Nhóm dịch: Quan Trường
Nguồn: Mê Truyện
Bộp, bộp, bộp, 10 chai Hennessy đã bắt đầu được bật nắp rồi, nhưng trong mắt Đường Sinh thì có đáng mấy đồng, giá mỗi chai cũng chỉ khoảng 2000 tệ là cùng.
Ba nam năm nữ cứ thế cùng nhau uống, các cô tiếp viên hàng không khá là lợi hại, uống cạn từng chén từng chén một rất nhẹ nhàng.
Tâm trạng vui vẻ nên nói chuyện khá thoải mái. Vì thế các cô cũng biết rõ ba người bọn họ là những người coi tiền như rác, một người là tiểu Đinh, một người là tiểu Đường, một người là tiểu Ông. Đinh Hải Quân khá là ba hoa ngồi đây tán gẫu lên tận trời xanh, tôi lăn lộn ở phố nào ra sao….
Hắn đơn thuần là một kẻ đầu đường xó chợ giả danh làm tiểu bá vương, có thể nhìn thấy sự khinh bỉ được che dấu trong ánh mắt của các cô gái.
Ông Nguyên còn được, tính cách trầm hơn Đinh Hải Quân nhiều, hắn cùng với cô gái mà hắn vừa mắt thì thầm to nhỏ rất hợp ý nhau. Cô gái đó họ Tần, tên là gì cũng không rõ.Cô ấy không phải là kiểu nói một câu đáp trả một câu, thỉnh thoảng lại đưa mắt nhìn Đinh Hải Quân đang khoác lác ở bên cạnh.
Còn Đường Sinh thì vẫn luôn trầm lặng, cũng chẳng nói nửa lời, chỉ cúi đầu uống rượu, thỉnh thoảng nhìn sang cô tiếp viên họ Cam ngồi bên cạnh. Thực ra hắn ta đang nghĩ đến chuyện của mình. Hôm nay ra ngoài cùng Ông Nguyên và Đinh Hải Quân cũng là do không tiện từ chối mà thôi.
Càng như thế trông hắn càng thuận mắt, đáng ghét nhất là Đinh Hải Quân , nước miếng bay tứ tung, sau đó là Ông Nguyên, cứ quấn lấy Tần tiểu thư. Chỉ có Đường Sinh thần thái ung dung, biểu hiện sự ngại ngùng đến nỗi không dám nói nửa lời với cô gái ngồi bên cạnh.
Đối với các cô tiếp viên hàng không thường xuyên đến chơi đùa với các công tử nhà giàu mà nói thì sớm đã luyện tập kỹ càng rồi, uống với anh, chém gió với anh, một lúc sau thì lấy cớ là đi vệ sinh gì gì đó rồi đi mất dạng. Lần sau gặp lại anh có thể hiện thái độ với cô ta thì cô ta liền than thở rằng lần trước uống nhiều quá, đau đầu quá nên đi trước, quên không chào anh, mong anh tha lỗi . Vậy là xong.
Tóm lại là cách đó có rất nhiều, nếu như anh muốn làm ầm lên thì sẽ không xong với bảo vệ ở đây đâu.
Cái cô tính nóng nảy đó đúng là có thể ngồi khoác lác cùng Đinh Hải Quân được. Anh một câu, tôi một câu, đúng là rất hợp nhau.
Cam tiểu thư ngồi quan sát Đường Sinh nửa tiếng cũng phát hiện ra hắn có tính cách thật vững chắc, trong lòng không phục, tại sao ngồi cạnh một người đẹp vậy mà anh lại không có động tĩnh gì? Anh có phải đàn ông không? Không lẽ anh không bằng cầm thú sao?
Sau đó cô có chút không tự tin với bản thân mình, sức hấp dẫn của mình bị giảm sút sao? Mình là người đẹp nhất trong số các chị em cơ mà?
Quán quân như cô thì sao nào? Nhị Thế Tổ của chúng tôi không để ý đến cô, cô uống Hennessy của người ta cũng không chủ động xóa cái ngượng ngùng ấy đi, không phải là đùa giỡn người ta công khai thế chứ? Cho dù có phải đóng giả cái bộ dạng đó cũng phải làm. Quả nhiên chị Trần nóng tính ngồi đối diện nháy mắt với cô một cái.
Ý là, Cam à, chị cũng phải làm cho anh chàng đẹp trai kia nói một hai câu đi chứ, chúng ta nói dối người ta mở Hennessy rồi, hai mươi ngàn vất lại nơi này rồi thì cũng không thể keo kiệt mà không nói vài câu được. Nếu không lần sau người ta sẽ không mắc bẫy nữa đâu, khoác lác thêm ba lần nữa là bọn họ ngất mất.
