn đứng giữa đám đông hét to một câu:
- Các anh chị em nghe tôi nói, tất cả mọi chi phí về ca hát hôm nay cho đến 3 giờ sáng tôi đều bao hết. Đương nhiên chỉ cần mọi người nhiệt tình suốt đêm cũng không thành vấn đề gì. Hôm nay Phương Huyên của trường chúng ta trở về là chuyện đáng vui mừng. Tôi nghe Dương Dương nói cô ấy sẽ ở lại hơn 1 tháng. Hỡi những anh em cũng đang thầm yêu cô ấy, chúng ta lại có cơ hội rồi! Chúng ta cần chuẩn bị tốt, đừng để đến lúc cô ây đi rồi mới hối hận. Tôi xem xem ngồi ở đây có một người cạnh tranh với tôi, tôi có ưu thế hơn anh ta không? Haha, đương nhiên, các anh chủ động theo đuổi, có thất bại cũng có thể giữ lại chút thể diện, haha…
- Hừ, Trần Chính Phóng, anh đừng vội đắc ý, đừng tưởng là được làm thuê trong công ty Quản lý vốn Cẩn Sinh mà vênh váo nhá. Nhà họ Phương cũng rất có tiền đấy.
- Chó má, có tiền hay không thì đã sao? Trần Chính Phóng tao đây là dựa vào năng lực của bản thân chứ không phải dựa vào gia thế, tao có tiềm năng trở thành cổ đông công ty!
- Ồ, … đến rồi, đến rồi, này, dẫn đầu là một anh đẹp trai, cao khoảng 1m 84, 85 gì đó? Trông rất quen.
- Ồ, hình như là một trong những Nhị Thế Tổ của Nam Phong thì phải, họ Đường, không sai đúng là hắn ta, hắn ta vẫn còn qua lại với Phương Huyên sao?
Dương Dương cũng nhìn thấy, cô ấy đeo một cái kính gọng đen, toát lên một vẻ thanh tú nhã nhặn , mặc dù tướng mạo không phải hoàn hảo nhưng khí chất lại rất tốt, cô nói với Trần Chính Phóng vẫn tự khen mình là đẹp trai :
- Không thể, tuyệt đối không thể, Phương Huyên rất hận anh ta.
- Nhưng bọn họ rõ ràng là đang đi cùng nhau?
Trần Chính Phóng sầm mặt lại, luận gia thế và tướng mạo anh ta không thể so sánh với Nhị Thế Tổ được.
Nhưng ô danh của Nhị Thế Tổ vẫn còn rất ầm ĩ, mặc dù sau đó đã chuyển trường rồi nhưng một người biết rõ gốc rễ anh ta thì có thể hiểu rõ điều này.
Đường Sinh cũng nhận ra Dương Dương, một người con gái đẹp nhiều mưu kế, cặp kính cô đang đeo càng làm tôn thêm khí chất của cô.
Tuy nhiên cô và Phương Huyên giống nhau, đều là hận Đường Sinh tới tận xương tủy, thành kiến quá sâu nên rất khó có thể thay đổi.
Có thể nói hơn 10 người ở đây không có ai là không biết Đường Sinh, lúc bọn họ là học lớp 12 thì hắn ta là học lớp 10, vị Nhị Thế tổ lừng lẫy ai ai cũng biết nên bọn họ đều dùng ánh mắt khinh miệt để nhìn hắn ta, còn hắn, sợ người khác khinh miệt sao? Chuyện đùa à?
Với trình độ hiện tại của hắn ta mà đi quan tâm đến những người bọn họ thì đúng là chuyện lạ, hắn ta lại đích thân tới thăm hỏi Dương Dương đầu tiên.
- Ồ chị Dương Dương, một năm không gặp rồi, chị đẹp hơn trước kia rất nhiều, sắp đuổi kịp Phương Huyên rồi đấy!
- Cút , đừng nịnh bợ tôi.
Dương Dương không hề giữ thể diện cho Đường Sinh nhưng trong lòng cũng thấy hơi bất ngờ về những thay đổi của hắn ta. Cho dù là tướng mạo hay khí chất thì cũng như đổi thành người khác vậy. Nếu như thành kiến không quá sâu thì chắc chắn sẽ nhìn hắn ta bằng ánh mắt khác, bây giờ lại cho rằng bản tính lưu manh của hắn ta vẫn không thay đổi.
Đúng vậy, còn hơn trước kia nữa, sớm thay đổi thì đã khác, chỉ là mức độ đã tăng lên bao nhiêu lần mà thôi.
Phương Huyên đi đến ôm lấy Dương Dương, chị em tốt hơn 1 năm mới gặp nên rất vui, lấy cái ôm để nói vài câu thì thầm với cô ấy.
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 3: An Lập Hoa Niên