- Anh bao nhiêu tuổi rồi? Nhìn qua có vẻ rất già dặn, nhưng tôi có cảm giác anh cũng không lớn lắm, hai mươi chưa?
Cam chủ động hỏi.
Đường Sinh lắc đầu, vẫn cúi đầu với bộ dạng ngại ngùng đó,
- Tôi á, mới mười tám tuổi, đến năm 2007 mới được hai mươi.
- Nhỏ tuổi vậy à? Cô tiếp viên hàng không họ Cam đã bớt cảnh giác hơn, lại nhìn Đường Sinh có vẻ ngoan ngoãn nói:
- Nói bậy, cho tôi xem chứng minh thư của cậu.
Cô mới là đồ nói dối nhưng Đường Sinh vẫn đưa cho cô xem, Cam cầm lấy xem ,
- Ây, vẫn chưa tới mười tám, mới mười bảy mà.
- Ừ, còn thiếu một chút.
Đường Sinh cất chứng minh thư đi, nhìn Cam tiểu thư mắt mở tròn kinh ngạc:
- Cô cũng không lớn lắm, đến hai mươi chưa?
Phì, Cam nữ cười, ai da cậu thật biết nói chuyện, một cô tiếp viên hàng không khác ngồi bên cạnh nói:
- Miệng lưỡi ngọt quá đấy.
Trời, cái này cũng được sao? Không nhìn thấy dung mạo trưởng thành và thần thái của anh đây sao? Gọi anh còn tạm được mà còn dám gọi bằng em sao?
- Quả thật nhìn không ra, mới mười bảy à, con người cậu thật đặc biệt, sao lại đi đôi giày vải thế? Nhãn hiệu nổi tiếng chứ?
Trong giọng nói của Cam có ý chế nhạo, một người khác nữa bên cạnh cũng quay xuống trêu chọc Đường Sinh, còn không phải là do Đường Sinh tuấn tú đẹp trai sao?
Đường Sinh duỗi chân, gật gật đầu:
- Ừ, đúng là nhãn hiệu có tiếng thật, là hàng thủ công, mấy năm gần đây muốn mua được nó thì cực kỳ khó.
Cam và bạn cô cùng cười vang, Ông Nguyên quay lại nhìn đôi giày của Đường Sinh,
- Ấy, nhãn hiệu gì chứ? Adidas?
- Tôi nhổ vào, Adidas chỉ đáng là cái đinh?
Đinh Hải Quân nghe thấy, bĩu môi nói:
- Anh nhìn cậu ấy đi giống Adidas sao?
Những lời này khiến cho mấy cô tiếp viên hàng không chú ý, là nói tục? Hay là xuyên tạc? Thật mơ hồ nhưng mọi người đều bật cười.
Không ngờ Đường Sinh lại gật đầu,
- Kể cả đôi giày vải này tôi đi cũng không được coi thường, đã nghe qua “Nội Liên Thăng” bao giờ chưa? Hơn trăm năm trước có một ông lão, đầu đội mũ đầu ngựa, thân khoác áo cánh, chân đi Nội Liên Thăng, lưng thắt đai tứ đại. Đây chính là tiêu chuẩn của cái ác trong tác phẩm “Thành tứ cửu” đấy. Cũng như đôi giày này của tôi vậy, một sản phẩm thủ công tinh xảo, đế giày có 32 lớp, còn được gọi là đế ngàn lớp, mỗi centimet đế giày phải dùng từ 81- 100 mũi khâu từ những dây thừng nhỏ tinh xảo nhất, cứ thử nhìn những mũi kim này xem, ngàn năm có một, Adidas mà so với nó thật chẳng đáng là gì.
Phì! Có người phun cả rượu ra ngoài, phun đầy vào mặt Đinh Hải Quân. Tác giả chính là cô Trần bên cạnh hắn ta, làm cho mọi người đều cười ồ lên.
Đinh Hải Quân rất biết cách trêu đùa, anh ta bèn thè lưỡi liếm nốt chỗ rượu còn vương trên mặt, haha.. mọi người đều cười ngặt nghẽo, cô Trần thật sự nhìn anh ta với con mắt khinh bỉ “chưa từng gặp ai mà lại ghê tởm như tên này cả”
- Ừ, mùi vị cũng không tồi, cô Trần phải không, có dám phun vào mặt tôi lẫn nữa hay không?
Anh đúng là tên khốn, cô Trần đúng là bái phục anh ta thật. Không khí vui vẻ đã lên đến cực điểm, mọi người đều cười nghiêng ngả cả.
- Anh quả là biết đùa.
Cô họ Cam liền giơ tay đấm nhẹ vai sau của Đường Sinh, sau đó lại xấu hổ đỏ mặt vì hành động vừa rồi của mình.
Đường Sinh cũng không mấy để ý, chỉ cười nói:
- Đừng cười mà, tôi nói đều là thật hết, tinh túy Trung Hoa chúng ta có nguồn gốc lâu đời, Adidas gì đó chắc chắn là xếp sau rồi, năm 1920 ông Adidas người Đức mới bắt đầu làm giày vải, còn Nội Liên Thăng đã có từ vua Hàm Phong đời nhà Thanh năm 1853, còn sớm hơn cái ông Adidas đó mấy chục năm. Đôi giày này của tôi giá của nó là bao nhiêu đây?
Chém gió đi, khoác lác đi, dù sao bọn họ cũng không có ai hiểu, chỉ nhìn Đường Sinh bằng ánh mắt khâm phục, thần tượng anh quá!
Cái cô Trần đó cũng tiếp lời:
- Ài, ba người các anh nhìn thế nào đi nữa thì anh chàng kia từng đến đây 2 lần, chắc chắn là còn đang đi học, còn các anh thì ở đâu chui ra? Đừng khoác lác với mấy chị nữa, nhìn các cậu cũng không giống người bình thường, bố mẹ cũng có chức quyền đúng không?
Đường Sinh bị gắn mác “còn đang đi học”, gượng cười nói :
- Cô Trần này, tôi quả thực đã không còn đi học nữa, tôi cũng là người của Bắc Hàng như các cô vậy, làm nhân viên tạm thời trong sân bay vận chuyển hàng hóa của chi nhánh công ty ở Nam Phong Giang Trung, không nhìn thấy tôi đi giày vải sao? Tôi nghèo lắm.
- Gì? Cậu nghèo? Vậy Trung Quốc có còn người giàu không?
Đinh Hải Quân trợn mắt tức giận
- Tiền rượu hôm nay cậu trả.
- Ài, lão Quân, không phải chứ? Sao anh lại làm tiên phong rồi? đi giày da lại bắt đi giày vải trả tiền rượu sao?
Đinh Hải Quân nói:
- Tôi thừa nhận tôi đang đi Adidas, nhưng Adidas của tôi chỉ đáng một cái lông gà, làm sao bằng cả con gà Nội Liên Thăng của cậu được.
Phì, các chị em lại cười sặc sụa. Đúng là hai bạn học này rất vui tính. Đường Sinh cười khô:
- Nội Liên Thăng cái gì, sớm đã bị liên minh tám nước vào công thành phá hủy mất rồi, một nhân viên tạm thời ở sân bay như tôi chỉ đi đôi giày giá 10 đồng thôi.
- Cậu đem Nội Liên Thăng ca tụng lên tận trời xanh bỗng dưng mất hút, hóa ra là lừa người ta à? Cái này, Ông Nguyên, anh trả tiền!
Ông Nguyên rất thoải mái, rút hết hơn trăm đồng tiền lẻ trong túi quần bày hết lên trên bàn nói:
- Toàn bộ gia sản của tôi đấy, cậu liệu mà làm!
Đinh Hải Quân quả nhiên ngẩn người ra, mấy cô tiếp viên cũng ngẩn người ra không kém “hôm nay thật sự gặp phải ba tên quỷ đói sao? Là ai chơi ai đây? Thật là
- Cái gì đây, Nguyên, ba người chúng ta ai nhỏ nhất người đó trả tiền, anh không có ý kiến chứ? Tôi 24.
Ông Nguyên vội nói:
- Không có ý kiến gì, tôi 23 rưỡi haha..
Hai tên nhìn chằm chằm vào Đường Sinh:
- Tiểu Đường, hai thắng một.
Đường Sinh vẻ mặt bối rối, mấy nữ tiếp viên hàng không với ánh mắt “Tây thi trong mắt người tình” đều nhìn hắn với vẻ thương xót, hai người này đúng là ức hiếp người quá đáng
Đường Sinh với ánh mắt khổ não nhìn sang cô Cam:
- Cô Cam, cô hỏi thăm giúp tôi, quán rượu này có thuê người làm không? Tôi quyết định đến làm ở đây.
Trời, Cam và mấy người nữa đều trợn mắt nhìn, có người còn cười nữa , cô Trần nói:
- Cậu không phải là nói thật chứ?
Đường Sinh xoay người cởi giày ra đập lên bàn nói:
- Cái gì không phải là thật, cô xem đôi giày này có phải là Nội Liên Thăng không? Đây là hàng làm giả bán trên đường ở thành phố Bắc Kinh, 10 đồng có thể mua được 2 đôi, tôi nịnh nọt ai đây?
Bộ dạng của hắn trông rất thành thực, Đinh hải Quân và Ông Nguyên cũng rất thông minh biết là Đường Sinh đang diễn kịch nên liền phối hợp cùng hắn.
- Ây, Tiểu Đường, cậu đừng kêu nghèo than khổ nữa, không phải anh đây không giúp cậu nhưng thực sự hôm nay anh không mang tiền, cậu xem xem làm thế nào cho tốt.
Bên kia không ít người bỗng đứng lên, hình như cuộc thi chọn hoa khôi đã bắt đầu rồi, mọi người cùng đứng dậy nâng cốc nào.
- Đi, chúng ta đi góp vui nào!
Đinh Hải Quân kéo tay cô Trần cùng đi,
- Này, tên hạ lưu làm gì vậy? Đừng có kéo tôi.
Ông Nguyên cũng đứng dậy đập vào vai Đường Sinh,
- Vậy tôi và lão Quân đi trước nhá, cậu được thế chấp ở lại nơi này nhá. Ngày mai chúng tôi đến chuộc lại.
Buổi diễn kịch này lại thành chuyện như vậy sao? Đường Sinh mặt dài như quả mướp đắng,
- Ôi, hai anh thật là đồ cầm thú, dám ức hiếp người ta thế sao?
Bốn cô tiếp viên hàng không cũng đứng dậy đi rồi, dù sao thì họ cũng không chuẩn bị trả tiền, chỉ có cô Cam là ở lại cùng với Đường Sinh.
- Thật sự cậu không trả nổi tiền sao?
Cô mỉm cười, không biết vì sao nhưng lại thấy Đường Sinh rất vừa mắt.
- Cũng không phải là không trả nổi mà là hôm nay đến đây hơi bất ngờ nên không manh theo nhiều tiền, cô Cam, chắc chắn cô có quen với chủ quán ở đây, phiền cô nói với họ một câu. Làm công thì chắc chắn là nói bừa thôi, tôi, tôi có thể ở lại đây thế chấp không? Nếu ngày mai mà chưa thả tôi ra, nhất định bọn họ sẽ đến trả tiền.
Nhìn Đường Sinh nói chuyện hoang đường mà như thật, Cam như trĩu vai xuống, ánh mắt phức tạp nói
- Xem ra hôm nay chúng ta nhìn nhầm rồi.
Đúng lúc đó thì phục vụ đi tới:
- Hai vị, tổng chi phí ở đây là 21.200 đồng, không biết ai là người thanh toán?
Đường sinh liền cười khổ, mặt đỏ bừng bừng, cô Cam nhìn chằm chằm vào Đường Sinh mất mấy giây, rút chiếc thẻ từ trong túi cầm tay đưa cho người phục vụ, người ta liền nói câu “cảm ơn, mời tiểu thư đi theo tôi” rồi đi trước dẫn đường, cô Cam liền đứng dậy đi theo.
Đường Sinh cũng đứng dậy:
- Chị Cam, làm sao tôi có thể để chị trả tiền được, thế chấp tôi ở đây vẫn tốt hơn. Ngày mai bọn họ sẽ đến trả tiền.
Cô Cam liếc hắn ta một cái:
- 21.200 đồng thì thế chấp cậu cho tôi được, tý nữa cậu viết giấy nợ cho tôi.
Phù, Đường Sinh nhe răng nói::
- Vậy được, chị Cam, tôi kiếm được tiền nhất định sẽ trả lại chị, chị xem tôi cũng không giống kẻ lừa gạt đúng không?
Giả vờ đi , xem có kết quả gì, Cam cũng không buồn để ý đến hắn nữa, liền lấy hóa đơn tại nơi quẹt thẻ, mượn một cái bút rồi bảo Đường Sinh viết giấy nợ vào phía sau của hóa đơn thanh toán đó. Hắn viết: “quá hạn thì hoàn trả gấp trăm lần…”
Cực Phẩm Thái Tử Gia
Tác Giả: Phù Trầm
Quyển 2: Giang Trung Khởi Hoành Đồ